Chương 26: Một đồ trang sức tên Allen Tucci
Trên con đường nhỏ trải sỏi còn mưa lưu lại, dưới bầu trời xám, ánh đèn thỉnh thoảng loé lên qua cửa nhà đối diện.Tôi khép nửa mắt nhìn đường dưới chân, khí trời sau cơn mưa thật dễ chịu, quên đi, không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tôi còn chưa đi vào nhà, đầu của Majo lại từ bên kia tường rào vươn đến, tôi lại nhớ tới cảnh tượng gió rền sấm vang đêm đó, người không có ở đó thật sự rất khó tưởng tượng được kinh hách trong ấy. Tôi ôm ngực, trừng anh ta “Em nói Majo này, mỗi lần anh xuất trướng có thể bình thường một chút được không?” Không thét chói tai ra là vì tố chất tâm lý rất tốt, người anh em mũ rơm cách vách kia sắp thành u linh rồi.
“Suỵt.” Majo đặt ngón trỏ ở miệng làm động tác chớ có lên tiếng “Miru, đêm nay phải trông chừng thằng nhóc nhà em đấy, đừng để hắn đi ra tai họa dân lành.”
Thằng nhóc kia không phải nhà của tôi.
“Buổi tối hắn đâu có ra cửa, sao có thể làm tai họa dân lành?” Sao mà Majo vừa tới đã nói không đầu không đuôi.
“Không ra cửa? Hắn mỗi ngày......” giọng điệu của Majo bỗng hơi thay đổi, nuốt lại nửa câu sau về.
Tôi khoanh hai tay, vẻ mặt dấu chấm hỏi.
“Em cứ trông chừng hắn là được rồi, đừng cho hắn ra cửa, bằng không tên ngốc âm nhạc kia vừa ra phố Bối Bối có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Masaaki?” Tôi bắt giữ đến cái gì “Anh ta đắc tội tên bệnh nhân nhà của tôi?”
“Cái gì mà bệnh nhân, có bệnh nhân cường hãn như vậy sao?” Majo mắt trợn trắng một cái “Mặc kệ, anh không thể nói rõ, em cứ trông chừng hắn cho anh, hắn là trách nhiệm của em mà.”
Nói đến trách nhiệm, đến lượt tôi trợn trắng mắt, mấy người định nghĩa từ trách nhiệm như thế nào vậy? Hai chữ trách nhiệm này sao mà càng ngày càng đáng sợ.
“Em trông chừng hắn kiểu gì được đây.”
“Đừng để hắn ra khỏi tầm mắt của em là được, ok?” Majo nói xong liền quay đầu bước đi, vừa đi vừa than thở “Không được, vẫn nên đi tìm ông già Harris kia đi, nhờ ông ấy đưa thằng nhóc kia đoạn đường.”
“Khẩn trương như vậy làm gì, cho dù không cẩn thận đắc tội hắn thì cũng không đến mức gϊếŧ người đi.” Tôi một câu mới ra khỏi miệng, bên kia tường Majo đã lập tức ngã quỵ xuống, hai tay ôm đầu, tư thế không tiếng động hò hét hoàn mỹ, anh ta bi tráng hô: “Người không biết gì ơi, cô là người hạnh phúc nhất!”
“Bị bệnh rồi.” Đã nói là đừng ăn thức ăn không bình thường rồi mà, giờ thì đầu óc bị hỏng rồi.
Trở lại phòng, nhìn thấy hắn nằm ở sô pha, một chân gác lên tay ghế, một quyển luận “Các giai cấp kinh tế xã hội” bìa màu đen được úp lên mặt hắn, dày đến mức người ta nhìn lâu cũng muốn ngủ theo một giấc.
Tôi đi qua hắn, trở lại ban công nhỏ thu dọn bát đũa, lúc lau bàn nhìn thấy ở cạnh bàn có vài giọt đỏ sẫm, tôi sờ sờ, nhìn rất giống máu, sao có thể, tôi làm đều là thực phẩm chín không có khả năng còn máu.
Ngẩn người một hồi, nghĩ không ra lý do, hình như Majo muốn tôi trông chừng hắn, vậy thì đi xem sao đi, căn nhà này không lớn lắm, không phải chỉ là nhìn một người thôi sao, không khó khăn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Masaaki Sasai lại đắc tội hắn?
Thu dọn sạch sẽ, chạy lên lầu tắm rửa một cái, rửa sạch một thân mùi khói dầu. Trở lại phòng khách thấy hắn vẫn tư thế cũ, không lẽ thật sự đang ngủ.
Tôi không tiếng động cười cười, mang ra trà cụ, ăn nhiều thứ đầy mỡ thì nên uống ly trà để giải vị.
Lúc pha trà, tôi lại giật mình, kiếp trước thường xuyên cùng nhóm bạn thân tổ chức tiệc trà xã giao, phẩm trà, luận trà, giám trà. Trí nhớ vẫn như in giống như mới chỉ ngày hôm qua, hơn mười năm dưỡng thành sinh tử chi giao qua những ly trà đạm, hay trêu chọc cười đùa hay hoài niệm cùng nhau ôn lại. Nói là kiếp trước, nhưng cũng chỉ mới ba năm mà thôi, đã rời đi ba năm. Đám lão già kia hẳn là vẫn sống tốt đi, đều là từ cực khổ bắt đầu cuộc đời, ai cũng luôn biết quý trọng những ngày đang sống. Những trí nhớ ấy đều là bảo vật trân quý nhất của tôi, mỗi khi nhớ đến, lòng luôn yên tĩnh lạ thường. Đó cũng là một loại hưởng thụ.
“Muốn uống trà không?” Hiện tại uống trà cũng không tìm ra người có thể luận trà cùng, bọn họ có thể uống vào tôi đã rất cao hứng, văn hóa trà vĩ đại của chúng tôi ơi, sao lại héo rút ở thế giới này như vậy? Tôi vốn luôn luôn cho rằng đồ uống đứng đầu thế giới nếu trà sắp xếp thứ hai thì sẽ không có đồ uống nào xứng thứ nhất.
“Có, thứ này uống không ngon.” Hắn lấy sách trên mặt ra, từ sô pha ngồi dậy, nói khó uống nhưng vẫn tiếp nhận cái chén.
Tôi có tai như điếc, nếu mỗi một câu từng cái hành động của hắn đều phải so đo, thì tôi sớm phải nôn ra máu.
“Tuyệt phẩm trên thế giới đều có chỗ đặc biệt, cổ nhân ai cũng thích uống trà đàm đạo, trà vốn không phải để uống giải khát mà là để phẩm, tựa như rượu sâm banh quý giá vậy. Trà cũng có rất nhiều công dụng, tỷ như nước trà có hoạt tính kháng oxy hoá rất mạnh, có thể rửa sạch hoá chất tai hại do oxy hoá phản ứng, còn nữa, trà có rất nhiều công năng ức chế bệnh tật, cậu đừng nên coi thường nước trà nho nhỏ này đấy nhé.” Tôi uống một ngụm nước trà thơm, không khỏi thán một tiếng “Tư vị đầu lưỡi thật tuyệt, cảm giác như trong người có làn gió thanh thổi nhẹ qua.”
Hắn bưng ly trà, thử nhấp một ngụm. Biết ngay là hắn sẽ tò mò đi thử, thấy hắn vẻ mặt hứng thú lay nhẹ ly trà, nhìn chăm chú vào nước trà theo hành động của hắn mà ánh sáng biến hóa, ánh mắt chăm chú đến mức hận không thể mở nước trà ra để nghiên cứu từng phần tử, tôi cảm thấy nếu hắn theo lĩnh vực khoa học thì nhất định có thể đoạt Nobel, lòng hiếu kỳ nặng rất có rất năng lực thực tiễn, đó cũng là thứ quan trọng trong công việc nghiên cứu điên cuồng.
Nói cách khác nếu hắn tò mò TV vì sao lại có hình ảnh thì nhất định sẽ mở ra xem xét, nếu tò mò nước biển vì sao màu xanh thì nhất định sẽ phơi nắng ngồi nhìn biển để nghiên cứu.
“Lại đây.” Hắn như nghĩ đến cái gì, buông ly trà rồi kéo tôi đến gần hắn, sau đó từ túi quần lấy ra một thứ màu lam hình tròn gì đó, tôi chưa kịp nhìn kỹ liền cảm thấy tóc bỗng nặng xuống, hắn cài thứ kia lên tóc tôi.
“Là cái gì vậy?” Tôi sờ sờ, cảm giác nó được khắc rất tinh xảo, phỏng chừng là đồ trang sức, cái cặp tóc này hẳn là rất đắt tiền, người bình thường không có khả năng mua.
“Khó coi.” Hắn ngồi lại sô pha uống trà, biểu cảm có chút hoang mang, như là không tìm thấy vì sao trông lại khó coi “So với ánh mắt của cô khó coi hơn.”
Tôi quýnh nhìn vẻ mặt hắn như bừng tỉnh đại ngộ, thứ này có quan hệ gì với mắt tôi? Tôi gỡ đồ trang sức kia xuống, không cẩn thận làm đứt hai ngọn tóc, đau tôi nhíu mày.
Là đồ trang sức nhiều cánh hoa hoa hình ngôi sao, đóa hoa khắc thật tinh xảo, là loại hình các cô bé rất thích, cánh hoa tinh thể màu lam thấu triệt trong trẻo, tôi không khỏi tán thưởng “Thủy tinh này thật đẹp, mua bao nhiêu tiền vậy?”
“Thủy tinh?” Hắn đang uống trà không cẩn thận khụ một tiếng.
“Khoan khoan, cậu lấy đâu ra tiền?” Nếu nhớ không lầm, hắn một nghèo hai trắng đến mức tài sản duy nhất cũng chỉ còn lại kiện áo gió mà tôi khâu cho hắn kia, vậy thì thứ này lấy ở đâu ra?
“Đổi.”
“A? Lấy cái gì đi đổi?” Tôi cẩn thận nhìn đồ trang sức kia, thứ này đặt ở trên đầu tôi đương nhiên khó coi, loại hình đồ trang sức này chỉ hợp với tóc dài, hơn nữa tóc phải dày rồi làm thêm chút lọn tóc cuốn mới đẹp, thuộc loại phụ tùng hoa lệ. Tôi mặc trang phục ở nhà đơn giản, tóc lại ngắn hơn nữa màu tóc là màu xám bạc nhạt, cài lên sao có thể đẹp được.
“Hoa trong vườn.” Không chút giấu diếm nào, hỏi cái gì nói cái đó.
“Hoa đó cũng có thể đổi thứ này?” Tôi nhất thời nghe không ra giọng điệu thật giả của hắn, thẳng thắn không giống như là nói dối, nhưng vì sao vẫn cảm thấy có gì đó là lạ?
“Phải.” Hắn vẻ mặt ‘tôi không nói dối’ cực vô tội.
Tôi nhìn đồ trang sức đóa hoa bằng vàng, càng nhìn càng thấy không bình thường “Ủa, đây là một loại văn tự thì phải.”
Hắn cũng đến gần “Hẳn là một loại văn tự lưu thông vào thời cổ ở phía nam, ngoài ở một vài bản cổ trong bảo tàng và ở một ít mảnh nhỏ tìm được trong di tích ra, cơ hồ là không có ở đâu nữa.”
“Ừ, là một loại văn tự trang nhã của Allen Tucci, tôi từng nhìn thấy qua trong một vài sách lịch sử quý, trước mắt chưa có nhà khảo cổ học nào phiên dịch ra được cả, nghe nói đây là một trong những loại văn tự đẹp nhất của thời cổ đại.” Văn tự này giống như dây leo của hoa, đường cong tuyệt đẹp không giống một loại văn tự nào, trông giống mỹ thuật tạo hình tỉ mỉ.
“Lại là văn tự của quý tộc Allen Tucci, chỉ có quý tộc mới hay dùng văn tự khoa trương hoa mỹ dài dòng như vậy.”
“Bởi vì bình dân sẽ không muốn lãng phí giấy.”
Hai chúng tôi bởi vì nhìn cùng một vật phẩm trang sức, cho nên cách nhau rất gần, gần đến mức hô hấp tương giao, nhiệt độ cơ thể phả vào nhau.
Ai cũng không chú ý đến loại vô cùng thân thiết không bình thường này, cứ thế triển khai kể lại thảo luận về thần bí di tích Allen Tucci này. Phong tục, người dân, chế độ, sáng lập văn tự, kinh tế còn có lí do vì sao quốc gia vĩ đại này đột nhiên biến mất, một loạt bộ sách cổ văn tự tư liệu đều lấy ra để xác minh và tìm hiểu. Vài lần vì một vài vấn đề mà hai người khắc khẩu, ai cũng không hài lòng đáp án của người kia.
Cuối cùng chúng tôi cùng suy sụp mặt, cùng lúc nói: “Thật lãng phí / Thật phế vật!”
Khối vàng nhỏ trong tay này chỉ còn một chút văn tự rõ nét, còn lại đều bởi vì bị cắt gọt đúc rèn mà hư hao làm mờ đi, cơ hồ có thể khẳng định lúc ấy khối vàng thỏi này không nhỏ như vậy, khả năng chính là một hiện vật ghi lại những sự kiện rất quan trọng, vì dùng vàng để khắc các sự kiện quan trọng chính là thói quen của hoàng tộc Allen Tucci.
Nếu chuyên gia khảo cổ cả đời ngâm mình trong di tích Allen Tucci nhìn thấy, không đấm ngực nôn ra máu mới là lạ.
Ngay cả tôi nhìn lâu cũng phải nôn ra máu, một khối vật có thể là báu vật của Allen Tucci cơ mà, là đồ của Allen Tucci mà giới khảo cổ thiếu đến đáng thương, nhưng cũng khó trách người rèn đúc không có mắt, loại văn tự này quả thật rất giống tranh vẽ.
Liếc nhau một cái, khẽ thở dài một hơi, tôi nói: “Thôi vậy, nó đã bị như vậy rồi thì chẳng khác gì phế vật, coi nó là phụ tùng trang sức đi.” Bị phá hỏng thành như vậy thì không còn giá trị gì nữa.
“Cũng phải, một bảo vật ghi chép lịch sử mà văn tự rõ nét cũng không có, thì giá trị không khác gì hoàng kim bình thường.”