Chương 1: Xuyên qua dị giới
Ánh trăng chiếu sáng màn đêm u tối, từng đợt sương mù lượn lờ trong không khí, cảm giác lạnh lẽo lạ thường.Trong một trấn nhỏ, nhà lá mái tranh thắp sáng ánh nến. Thấy một nam nhân đẩy cửa vọt ra, hơi thở vô cùng gấp gáp. Phía trong nhà, là một thai phụ sắp sinh, trên mặt nàng hiện lên một tầng mồ hôi mịn, vẻ mặt tái xanh, nhịp thở hổn loạn.
Chẳng mấy chốc, người nam nhân dẫn theo một bà đỡ quay trở lại, nét mặt hắn có phần khá hơn trước. Bà đỡ nhìn sản phụ trước mặt, lấy làm bình thường, che miệng ngáp một cái, ả nói:
- Chỉ như vậy thôi mà gấp cái gì, phu nhân của ngươi còn chưa có sinh đâu.
Nam nhân nhíu mày lại nhìn ả, lại bỗng nghe thấy tiếng nương tử kêu đau.
- Thiếu nhân, mau lên, thϊếp đau quá...đau quá.
- Bà còn dám nói chưa sinh. - Bạch Thiếu Nhân giận dữ, ánh mắt âm trầm nhìn ả ta, cả người đằng đằng sát khí.
- Được được, ta đi đỡ đẻ, ngươi đi lấy chậu cùng khăn bông đến đây. - Bà đỡ hoảng sợ, tay chân run rẩy quỳ rợp xuống, bà cảm nhận được người này khẳng định có tu luyện linh huyễn, người vô linh như bà làm sao là đối thủ được. Tốt nhất là mau mau giải quyết xong vụ này rồi về nhà an giấc.
Bà đỡ thì nghĩ vậy, chứ đâu hề biết được, chỉ chút nữa thôi, ả ta sẽ không còn sống trên đời này nữa.
Bạch Thiếu Nhân ngay lập tức đi lấy chậu cùng khăn bông đem đến.
- Phu nhân, cố lên, đầu đứa bé sắp ra rồi...
- A...a...a...
- Ngươi tìm khăn nhét vào miệng nàng đi... - Không đợi người kia hỏi, bà đỡ liền nói tiếp:
- Là tránh để phu nhân không cẩn thận cắn vào lưỡi chính mình.
- A...
Bạch Thiếu Nhân liền tìm một tấm vải sạch vò lại, nhét vào miệng Lâm Úc Nhi.
Nhìn nàng đau, hắn cũng xót lắm, nhưng bây giờ hắn xen vô chỉ khiến mọi chuyện thêm rối bời, có thể là đứng quan sát nàng, bà đỡ sai gì làm nấy.
Hắn mím môi, im phăng phắc trố mắt mà nhìn, máu vẫn cứ chảy, mồ hôi tuôn rơi, chỉ cần một hơi thở bị lệnh của nàng cũng khiến hắn đau đớn giống như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Úc Nhi, hai mẹ con nàng nhất định phải mẹ tròn con vuông.
- Ra rồi, ra rồi, đầu đứa bé sắp ra rồi, phu nhân, cố thêm một chút nữa, thêm một chút nữa.
- Oa...oa...oa... - Tiếng khóc của trẻ nhỏ cất lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Lâm Úc Nhi tuy sức cùng lực kiệt, nhưng là nàng sẽ không vì quá mệt mà chết.
Bạch Thiếu Nhân xông về phía nàng, lấy mảnh vải ở trong miệng nàng ra, ôm lấy tấm thân gầy guộc.
- Thiếu Nhân, thϊếp làm được rồi, làm được rồi. - Nàng thở hổn hển kêu, giọt nước mắt lăn dài trên má, hé ra một nụ cười nhợt nhạt.
Hắn cười đáp:
- Ừ, nàng làm được rồi, ta biết Úc Nhi của ta rất kiên cường mà. Nàng hiện tại chỉ cần điều dưỡng thật tốt, phần còn lại cứ để ta lo.
- Ai nha, là một nam hài tử khỏe mạnh nha, chúc mừng phu thê hai người, xin chúc mừng. - Bà đỡ híp mắt cười, bế trẻ lên đung đưa, bà nói tiếp:
- Vị huynh đài này cũng nên trả phí cho mụ đi, mụ đã hoàn thành chức trách của mình rồi đây.
Bạch Thiếu Nhân cũng không hề ngần ngại, thò tay vào áo lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho bà đỡ. Nhưng mà ả ta lại bất động thanh sắc, nhìn chằm chằm vào đứa bé ở trên tay, thần sắc ngưng trọng.
Chỉ thấy đứa bé đó từ từ mở mắt ra nhìn, đôi mắt màu lam biếc tựa đại dương sâu thẳm. Nó chớp chớp đôi mi, rồi lấy tay dụi dụi, sau đó trừng to đôi mắt nhìn mụ già trước mặt.
Mụ già này là ai, ta đang ở đâu, chẳng lẽ là Mạnh Bà. Không, bình tĩnh, phải bình tĩnh, xuống âm phủ làm sao mà có nhà có cửa, ánh nến bập bùng, nhìn xem, đây nhất định là nhân thế, là nhân thế.
- Ngươi có nhận tiền không đây.
Bà đỡ nhìn đứa bé thật lâu, đến khi nghe thấy tiếng nói khe khẽ mà rét lạnh của Bạch Thiếu Nhân thì lập tức bừng tĩnh, vẻ mặt hoảng sợ ném đứa bé về phía hắn rồi bỏ chạy.
- Thiếu Nhân. - Lâm Úc Nhi sợ hãi kêu.
Bạch Thiếu Nhân cũng thất kinh, nới lỏng Lâm Úc Nhi ra, đứa bé chưa chạm đất, đã kịp thời được cứu.
Nó cảm thấy, có cái gì đó nhẹ nâng nó lên, dần dần chuyển nó đến tay người kia.
Khi thấy được hài tử của mình, Bạch Thiếu Nhân cũng thoáng ngây người, Lâm Úc Nhi cùng lúc nhìn thấy. Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhi tử. Đúng là không thể tin được, một đôi mắt màu lam sâu thẳm.
Tương truyền rằng, người nào có đôi mắt này chắc chắn sẽ là thiên tài siêu đẳng, tu luyện kinh người, trước nay chỉ có hai người sở hữu đôi mắt này, thành tựu vô cùng lớn. Người đầu tiên là Băng Ngã của Luân Lưu đế quốc, người này lặng lẽ tu luyện, đến năm hai mươi tuổi ghi danh thi đấu Liên Quốc Linh Huyễn giành ngôi vị Linh Tôn, lúc bấy giờ hắn đã là Hoàng cấp - thập trọng - cao cấp, sắp sửa tấn cấp. Phải biết, một người bình thường, muốn lên được một trọng phải bỏ ra ít nhất là một năm, chưa kể đến việc, càng lên cao đột phá càng khó khăn hơn. Trong trận Huyết Chiến Tam Giới ba ngàn năm trước là hắn dẹp loạn tam giới, buộc tam giới lập lời thề ba ngàn năm trăm năm không xâm phạm đến nhau, lúc đó hắn chính là Đại Đế của Thần Giới. Nhờ đó mà đôi mắt màu lam hiếm có được đặt một cái tên, Mệnh Nhãn. Vì Nhân Giới và Thần Giới cách biệt nên từ đó trở đi không ai biết hành tung của hắn nữa.
Người thứ hai là một nữ tử, cũng là họ Băng, Băng Tiên Diễm - con gái của trọng thần triều đình Luân Lưu đế quốc, năm nay sáu tuổi, phong hiệu Băng Diễm công chúa. Vị công chúa này là nổi danh gần đây, nàng ta tu luyện thần tốc, chỉ là dư luận không biết nàng đã thăng đến cấp mấy rồi, có người nói: “Công chúa Băng Diễm tu luyện còn nhanh hơn Băng Ngã Đại Đế năm đó”, lại có người nói: “Công chúa tuy có Mệnh Nhãn nhưng nàng là nữ tử, tu luyện đường nhiên không bằng nam tử là Băng Ngã Đại Đế”.
Không ngờ, đôi mắt này lại xuất hiện trên người hài tử của bọn họ. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải nhân vật tầm thường, chỉ là điều này có chút rắc rối...
Bạch Thiếu Nhân và Lâm Úc Nhi cho nhau một cái ánh mắt. Tiếp đó, Bạch Thiếu Nhân lấy một tấm vải nhung quấn quanh người hài tử hơi che đi đôi mắt, phi thân thật nhanh ra ngoài.
Lúc này, trời mưa tầm tã, sét đánh ầm vang, tiếng chân người giẫm lên vũng nước vang lên không ngừng.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà kia, bà đỡ cứ chạy mãi chạy mãi, cũng không biêt ả chạy đi đâu, cũng chính là chạy.
“Rầm...” Một đạo lôi quang giáng xuống trước mặt ả, khiến ả té ngã xuống vũng nước mưa, cả người dính đầy bùn đất, dơ bẩn vô cùng.
Không được, mụ không được ngừng chân, thông tin vừa nãy bán ra sẽ được cả bộn tiền, đủ cho mụ sống sung sướиɠ cả một đời. Ai bảo Mệnh Nhãn ba ngàn năm có một, ban nãy mụ vừa chứng kiến cái sự tình gì, chính là một Mệnh Nhãn nữa ra đời. Giờ đây, nhân giới tồn tại hai đứa trẻ có Mệnh Nhãn, còn chuyện gì kinh ngạc hơn. Đúng rồi, mụ phải đến chợ đen bán tin tức này, đến đó, đến đó...
Bà đỡ gắng gượng đứng dậy, phủi phủi áo quần, nhưng vừa ngước mặt lên, mụ liền thấy một sinh vật kỳ lạ đứng trước mặt, không đúng, phải là lơ lửng trong không trung.
Sinh vật đó toàn thân màu đen, phủ kín mặt mũi, chỉ thấy mắt đỏ lóe lên đã đem cổ mụ xiếc chặt. Bà đỡ cố vùng vẫy nhưng vô ích, ả bị xiết cổ cho đến chết, thi thể rơi xuống mặt đất. Dường như không cam tâm nên lúc chết mắt trợn trắng.
Trong góc tối, có người chầm chậm bước ra, lời nói như là kinh siêu thoát:
- Quế bà bà, xin lỗi bà, tuy bà có giúp phu nhân và hài tử của ta nhưng số bà đã tận, bà đừng nên trách ta, có trách thì nên trách chính mình tà tâm quá sâu.
Bạch Thiếu Nhân lạnh nhạt nhìn thi thể của bà đỡ, miệng niệm ma chú, sinh vật kia - cũng chính là ma linh liền dung nhập vào thi thể ba đỡ, trở thành ma thi.
Ma thi từ dưới đất đứng dậy, từ một thi thể chuyển thành người bình thường. Ma thi hướng Bạnh Thiếu Nhân quỳ xuống, cung kinh hỏi.