"Vậy tôi. . .đi trước?"
"Ừm, đi đi."
Ở tầng dưới căn hộ cũ, sau khi liếc nhìn bốn phía xung quanh, Hạ Tâm Ngữ cẩn thận nghiêm túc ngồi ở phía sau chiếc xe đạp điện ( quảng cáo cho thuê chỗ, đợi phòng kế hoạch công ty ra giá), sau đó dùng tay nắm chặt lấy góc áo của Trần Nguyên.
Thành phố Hạ Hải rất nghiêm ngặt trong việc bắt xe đạp dùng chung và các phương tiện thô sơ khác, không đội mũ bảo hiểm, không đi trên làn đường đặc biệt, nếu chở theo người đều sẽ bị phạt.
Một mặt là phạt tiền, một số người còn bị cảnh sát giao thông chụp ảnh rồi đăng lên wechat để tăng lượt thích.
Đây chính là Trần Nguyên đã trở một cô gái 17 tuổi cao 1m62, tổng cân nặng trên chiếc xe đạp là 94kg, cô gái tóc dài, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt to đi chung một chiếc xe đạp, họ đã nhận ra sai lầm của mình một cách sâu sắc và bây giờ chúng tôi sẽ đăng bài lên wechat, tích lũy 30 khoảnh khắc trong số đó như một lời cảnh báo. Hứa sẽ không tái phạm lần nữa trong tương lai. . .
Nghĩ đến bức ảnh này, đặc biệt là lúc Hạ Tâm Ngữ ngồi sau chiếc xe đạp ôm eo hắn, Trần Nguyên đã cảm thấy như mình đã chết đi rồi!
Khóe miệng lúng túng nhếch lên vì xấu hổ. . . Khụ khụ, chú ý kiểm soát biểu cảm nhé.
"Chúng ta đang đi đâu đây?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.
"Đi đến một nơi có phong cảnh đẹp và có rất ít người qua lại, tôi thường xuyên đến đó."
"Thường xuyên đi?"
Lời của con trai tâm sự làm sao mà hiểu được.
Đương nhiên, Trần Nguyên sẽ không nói như vậy.
"Đó là một nơi nếu như bị phát hiện, cậu sẽ bị bắt và bị phạt."
"Ở trong thành phố, lại còn có một nơi như vậy hay sao?"
"Đi theo tôi."
Sau khi quét mã xong, Trần Nguyên khởi động xe điện.
Khoảnh khắc bánh xe chuyển động, Hạ Tâm Ngữ cũng từ động tác nắm lấy góc áo của Trần Nguyên, đổi thành động tác đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy eo của hắn.
Mái tóc đen nhánh của cô ấy khẽ bay bay trong gió, khuôn mặt thanh tú cũng được chiếu sáng rõ nét hơn nhờ vào ánh đèn đường chiếu rọi.
Nơi này vốn nằm cách xa trung tâm thành phố, mà Trần Nguyên lại từ hướng trung tâm thành phố đi ngược chiều ra.
Khi mật độ nhà ở càng ngày càng ít đi, khung cảnh bên dọc đường cũng càng lúc càng trở nên thoáng đãng hơn.
Hơn mười phút sau, hắn đã lái xe đến một con đập ở ngoại ô.
"Nơi này có chút vắng vẻ . . ."
Giọng điệu của Hạ Tâm Ngữ trở nên cẩn thận nghiêm túc.
Mà trong vô ý thức, lực ôm eo Trần Nguyên càng trở nên mạnh hơn.
Không sao đâu, hóa ra người sợ không phải là hắn.
Hắn còn tưởng rằng cô ấy sẽ cảm thấy xa cách vì cô ấy nghĩ bạn bè của mình có ý đồ xấu với mình, bày tỏ cảm xúc với mình. Nếu như tỏ tình không thành công, sẽ còn nhân cơ hội giở trò bẩn thỉu.
"Chà, trong bụi cỏ ven đường còn có chỗ để cho chiếc xe đạp nữa này."
"Nơi này không có điểm trả xe, nhưng tôi đã kiểm tra rồi. Lượng pin vẫn đủ để chúng ta đi về."
"Đây là đã đến chưa?"
"Ừm, đến rồi."
Khi đang nói chuyện, Trần Nguyên đã đem chiếc xe đạp đến một cái dốc ven sông.
"Ừm, chính là chỗ này."
Sau khi đỗ xe ở bên đường, Hạ Tâm Ngữ xuống xe.
Một làn gió mát sảng khoái hòa cùng với hơi nước ẩm ướt thổi vào mặt của cô ấy, làm hất tung tóc mái lên, lộ ra khuôn mặt cho dù có để lộ cái trán cũng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy.
Trên một đoạn đường ven sông có độ dốc, dưới ánh đèn đường và bên bờ sông còn ngọn hải đăng thấp có đèn, hai nguồn sáng hình quạt cùng nhau thắp sáng bãi sông.
Đối với một địa điểm hẹn hò tuyệt vời như này, Trần Nguyên trong giọng nói không giấu nổi vẻ đắc ý: "Nơi này ban đêm bình thường sẽ không có người đến, cùng lắm là thỉnh thoảng sẽ có mấy ông đi câu cá, nhưng bởi vì nơi này được quản lý môi trường rất nghiêm ngặt, cho nên hoàn cảnh tương đối đẹp và tĩnh lặng, là một nơi tuyệt vời để tận hưởng làn gió sông trong lành. Nhân tiện, bên bờ sông còn có một bãi cát mềm mại. . ."
Trần Nguyên còn chưa giới thiệu xong, đã phát hiện Hạ Tâm Ngữ cởi giày ra, nhét đôi bít tất vào trong giày, đi bộ về phía bờ sông.
Diện tích mà ánh sáng của đèn hải đăng và đèn đường có thể chiếu sáng bị hạn chế, mép của hai cái đèn hình quạt không giao nhau, cho nên có một điểm mù.
Không ai có thể nhìn thấy được người ở đó.
Hơn nữa, những con số ở trên đầu cũng không nhìn thấy được. . .
Đừng!
Trần Nguyên bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, đang định tiến về phía trước, nhưng vừa bước ra một bước, bên dưới ánh đèn của ngọn hải đăng, liền xuất hiện một cô gái.
Cô gái vén cái váy màu xanh nhạt lên bằng cả hai tay, giẫm lên bãi cát mềm mại bằng đôi chân trần. Gió sông sảng khoái thổi tung mái tóc dài của cô ấy tung bay , bên dưới ánh trăng thắp sáng, ánh mắt cô ấy nhìn hắn không có một chút tạp chất, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây thơ. . .