Gió đêm nhẹ thổi bay vạt áo.
Quân Ngân tháo tai nghe xuống, dựa vào xe, lẳng lặng xuất thần.
Bầu trời đêm đầu hạ trong suốt sạch sẽ, lấp lánh vô số ánh sao, hào quang óng ánh.
Người đi đường lát đát, lúc đi qua đều nhịn không được liếc nhìn y, không hiểu nam nhân tuấn nhã này tại sao lại lắc đầu cười khổ.
Y không biết ở nơi công cộng, bộ dạng này rất đần rất si rất ngốc?
" Ta sao biết hắn ở đâu." Lăng Diệp luồn tay vào túi quần lén tắt máy nghe trộm Quân Ngân buộc y đeo trước đó, lông mày vặn lại. "Không khéo lại ở trên giường nữ nhân."
Lãnh thiếu gia một ngụm cắn tai Lăng Diệp, thô bạo kéo ra bên ngoài, đau đến Lăng Diệp thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
" Vậy Tướng quân ở đâu? Nói mau!"
" Ngươi nhẹ chút !" Lăng Diệp có mấy phần oán hận vọng qua, đối diện con ngươi bá đạo đến gần như diễm lệ của người nọ, khí thế lập tức yếu đi. "Vườn bách thú."
" Hả?"
" Nhốt trong vườn bách thú...."
" Có thể nhốt trong vườn bách thú?" Lãnh Tử Diễm không tin. "Phụ thân ngươi sẽ không biến thành nhân thân, tự mình chạy thoát?"
" Ban ngày có người vây xem, với tính tình phụ thân ta, thà bị nhốt cả đời cũng sẽ không để người ta biết con báo kia là hắn. Còn buổi tối..." Lăng Diệp cào cào đầu.
"Báo bản tính hung tàn, để phòng chúng chạy trốn, lúc vào vườn bách thú, nhân viên công tác sẽ đeo vòng cổ, cho nên..."
"Cho nên phụ thân ngươi có bất cứ manh động nào, nhân viên quản lý cũng sẽ phát hiện?"
" Yên tâm, nơi đó bị hàng rào điện vây quanh, không thể chạy được."
" Lăng.... Lăng Diệp...."
Lăng Diệp ngẩng đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, người kia bỗng nhiên vươn tay ôm lấy y, y tưởng hắn sẽ nói ra lời buồn nôn, kết quả hắn chỉ thở dài, sờ sờ đầu y. "Ngươi sẽ bị phụ thân ngươi đánh chết."
" Nga...."
" Nga là ý gì?"
" Không đánh chết, chỉ đánh cho tàn phế, ngươi sẽ nuôi ta chứ?"
" Cái này còn phải coi tình hình."
"Sao lại nói vậy?"
" Nếu ngươi mỗi ngày đều bưng trà rót nước cho ta, ta vẫn có thể suy nghĩ, coi như...." Hắn suy nghĩ, môi mím hơi động, khẽ tới gần miệng đối phương, chạm vào. "Coi như tiền thù lao mỗi ngày gặm ngươi."
Phòng tối đen ngòm bỗng nhiên an tĩnh lại.
Không gian khép kín, ánh sáng không thấm vào được, nhưng Lăng Diệp cảm thấy hai mắt Lãnh Tử Diễm quá sáng, hoặc trong lòng mình có cái gì đó sáng lên.
" Bác cả đã đi đón phụ thân rồi...." Y nuốt nước bọt xuống. "Ngày mai phụ thân chắc chắn muốn gặp ngươi."
" Gặp ta làm gì?"
"Con.... Con dâu... A....!"
Nghe thấy ngày hôm sau phải bị Tướng quân đại nhân tiếp kiến, Lãnh Tử Diễm ngượng ngùng căng thẳng cả đêm, đương nhiên cũng gây sức ép Lăng Diệp cả đêm.
" Mông ta đau."
" Chỉ là sưng một chút, không sao, Lãnh thiếu gia có thể nhẫn chịu."
" Đau bụng."
" Bảo bảo?"
" Ân...."
" Việc này phiền phức." Lăng Diệp miết miết cằm. "Nếu không, đến lúc đó ta ôm ngươi giúp ngươi xoa bụng?"
"Họ Lăng kia!"
" Đừng căng thẳng!" Lăng Diệp khó hiểu. "Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt. Huống hồ, bác cả đã chấp nhận quan hệ của chúng ta, phụ thân có bất mãn cực đại cũng chỉ có thể nén giận, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi trước mặt mọi người."
" Không phải...."
Lăng Diệp hôn nhẹ trán hắn. "Vậy rốt cuộc làm sao..."
" Hắn không thích ta." Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới. "Hơn nữa rất bất mãn."
" Cái này...." Hoá ra là dâu dở sợ gặp cha chồng... Lăng Diệp trong lòng cười đến muốn rút gân, trên mặt vẫn làm bộ dạng khổ não đến không chịu được. "Kỳ thực ngươi xem, phụ thân ngươi lúc đầu cũng không thích ta, bây giờ không phải mắt nhắm mắt mở với chuyện ta ở lại Lãnh gia dài hạn."
" Ngươi mặt dày."
"Ai ai, Lãnh thiếu gia, không thể nói như vậy..."
Ngày thứ hai, đại môn chậm rãi mở ra.
Hai người bị nhốt một đêm đang phủi phủi y phục, chuẩn bị tiến về phía Tướng quân đại nhân nhất định nổi trận lôi đình để thỉnh an ân cần thăm hỏi, tin tức tới lại là : 04: 55, hai máy bay chiến đấu của Ngọc Hoàn đế quốc lại quấy nhiễu thành phố biên giới vương quốc Thần Vũ, ném ba trái bom, làm hai người tử vong, mười người bị thương. 06: 30, Tướng quân chính thức tuyên chiến với Ngọc Hoàn, hải quân lục quân không quân chờ xuất phát, ý chí chiến đấu sục sôi.
Lăng Phi mang hai người vừa đi vừa nói. "Thú tộc đang ở Kinh đô đã được trộn vào ba quân, lần này... Là tình thế bắt buộc."
Cước bộ Lãnh Tử Diễm dừng lại.
Xâm chiếm thế giới nhân loại, tình thế bắt buộc?
Thú tộc ẩn nấp bao nhiêu năm, rốt cuộc đã muốn lộ ra răng nanh của nó?
Khống chế quân quyền Thần Vũ, mượn tay Thần Vũ chiếm lĩnh Ngọc Hoàn, sau đó thôn tính cả thế giới?
Khiến nhân loại trở thành nô bộc thú tộc, khiến nhân loại khúm núm dưới chân thú tộc, thoi thóp ngoắc ngoải....
" Sao thế?" Thấy Lãnh Tử Diễm không đuổi kịp, Lăng Diệp lo lắng hỏi. "Mông đau?"
" Phốc.... Khục khục." Lăng Phi có mấy phần lúng túng che miệng. Mình đánh nhẹ như vậy, sao lại đau?
" Không có việc gì." Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi. "Ngươi cũng sẽ tòng quân?"
" Lăng Diệp." Lăng Phi xoay người, nghiêm mặt nói. "Đừng quên, ngươi là Thiếu chủ!"