" Nếu một nữ nhân bình thường đột ngột trở nên ngớ ngẩn, tám mươi phần trăm khả năng là lâm vào bể tình."
Vậy nam nhân thì sao?
Lãnh Tử Diễm kéo xuống kiểm tra, trên mạng cũng không có phân tích khả năng nam nhân đột ngột trở nên ngớ ngẩn, hắn sờ cằm, trực giác cho rằng Lăng Diệp vốn cũng rất ngốc, chỉ là trước kia vẫn bị bề ngoài lãnh liệt che giấu, chưa để cho người ta phát giác thôi.
Nếu không phải quá ngốc, tại sao không phải ngâm trong nhà bếp thì chính là bò lên giường hắn nháo?
Y xác định chí hướng của y là làm bà nội trợ gia đình?
" Bà nội trợ", từ này làm tâm lý vặn vẹo của Lãnh thiếu gia chiếm được sự thỏa mãn nào đó không từ ngữ nào nói được, hắn lạnh mặt gọi điện thoại xuống phía dưới. "Còn chưa xong sao?"
Cô giúp việc cũng cảm nhận được không khí trong nhà bất đồng với lúc trước, lại cùng Lãnh Tử Diễm nói đùa. "Thiếu gia, cháo này làm cách nào cũng phải nấu một hai tiếng, ngài đừng nóng vội."
Hắn đói bụng, còn có thể không nóng vội?
" Lăng Diệp đâu?"
" Thiếu gia muốn nói chuyện với Lăng thiếu gia?"
" Không cần, để hắn hảo hảo nấu, nấu không hảo..." Lãnh Tử Diễm nheo mắt, tinh quang trong đồng tử chợt lóe, khẽ cười nói. "Nấu không hảo để hắn cút."
" Ách.... Dạ, dạ thiếu gia."
Mở công cụ chat, avatar của Quân Ngân vẫn u ám, xem ra ngày đó Lăng Diệp lại đυ.ng chạm Quân Ngân trên mạng, là do Quân Ngân cố ý chờ.
Quân Ngân cứ như vậy mà tha thứ cho hắn?
Cho đến hôm nay, Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Chuyện Lăng Diệp vẫn ở lại Lãnh gia, Quân Ngân nhất định biết, nhưng mấy lần gọi điện thoại cũng không đề cập tới Lăng Diệp, chỉ quan tâm thương thế hắn cùng đồ ăn hắn dùng mỗi ngày, Lãnh Tử Diễm cao hứng rất nhiều nhưng khó chịu trong lòng lại càng lớn hơn.
Một giây trước hạ quyết tâm phải đuổi Lăng Diệp ra khỏi cửa chính, giây tiếp theo lại nghĩ tới người nọ là một kẻ bần cùng, đuổi ra rồi còn không phải ngủ lại đầu đường xó chợ hay sao?
Tuy rất mong đợi cảm giác vui vẻ khi thấy tin tức đầu đề "Tướng quân công tử lưu lạc đầu đường xó chợ", nhưng Lãnh thiếu gia chịu đủ khiển trách nội tâm vẫn không làm ra được loại chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Nhất là khi người kia thời thời khắc khắc thay đổi cách thức lấy lòng hắn, bộ dạng cực kỳ giống một con cún hồi nhỏ từng nuôi.
Ngươi sờ sờ đầu nó, nó có thể vểnh đuôi đến nóc trời.
Đáng tiếc chính là con cún kia cuối cùng bị phụ thân ném vào trong bể bơi chết đuối, lý do là "Mê muội mất cả ý chí".
Lúc đó hắn bảy hay tám tuổi, nuôi một con cún có thể đạt đến mức độ mê muội mất cả ý chí?
Lãnh Tử Diễm nhún vai, pha chút không phúc hậu nghĩ, nếu phụ thân tuyên chiến với Lăng Diệp, nhất định là màn rất thú vị.
Lăng Diệp là ngoan ngoãn để mình tự chết đuối hay sẽ bơi lên bờ?
" Ngươi có phải lại đang suy nghĩ chuyện gì bất lợi với ta không?"
Lăng Diệp ngồi xếp bằng trên giường, bưng chén trong tay, Lãnh thiếu gia bên cạnh vừa lên mạng vừa múc cháo nuốt, tiện đường lườm y một cái. "Ngươi mắc chứng vọng tưởng."
" Được rồi..." Cũng trách người này "vẻ mặt quá ôn hoà" đối với y, làm y không thể không sởn gai ốc đề cao cảnh giác, căn cứ theo kinh nghiệm ngày trước, một khi y có kỳ vọng quá mức đối với Lãnh Tử Diễm, người này sẽ lập tức dùng thực tế giẫm nát mộng tưởng hão huyền của y.
" Lãnh Tử Diễm." Lăng Diệp bỗng nhiên xoay đầu hỏi. "Ở cùng với ngươi, coi như là mộng tưởng hão huyền của ta sao?"
Muỗng trong tay dừng ở không trung.
Bộ dạng Lăng Diệp cực kỳ nghiêm túc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú, chảy ra một loại hào quang hầu như say lòng người, Lãnh Tử Diễm dời mắt, muỗng vô thức khua mấy cái trên răng.
Lăng Diệp không đẹp như Quân Ngân.
Hắn cho ra kết luận này.
Không phải chủng tộc của ta, lại có tâm nhất định là kỳ dị.
Hắn ở trong lòng nói với chính mình.
Sau đó, hắn trầm lặng. Trầm lặng cầm chén đoạt qua, nhanh chóng lùa cháo đến thấy đáy. Tài nấu nướng của Lăng Diệp đột nhiên tăng mạnh, màu sắc mùi vị vẹn toàn, Lãnh Tử Diễm ăn một chén chê không đủ, muốn Lăng Diệp lấy thêm cho hắn.
Lăng Diệp trước khi xuống giường bỗng nhiên nắm cằm Lãnh Tử Diễm, cương ngạnh tới gần, từ xương mày lạnh lùng đến cánh môi mềm mại, cuối cùng, đầu lưỡi luồn vào, khuấy loạn một trận. Lãnh Tử Diễm hơi rêи ɾỉ thở không nổi, lúc được buông ra, đôi môi chịu đủ chà đạp đỏ như nhuộm máu.
Con ngươi nghiêm lạnh hung ác nhìn chăm chăm qua, bên trong lại ứ nước, lóng lánh.
Lăng Diệp nhìn, không khỏi câu đầu lưỡi ra, liếʍ sạch thóa dịch bên khóe miệng đối phương, tay nắm lấy vai, ngực dán vào ngực, nhịp tim hai bên như nổi trống, phảng phất như có cái gì mãnh liệt mênh mông khẩn cấp muốn nhảy ra.
" Ngươi quyến rũ ta." Lãnh Tử Diễm phẫn nộ mắng, vươn tay muốn xé y phục Lăng Diệp.
" Nói bậy..." Lăng Diệp đập cái tay kia ra, mang giầy xuống giường, bất chấp người sau lưng dục hỏa đang nồng, tự nhiên sửa sửa y phục trước gương. "Lãnh thiếu gia muốn mông nở hoa?"
Lãnh Tử Diễm cắn răng. "Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta lộng lộng."
" Ngươi đói khát như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?" Lăng Diệp bưng chén lên, đánh giá một chút. "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, bác sĩ có dặn tốt nhất là ăn ít, cho nên ta chỉ có thể cho ngươi thêm nửa chén, được chứ?"
" Được!" Nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Diệp cười xoa xoa tóc hắn. "Ngoan ngoãn chờ ta, lập tức liền lên." Nhanh chóng rút lui khỏi trước khi Lãnh Tử Diễm đánh y, khép cửa, lại đẩy ra, ló đầu vào. "Lãnh Tử Diễm..." Đối phương lập tức ngẩng đầu, con ngươi tối như mực lạnh như hận không thể lập tức xé y xuống, Lăng Diệp nhấc nhẹ khóe miệng. "Ban nãy lúc ta hôn ngươi, ngươi lại quên đẩy ta ra."
Lãnh Tử Diễm sửng sốt.
Phanh! Phanh! Hai tiếng.
Tiếng đầu tiên là tiếng đóng cửa, tiếng thứ hai, là ly đập lên cửa phát ra.
Hung tợn mím chặt môi, nhập mấy chữ "làm sao gϊếŧ báo" vào ô tìm kiếm.
Không có tin tức liên quan tới gϊếŧ báo, trái lại, một trăm dòng hiện lên nói, báo là loài vật quý hiếm nhất của quốc gia, mỗi công dân đều có nghĩa vụ bảo vệ chúng, cho chúng nhà ở ấm cúng.
Báo rất quý hiếm?
Chúng nó cần.... Bảo vệ?
Còn... Nhà ở ấm cúng?
Mặt Lãnh Tử Diễm vốn rất đen lại càng đen thêm nữa.
Hắn nghĩ, ít nhất cái con da dày lông dạn cứng đầu cứng cổ bên cạnh hắn, hoàn toàn không cần phải bảo vệ!