" A – ra ngoài, ra ngoài..."
Hôn mê một lát, Lãnh Tử Diễm yếu ớt mở mắt ra. Đồng tử dã thú màu đỏ tàn nhẫn độc ác, nó hoàn toàn không để ý hắn cầu xin, đem hắn lột sống ra như đóng cọc.
Thân thể đau đến tê liệt, lại từ trong tê liệt bừng tỉnh.
Tốc độ trừu sáp của Dã Kê rất chậm, gai xù trên côn th*t chậm chạp cào gãi tràng bích, tràng ðạo vốn rách mướp bị câu đến huyết nhục tung toé, từng hột máu to nhỏ giọt từ chỗ kết hợp, dra giường màu trắng nhiễm đến đỏ chói.
Lãnh Tử Diễm cảm thấy trong thân thể mình chắc chắn có đao đang đâm chọc, nếu không sao lại đau như vậy?
Thần kinh kiên cường dẻo dai không cho phép hắn ngất đi lần thứ hai, dưới đau đớn kịch liệt, chỉ có thể hô hấp từng ngụm nhỏ, rêи ɾỉ nhợt nhạt, như sơn dương hấp hối.
Mình sao lại rơi xuống nông nỗi này?
Nếu Dã Kê an ủi hắn trước kia còn mang chút nhân tính, nó bây giờ tuyệt đối biến thành dã thú không hơn không kém.
Tư thế nằm thẳng đã rất thống khổ, nó còn đem hắn ôm đến, khóa ngồi trên chi sau nó.
Hậu đình nam tính vốn khô khốc căng chặt, giao hợp trên thực tế đặc biệt miễn cưỡng, huống chi là thế kỵ thừa, còn là một người một thú?
Nó kéo mông Lănh Tử Diễm, nâng lên, lại chậm răi đè xuống. Mỗi lần, Lãnh Tử Diễm đều như đi một vòng trên lưỡi dao, lúc đầu còn có thể dùng tất cả lời nói u ám đã biết ân cần thăm hỏi cả nhà tổ tông Dã Kê, về sau ngay cả khí lực mắng thầm ở trong lòng cũng không có. Chỉ có thể hạ mi mắt, da đầu run lên nhìn bản thân đem hung khí tím đỏ từng chút nuốt vào.
Làm hắn sợ hãi nhất, vẫn là sự lãnh tĩnh của hắc báo.
Nó không giống đang trải qua một trận tính sự, lại như, diện vô biểu tình đang trừng phạt một người.
Cùng Dã Kê quen biết hai tháng, Lãnh Tử Diễm không dám nói mình hiểu rõ người này, ít ra... Dã Kê sẽ không đột ngột trở nên... Trở nên làm hắn sợ hãi.
Phụ thân lúc thật sự giận đến cực độ, cũng trầm lặng như thế, con ngươi đen tinh khiết, không chút gợn sóng nhìn chăm chăm về phía hắn. Đối mặt với phụ thân như vậy, Lănh Tử Diễm ngạo khí có lớn cỡ nào cũng phải dừng lại, cúi đầu nửa câu cũng không dám nói.
Hắc báo uy nghiêm lặng lẽ, còn hơn cả phụ thân.
Là vì thú hóa?
Lãnh Tử Diễm mơ hồ nghĩ, Lăng Diệp sau khi thú hóa cho hắn một trận sứt đầu bể trán, hại hắn nằm ở bệnh viện tròn một tháng, Dã Kê này... Hậu sinh khả uý càng khả úy, không nói hai lời, trực tiếp thao bạo hắn ngay đây.
Hắn có đυ.ng chạm tới bọn Lăng gia sao?
Trời đã hoàn toàn tối xuống.
Trăng rằm lạnh lùng treo ở trên trời, cực kỳ giống con ngươi băng lãnh của hắc báo.
‘ Lap lap...’
Tiếng đánh thân thể nặng nề quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, giường gỗ lung lay sắp đổ, phảng phất như một khắc nữa sẽ tan nát.
" Dã Kê.... Ân..." Lãnh Tử Diễm mở miệng, lập tức tràn ra rêи ɾỉ, hắn cắn môi, trì hoãn giọng, mới đứt quãng. "Ngươi nói.... Ta phải đem ngươi băm rồi uy chó... Hay uy chó.... Rồi băm?"
" Vấn đề này chúng ta không cần suy nghĩ rối rắm …"
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Lãnh Tử Diễm chậm rãi quay đầu qua.
Một khắc kia phảng phất như cực dài, lại phảng phất như cực ngắn.
Quầng sáng trong hành lang mờ nhạt chiếu lên thân người tới, y tóc tai hỗn độn, trên người cũng rách rưới tung toé, y chưa bao giờ giống như bây giờ, làm tâm Lãnh Tử Diễm nháy mắt run rẩy.
" Sao lại quên? Chó sẽ gặm xương..." Y đứng ở cửa, lộ ra một nụ cười tột cùng phức tạp với hắn. "Xin lỗi... Ta đã tới muộn."
Thừa số trầm lặng trong không khí xáo động lên.
Hắc báo vốn ngồi trên giường bắt chặt Lãnh Tử Diễm, từng chút đứng lên, trầm trầm kêu một tiếng, đồng tử đen nổi đỏ lạnh lùng bắn về phía Lăng Diệp.
Bạch quang hiện lên.
Ngân báo hình thể tương đương hắc báo xuất hiện từ hư không.
Thân hình thon dài, tứ chi mạnh mẽ, giữa trán có một đồ đằng cổ xưa, thoạt nhìn thần bí mà cao quý.
[ Buông hắn ra.]
Trong tai Lãnh Tử Diễm, câu này chỉ là một tiếng tru.
Trong tai hắc báo, câu thú ngữ này suýt nữa phá vỡ màng tai nó.
Nó nóng nảy bất an nhảy lên, đem Lãnh Tử Diễm ấn trên giường, không chịu tỏ ra yếu kém, nhìn chòng chọc về phía Lăng Diệp. "[ Cút!!]
" Ngao ô..." Ngân báo vẫy vẫy đuôi, con ngươi màu bạc cũng dần thấm sắc huyết đỏ, thê lương, tàn nhẫn, cao cao tại thượng, không thể phản kháng. [Một lần cuối cùng, buông hắn ra, lập tức, lập tức!]
Đồ đằng giữa trán ngân báo càng xoay càng nhanh, càng lúc càng đỏ, phảng phất như đang bùng cháy.
Uy nghiêm tối cao khiến cho hắc báo suýt nữa quỳ xuống đất cầu tha, nhưng lực đạo nó ghìm trên người Lãnh Tử Diễm không có chút thả lỏng, dýới ðùi thúc một cái thật mạnh về phía trước, nhiệt dịch nóng bỏng đột nhiên bắn vào trong cơ thể Lãnh Tử Diễm. Lãnh Tử Diễm rên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu. Nhiệt độ cực nóng đáng sợ hòa tan nội bích, máu loãng cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tục chảy ra từ chỗ giao hợp rách mướp, nhìn thấy ghê người.
Một cảnh này trong mắt ngân báo, còn khó chịu hơn gϊếŧ chết y. Đau đến chảy máu, lại ngại Lãnh Tử Diễm đang ở trong tay đối phương, không dám lại dùng vũ lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mắt thấy hắc báo vặn bung chân Lãnh Tử Diễm ra, còn muốn đến một lần nữa, ngân báo một vuốt bấu vào tay, đầu vuốt cào phá lòng bàn tay, y ban nãy chậm quá mức, từ tốn đến bên giường, trấn an sờ đầu hắc báo. [Đệ đệ... Ngươi đã bắn ở bên trong, có thể rời khỏi, ân?]
[ Đệ đệ?] Hắc báo thì thào hỏi.
Ngân báo nói chậm. [ Ngươi là người của báo Lăng gia, trên đời này, đệ đệ duy nhất của ta...]
Lãnh Tử Diễm cho rằng khổ hình lại muốn bắt ðầu, nắm chặt dra giýờng, tay cũng co rút. Ngân báo bất ðộng thanh sắc, nhẹ cầm lấy tay hắn, Lãnh Tử Diễm toàn thân run rẩy, cơ thịt trên lưng rõ ràng căng lên. Ngân báo thẳng thắn ngồi xổm ở đầu giường, đem nửa người trên hắn ôm lấy, thở dài. "Là ta..."
Câu này là tiếng người, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc nghe hiểu, hắn nâng đồng tử lên, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Trái lại, ngân báo đưa một cái chân qua, thanh âm rất nhẹ. "Cắn ta liền không đau."
Đối với Lăng Diệp, Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ biết hai chữ khách khí viết như thế nào, nhắm mắt lại dùng sức cắn xuống, hận không thể đem tất cả đau đớn của mình dời qua.
" Ngao --" Hắc báo cảm thấy lãnh thổ mình bị xâm phạm. [ Hắn là thư thú của ta.]
Ngân báo diện vô biểu tình mở miệng. [ Ngươi như vậy với hắn, hắn sẽ hận chết ngươi.]
[ Hận?]
Từ lúc bắt đầu triệt để xâm phạm nam nhân này, lý trí hắc báo liền biến thành tương hồ, nó cái ǵ cũng không thể nghĩ, chỉ biết thao lộng thân thể dưới thân, làm hắn khóc, làm hắn xin tha. Đáng hận chính là, nam nhân tính tình tương đối cương ngạnh, nó cũng đã thao hắn đến tình trạng này, hắn lại âm thanh gì cũng không phát ra. Ngô... Còn đưa tới một con hùng tính.
Thư tính mở chân ra để hùng tính hưởng dụng không phải chuyện đương nhiên sao?
Tại sao hắn phải hận nó?
Chờ một chút...
Ca ca?
Hắc báo lắc đầu... Ca ca?
[Có phải rốt cuộc có chút thanh tỉnh?] Thú âm của ngân báo trầm thấp lại băng lãnh. [ Dã Kê... Mau lui ra ngoài, ngươi tiếp tục ở bên trong, hắn sẽ rất đau.]
Đau?
Bộ dạng hắn đau đến gắt gao nhăn mày, yếu ớt lại quật cường, hết sức gợi cảm, nó hảo muốn một ngụm đem hắn nuốt vào.
[Bên trong rất ấm, sít chặt, kẹp ta rất thoải mái.]
Nó không nỡ thối lui.
Móng vuốt hắc báo bấu trên mông Lãnh Tử Diễm, đầu lưỡi đỏ tươi một đường liếʍ xuống dọc theo sống lưng.
Vai lưng, cổ, tóc...
Nếu không có hùng thú phát ra khí tức cường đại, tự xưng là ca ca nó ngồi xổm bên cạnh như hổ rình mồi…
Ca ca?
Thật kỳ quái.
Nó sao lại nhớ, ca ca nó... Là nam nhân bị nó thao đến thê thảm này?
Đúng rồi, chính là nam nhân này.
Hắn dâʍ ɭσạи sa đọa rồi lại cực kỳ cao ngạo...
Ngao....
Hắc báo dừng động tác hôn lại, cứng ngắc chuyển đầu qua, nhìn ngân báo.
[ Ngươi ban nãy nói hắn sẽ hận ta?]
Chân ngân báo bị cắn đến máu tươi giàn giụa, y lại như không biết đau, nâng đồng tử lên. [ Nếu ngươi không ra ngoài, hắn sẽ gϊếŧ ngươi.]
Hắc báo nhìn nhìn ngân báo, lại nhìn nhìn Lãnh Tử Diễm, ánh mắt mông lung.
Lăng Diệp hận không thể lập tức xé nát con báo chết tiệt kia, lại biết không thể chọc giận đối phương ở thời khắc mấu chốt này, bất cẩn một cái, một vuốt của nó có thể gϊếŧ chết Lãnh Tử Diễm.
Cố gắng hồi tưởng biểu hiện ôn nhu của phụ thân lúc mình thú hóa, ngân báo buộc bản thân thả nhẹ giọng điệu. [ Đệ đệ... Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?]
[ Ta không phải đệ đệ ngươi.] Hắc báo chỉ vào Lănh Tử Diễm. [ Ta là đệ đệ hắn.]
Lãnh Tử Diễm quay đầu lại, lạnh lùng cười, vừa mới hé môi, miệng lại bị ngân báo bưng kín.
[ Cái này không quan trọng, quan trọng là ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?]
Hắc báo hạ đầu xuống.
Nửa ngày, chỉ nghe nó trầm trầm dùng tiếng người bắt đầu nói chuyện.
" Chuyện vừa rồi, ta đều nhớ."
" Ân." Tuy kinh ngạc vì Dã Kê thú hóa sõ bộ lại biết dùng thú thân nói tiếng người, trên mặt Lăng Diệp lại không chút biểu lộ, y tùy ý ngồi xổm, kì thực vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ Dã Kê lui ra ngoài, lập tức cắn nó.
Dã Kê dùng thú thân chạm tới Lãnh Tử Diễm, theo quy củ trong tộc, Lãnh Tử Diễm liền thành thư thú của nó.
Lăng Diệp tuyệt đối không thể chấp nhận!
Huống chi, dù không có quy định chó má kia, gia hỏa không biết tốt xấu này dám tổn thương Lãnh Tử Diễm đến như thế, Lăng Diệp cũng phải bắt Dã Kê trả giá đại giới!
" Trong đầu mơ hồ, đại ca lại ngon như thế... Ta nhất thời... Nhất thời không khống chế..."
" Ân?" Ngân báo đứng thẳng thân thể, đồng tử màu bạc từng chút nheo lại. "Dă Kê...?"
" Ai nha, cái này." Hắc báo găi găi đầu, nhếch môi cười nói. "Thú hóa này, thú hóa, tất cả mọi người đều hiểu."
" Hiểu cái gì?" Móng vuốt ngân báo đặt lên mép giường, hung hăng. "Dã Kê....!"
Lại gọi nó.
Câu trước chính là nghi ngờ, câu này lại hết sức chắc chắn.
" Ngươi đã... Tỉnh!"
Gằn từng tiếng, thanh âm trầm thấp bao bọc khí tức hùng tính, đập vào mặt mà đến.
Hắc báo khổ mặt, nó hình thể kia, làm ra động tác này, cực kỳ khôi hài. "Đại ca, trong thân thể ta kỳ thực có hai ta."
Lãnh Tử Diễm yếu ớt nói. "Không bằng ngươi nói con súc sinh cường bạo ta ban nãy không gọi là Dã Kê. Hoặc là, mọi thứ phát sinh ban nãy, chỉ là ta làm một giấc mộng. Bất quá..." Hắn chậm giọng, tiếp tục nói. "Người như ta, có thù tất báo. Cho nên, ngươi cũng hiểu."
" Đại ca... Thật sự, ta không lừa ngươi." Hắc báo đáng thương nhìn ngân báo. "Lăng Diệp, ngươi thú hóa lúc ấy, không phải như vậy sao? Trong thân thể có du͙© vọиɠ, liều mạng muốn chạy ra, lúc ban đầu ta còn có thể khống chế, đến sau, hoàn toàn không kiềm được."
" Ta lúc thú hóa, du͙© vọиɠ không thể yếu hơn ngươi, nhưng ta không chạm vào hắn."
" Cái gì? Ngươi chạm vào ai?"
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng. "Ra... Ra ngoài."
Dã Kê cúi đầu nhìn chỗ giao hợp, mồ hôi lạnh tức khắc xông ra. "Đại ca, ta sai rồi."
Ngân báo gầm lên giận dữ.
Dã Kê rống lên mấy tiếng nho nhỏ theo, lấy cái này biểu hiện bản thân tuy lỡ làm sai việc, nhưng tôn nghiêm hùng tính không chấp nhận bị giẫm lên.
Ngân báo cũng không quản nhiều như vậy, đồng tử màu bạc như kim loại, lãnh tĩnh đến gần như lãnh khốc. "Cút ra ngoài!"
Cự bổng hắc báo vẫn chưa mềm đi, rút ra, lại là một phen khổ hình. Lãnh Tử Diễm cắn chặt móng vuốt ngân báo, nhắm mắt cố nén.
"Đại ca, về sau ta cho ngươi cắn, ngươi muốn cắn thế nào thì cắn thế đó."
Ngân báo nhìn nó, giống như nhìn một xác chết. "E rằng... Ngươi không có về sau."