Lãnh Tử Diễm kinh hãi, lúc chạy đến đầu cầu thang, Dã Kê đã ở góc lầu hai.
Trong đại sảnh lầu một đều là người, nhận thấy được động tĩnh hai người, đều nhìn lên, may mà Dã Kê cũng có chừng mực, chỉ cười mỉm vẫy tay về phía Lãnh Tử Diễm.
" Đại ca, mau xuống."
Lãnh Tử Diễm khẽ cắn môi, hận không thể xé rách Dã Kê, lại ngại ở nơi đông đúc, chỉ có thể chậm chạp đi xuống.
Sau khi xuống lầu lập tức có người vây hắn chính giữa, Lãnh Tử Diễm tùy ý ứng đối, ánh mắt vẫn tập trung vào Dã Kê.
Thằng lưu manh kia!
Cầm chặt lấy cái hộp của hắn, luôn luôn quăng mị nhãn qua, rõ ràng là trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Lãnh Tử Diễm ép giận xuống, khó khãn lắm mới ðối phó xong mấy ngýời bên cạnh, xoay ngýời phát hiện Dã Kê lẳиɠ ɭơ đã quyến rũ được một mỹ nữ.
Hơn phân nửa thân thể mỹ nữ đều vắt lên người Dã Kê, che miệng cười ha hả không ngừng.
" Nhị thiếu gia, ngươi thật biết nói đùa."
Dã Kê cong mắt lên. " Tán dương mỹ nhân là vinh hạnh của ta."
Mắt thấy Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình đi tới, y sờ đầu, khẽ cười nói.
" Xin lỗi, xin lỗi không bồi tiếp được."'
Mỹ nhân có đủ vị cỡ nào, cũng không bằng bảo bối dâʍ đãиɠ của y.
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng. " Ban nãy nói chuyện gì?"
" Nói chuyện bảo bối, ai u, nhẹ chút, nhẹ chút..."
Lãnh Tử Diễm thu hồi bàn chân đạp trên giày Dã Kê, hướng bốn phía nhìn nhìn.
" Đưa cái hộp cho ta."
" Không đưa!"
" Ngươi lặp lại lần nữa đi!"Lãnh Tử Diễm nheo mắt, đồng tử hẹp dài băng lãnh thấu xương.
Dã Kê sợ run cả người, rồi lại mỉm cười ôm hộp càng chặt.
" Bảo bối, trước tiên nói cho ta biết bên trong là cái gì."
" Văn kiện cơ mật của Lãnh gia." Lãnh Tử Diễm cúi bên vành tai Dã Kê, thấp giọng nói. " Nếu để cho người khác thấy, ngươi một trăm cái mạng cũng bồi không đủ."
Giả vờ vô tình ấn lên tay đối phương.
" Hảo, trả lại cho ta."
Dã Kê chớp chớp mắt. " Bảo bối..."
" Gọi đại ca."
" Ân, đại ca, nếu ta phản kháng, tất cả mọi người sẽ nhìn qua chứ?"
Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới, sắc mặt xanh mét. " Buông tay!"
" Không buông!" Dã Kê đoan chắc Lãnh Tử Diễm không dám giành lại trước mắt bao người. " Trừ khi đại ca đêm nay để ta làm một chút."
" Có thể, bất quá..." Thanh âm cứng nghẹn trong hàm răng, đủ để bất cứ ai sợ hãi. “Sau khi xong việc ta sẽ đem cái kia của ngươi chặt rớt!"
" Bảo bối....." Dã Kê hai mắt lưng tròng." Ngươi tại sao vẫn cứ nhắm tới cái thứ kia của ta ?"
" Vì nó rất xấu."
Dã Kê lập tức phản bác. " Rõ ràng vừa to vừa mạnh."
" Cái gì vừa to vừa mạnh?"
Lại có mấy người nhích lại gần.
Lãnh gia đại thiếu gia được công nhận là khối băng, tuy cao lớn anh tuấn, toàn thân cao thấp lại phát ra một loại khí chất người lạ chớ gần, rất ít có người dám bắt chuyện với hắn.
Vị nhị thiếu gia lại bất đồng rất lớn, thái độ hiền hoà, khôi hài hóm hỉnh, nhất là diện mạo cũng cực kỳ không tầm thường.
Gia chủ mở tiệc gia tộc, mọi người nhạy cảm ngửi được một vài mùi vị không giống bình thường, không khéo người thừa kế Lãnh thị sẽ biến trên đổi dưới cũng không chừng.
" Ta... Có phải hỏi một vấn đề rất ngốc hay không?"
Sắc mặt đại thiếu gia càng ngày càng khó coi, người hỏi không khỏi có chút sợ hãi.
May mắn, nhị thiếu gia giải vây cho nàng kịp lúc.
" Chúng ta đang thảo luận về một kiến trúc đại ca từng thấy qua.. Ngô... Là hình trụ, màu tím đỏ, trên đỉnh còn có một cái mũ.
" Nghe thật quái." Nàng cười. "Ở nước ngoài?"
" Không phải." Dã Kê vẻ mặt thần bí. " Hàng nội!"
" Nga?" Các cô gái ồn ào. "Biểu ca có thể dẫn bọn ta đi xem không?"
" Cái này... E rằng không thể." Dã Kê khó xử nói. "Đã khóa rồi."
Hắn một tay cầm hộp, một tay ôm eo Lãnh Tử Diễm, ỷ vào đối phương có điều cố kỵ, vừa bóp vừa miết, ăn nhiều đậu hủ.
Lãnh Tử Diễm trên trán gân xanh nhảy mạnh, hơi nhấc khóe miệng lên, dùng thanh âm chỉ có Dã Kê mới nghe được cắn răng nói.
" Bữa tiệc kết thúc, luyện công phòng, không gặp không về."
Dã Kê cười khan mấy tiếng. " Hah! Đại ca, ngươi thật tốt với ta."
" Đâu có..." Lãnh Tử Diễm ngoài cười trong không cười. "Một lần cuối cùng, đưa hộp cho ta."
Hai người chụm đầu ghé tai, mọi người bất kể là ở gần hay cách đó khá xa đều nhìn chăm chú vào.
Nhất là mấy đường huynh đệ họ hàng gần của Lãnh Tử Diễm, mặt ngoài thong dong hữu lễ, ánh mắt lại lén lút không chịu rời khỏi hai người.
" Các ngươi nói cái hộp kia chứa cái gì? Giống như rất quan trọng."
" Ai biết."
Lãnh Thiểu Mục tiếp nhận ly rượu bồi bàn chuyển.
" Ta qua xem!"
Lãnh Thiểu Mục, một thế hệ con cả Lãnh gia, Lãnh Thừa Phong lên làm gia chủ không bao lâu, phụ thân liền bệnh nặng mà chết.
Đương nhiên, là bệnh nặng mà chết, bị bệnh tròn ba ngày, cũng không có người dám nói là bất ngờ chết.
Không ai dám nói không có nghĩa là Lãnh Thiểu Mục không nghi ngờ, gã thuở nhỏ tang cha, từ bé liền bám vào nhà nhị thúc, đối với nhi tử Lãnh Tử Diễm của tam thúc, địch ý đương nhiên không chỉ là một chút như vậy.
" Thiểu Mục đường ca." Lãnh Tử Diễm giới thiệu Lãnh Thiểu Mục cho Dã Kê." Học sinh hàng top tốt nghiệp Học viện Hoàng gia, thanh niên tài tuấn.”
Lãnh Thiểu Mục khiêm tốn nói.
" Tử Diễm đường đệ mới là tuấn tú lịch sự. Không biết... Vị đường đệ này xưng hô làm sao?"
Dã Kê nâng ly nghênh tiếp. " Phụ thân ban tên chữ Dã."
" Lãnh Dã, tên rất hay." Lãnh Thiểu Mục gật gật đầu, ánh mắt như có như không lơ đãng bay trên hộp.
" Thiếu gia." Tạ quản gia tới gần, thấp giọng nói. "Bạch gia đại thiếu gia đến."
Bạch Vũ Hoàn đến, Lãnh Tử Diễm không thể không đi xã giao đôi câu, nhìn chòng chọc cảnh cáo Dã Kê, nếu cái hộp xảy ra vấn đề, hắn liền đem Dã Kê tiền gian hậu sát.
" Biểu ca...."
Lãnh Tử Diễm vừa vươn tay, cách đó không xa truyền đến tiếng hộp rơi xuống đất thanh thúy.
Nhắm mắt, tay cắm vào túi quần, lạnh lùng quay đầu lại.
" Ngu xuẩn!" Lãnh Tử Diễm nhẹ giọng mắng.
Ánh mắt toàn bộ đại sảnh nháy mắt tập trung trên người Dã Kê.
" Đó là...?" Bạch Vũ Hoàn vươn dài cổ, rất dễ nhận ra trong hộp chính là hai quả kẹp vυ', màu vàng, hình con bướm..... Sản phẩm mới nhất mà câu lạc bộ NOBLE thúc đẩy sản xuất.
Bên trên có quét bột phấn, tác dụng thúc tình rất mạnh... Nếu mang lên...
Dã Kê cũng không ngờ chính là thứ này, tức khắc hỗn loạn muốn đi nhặt, Lãnh Thiểu Mục cũng ngồi xổm xuống, đè tay y lại.
" Đường đệ, ngươi ban nãy nói đây là Tử Diễm đưa cho ngươi?"
Chết tiệt, nam nhân không biết tốt xấu nào cả gan đưa cho bảo bối của y thứ dâʍ đãиɠ hạ lưu này.
" Ha ha.”
Dã Kê tự biết người chung quanh đều chằm chằm nhìn mình, y mặt dày hơn tường thành, không chút để ý những ánh mắt như giễu cợt châm biếm đó, điềm nhiên như không nói.
" Đại ca nói ta trưởng thành rồi, cũng nên tiếp xúc một chút đồ chơi mới mẻ."
Kẹp vυ' con bướm màu vàng lấp lánh dưới ngọn đèn xa hoa, đẹp đẽ đến khiến người ta chói mắt.
Lãnh Thiểu Mục cười đến không có hảo ý.
" Đại ca ngươi... Sẽ không là muốn dùng trên người ngươi chứ?"
Mặt Dã Kê đang cúi tức khắc quét qua sương khói, khi nhấc lên lại là bộ dạng hữu hảo huynh hữu đệ cung.
" Thiểu Mục đường ca, ngươi đè tay ta."
Hừ, đừng tưởng rằng y không biết người này cố ý đυ.ng y, nếu không y sao lại làm cái hộp của bảo bối rơi xuống.
" Các ngươi đang làm gì?"
Thanh âm uy nghiêm mà lãnh liệt, trên cao nhìn xuống truyền đến.
Dã Kê liều mạng muốn đóng hộp lại, Lãnh Thiểu Mục dốc sức ngăn cản y.
Dã Kê khẽ cắn môi, ngẩng đầu đáng thương. " Phụ thân."
Lãnh Thừa Phong nhăn mày lại." Đứng lên mà nói."
" Dạ, dạ."
Dã Kê hai ngày nay bị Lãnh Thừa Phong chỉnh quá dữ, đối phương hơi một tí liền đem y nhốt trong phòng nghiên cứu kiểm tra thân thể, nếu không vì bảo bối, y còn lâu mới làm nhị thiếu gia đồ bỏ này.
" Mang đến đây!"
Thứ làm người khác chú ý như vậy, Lãnh Thừa Phong không thể không chú ý tới.
Tạ quản gia dưới ánh mắt ai oán của Dã Kê, đem hộp đưa cho Lãnh Thừa Phong.
Lãnh Thừa Phong vội vàng lướt mắt, mi tâm khẽ cau, trên mặt đạm mạc đến gần như lãnh khốc.
" Hủy."
" Chờ một chút!"
Trong đại sảnh sớm đã lặng ngắt như tờ, tiếng Lãnh Tử Diễm có vẻ nổi bật phá lệ.
Hắn cắn môi dưới, dưới ánh mắt áp bức như muốn gϊếŧ người của Lãnh Thừa Phong, chậm rãi nói.
" Xử lý sau!"
Lãnh Thừa Phong cười lạnh." Xử lý thế nào?"
" Tùy ngươi."
Hai phụ tử lạnh lùng nhìn nhau muốn nửa tiếng, rốt cuộc Lãnh Thừa Phong dời mắt, nhợt nhạt kéo khóe miệng.
" Đem thứ đó mang đi!"
" Dạ, tiên sinh."
Uy áp khiến người ta ngạt thở dần tiêu tán, không khí lại hài hoà lên, chốn chốn tràn ngập nịnh hót đón ý nói hùa giả tạo.
Lãnh Thừa Phong mang theo Dã Kê, từng ly rượu kính qua, xem như đem Dã Kê chính thức giới thiệu cho các nhân vật có máu mặt trong gia tộc.
" Lãnh Dã, nghĩa tử ta nhận."
" Ha ha, nhị thiếu gia dáng vẻ đường đường, nói năng nho nhã, gia chủ rõ là mắt tốt."
Lãnh Tử Diễm bị lạnh nhạt ở một bên trong dạ dày giật giật từng đợt, dáng vẻ đường đường nói năng nho nhã, họ khẳng định người mình đang nói chính là tiểu tử mới bò ra từ Hắc Phố kia?
Nói với Bạch Vũ Hoàn mấy câu, Lãnh Tử Diễm lười ở lại, chuồn êm về phòng, tùy tiện kéo một quyển sách ra xem.
Mười hai giờ, bữa tiệc kết thúc, cửa phòng đúng giờ gõ vang.
" Thiếu gia, tiên sinh tìm ngươi."
Lãnh Tử Diễm mở cửa, lười biếng ôm lấy hai tay, trên mặt lạnh lùng một mảnh hờ hững.
" Lên lầu hay xuống lầu?"
" Tiên sinh rất tức giận." Tạ quản gia dừng một chút, nói. "Trước tiên xuống lầu."
" Bao nhiêu?"
" Năm mươi."
Năm mươi... Lãnh Tử Diễm mím môi.
" Hắn không sợ đánh chết ta?"
Tạ quản gia hơi cúi đầu.
" Tiên sinh nói... Nếu thiếu gia không biết quý trọng bản thân, đánh chết... Cũng là xứng đáng."