Ám Dạ Trầm Luân

Chương 37

" Ngươi tới làm gì?"

Lãnh Tử Diễm lạnh như băng nói, nháy mắt làm nham thạch nóng chảy trong ngực hắn sôi trào!

Y tới làm cái gì?

Y tới bắt gian!

Nội tâm sóng cuộn biển gầm, trên mặt Lăng Diệp lại không lộ ra chút sơ hở, y cười đến lễ độ mà trí thức.

" Thật khéo, xem phim cũng có thể gặp được, thật là có duyên."

Đương nhiên là có duyên, y dùng thân phận Tướng quân công tử của mình, mới tra được Lãnh Tử Diễm cùng một nam tử trung niên tiến vào rạp chiếu phim An Tây khu B một giờ trước, hừ nam tử trung niên, Lãnh Tử Diễm lại cùng nam tử trung niên đi xem phim?

Không thể nói được kỹ thuật hoá trang của Quân Ngân xuất quỷ nhập thần thế nào, nếu không có vẻ mặt ôn nhu lúc cúi đầu xuống khiến y giật mình, y vẫn không thể tìm ra hai người trong đám người đông nghịt nhanh như vậy.

Quân Ngân kéo Lãnh Tử Diễm ghé sấp trên đùi dậy.

" Lăng Diệp cũng đến rồi, vẫn còn tựa trên đùi ta, cũng không sợ người khác chê cười."

Lãnh Tử Diễm mím môi, ngồi trở lại chỗ của mình, cũng không thèm nhìn tới Lăng Diệp, thanh âm thô bạo từ hàm răng xuất ra.

" Ngươi hôm nay quả nhiên rất nhàm chán."

" Thật rất nhàm chán, bất quá có thể thấy Lãnh thiếu gia hạ thấp bản thân khẩu giao cho người khác, vẫn hết sức đáng giá."

Lăng Diệp thuận thế ngồi bên cạnh hắn, ý cười trên mặt không có kẽ hở, y hơi nghiêng xuống, khóe môi vừa vặn quét qua vành tai Lãnh Tử Diễm.

" Ta đứng đó nhìn rất lâu, ngươi dâʍ đãиɠ đến làm ta hận không thể lập tức đâm vào thân thể ngươi.”

" Ăn bắp rang không?"

Mắt thấy Lãnh Tử Diễm mày nhọn nhếch lên, Lăng Diệp đẩy túi bắp rang qua, mắt hơi cong lên.

" Năm chỗ, ta mỗi chỗ mua một túi, chung quy sẽ có một chỗ hợp khẩu vị của ngươi."

Chính giữa hai người, bỗng nhiên vươn ra một bàn tay.

" Nghe rất thơm."

Quân Ngân lấy một hạt bắp rang ra bỏ vào trong miệng, nhai một cái.

" Ân, mùi vị cũng không tồi."

Nụ cười Lăng Diệp nháy mắt cứng trên mặt.

" Lãnh Tử Diễm, muốn ăn không?"

Quân Ngân xoay đầu hỏi.

Lăng Diệp cắn môi dưới, nam nhân không biết nhục nhã là gì kia lại mở miệng đòi Quân Ngân uy hắn.

Chết tiệt!

Cái loại biểu tình mặt mày ngậm xuân này, cái loại thanh âm ái muội biếng nhác, người kia lại dục cầu bất mãn sao?

Ánh mắt Lăng Diệp gắt gao chằm chằm nhìn cánh môi sưng đỏ của Lãnh Tử Diễm, y lại nhớ, cánh môi này ban nãy chảy đầy chất lỏng trắng ngà dâʍ đãиɠ thế nào... Bây giờ... Cánh môi này lại coi y như không khí mà liếʍ tay Quân Ngân.

Ngươi cứ ăn bắp rang đi, liếʍ tay Quân Ngân làm gì?

Tại sao bắp rang y trăm đắng ngàn cay ôm tới phải bị họ dùng cách chia ăn như vậy?

Lăng Diệp biết mình không thể nóng nảy, nóng nảy trước mặt Quân Ngân, y liền thua.

Rũ mi mắt xuống, diện vô biểu tình ném bắp rang vào miệng mình.

" Quân Ngân, ngươi biết nơi nào mẫn cảm nhất trên người hắn không?"

Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn!

Quân Ngân giật mình, Lãnh Tử Diễm sắc mặt đông lạnh.

" Lăng Diệp, cút về nhà ngươi đi!"

Lúc một mình ở cùng Lăng Diệp, mặc kệ y châm chọc ra sao hắn đều nhất nhất đáp lễ. Nhưng trước mặt Quân Ngân... Dù Quân Ngân biết hắn trước kia phóng đãng tới bao nhiêu... Nhưng hắn vẫn không muốn chuyện cũ khiến người ta không chịu nổi này bị người tiết lộ trước mặt Quân Ngân.

Quân Ngân chậm rãi nheo mắt.

" Ta không cho rằng đây là một đề tài thú vị..."

" đầu v*..."

Lăng Diệp cắt đứt lời Quân Ngân, khóe môi nhếch lên.

" đầu v* hắn vừa to vừa cứng, lúc bị ta miết, hắn có cảm giác nhất..."

Phanh!

Cánh tay cùng cánh tay hung hăng chạm vào nhau, bắp rang rơi đầy đất!

Ném xuống toàn bộ bốn túi bắp rang còn thừa, một tay bẻ lấy hai tay muốn giãy giụa của Lãnh Tử Diễm, tay kia hung hăng bóp cằm hắn qua, Lăng Diệp cười đến vô lại mà kiêu ngạo.

" Muốn ta nói bao nhiêu lần, ngươi không phải đối thủ của ta, sao lúc nào cũng không chịu nghe?"

Đồng tử màu đen một mảnh băng lãnh.

" Chúng ta ra ngoài nói chuyện!"

" Như vậy cũng được, hừ...."

Lăng Diệp hừ một tiếng, không để ý đau đớn do đối phương dùng đầu gối thúc y, cương quyết nhanh nhẹn dán bên mặt Lãnh Tử Diễm, y thế nào cũng phải gặm người này trước mặt Quân Ngân.

Quân Ngân bóp chặt lấy tay vịn, thanh âm nghe không ra vui giận.

" Đây là gia giáo của Lăng gia các ngươi?"

" Lãnh gia cũng không kém bao nhiêu."

Lăng Diệp cả thân thể đều ép xuống người Lãnh Tử Diễm, sau khi làm đối phương không thể động đậy, chậm chạp nói.

" Cho nên, ta cùng hắn mới là trời sinh một đôi!"

Y nói rõ ràng, rất chậm và bình thản, lại khiến người ta cảm thấy y đang tuyên bố gì đó, cao cao tại thượng, nửa con mắt liếc nhìn, sắc bén kiên quyết, không cho phản kháng.

Đôi nam nữ phía trước sớm đã phát hiện tình huống phía sau, vẫn nghiêng người lén nhìn ra sau.

Lãnh Tử Diễm nhẹ nhàng cười, nụ cười tuyệt đối không có độ ấm.

" Chưa từng thấy nam nhân đánh nhau sao?"

" A..." Hai người hết sức lúng túng. "Các ngươi... Giống như đang đánh nhau sao..."

Lãnh Tử Diễm đẩy Lăng Diệp ra, hắn từ trước tới giờ cũng không phải kẻ khoanh tay chờ chết, cùng Lăng Diệp nhiều lần đánh nhau, đánh mười lần thua mười lần, nhưng thua càng nhiều, kinh nghiệm cũng càng phong phú, thừa lúc Lăng Diệp phân tâm, dễ dàng thoát khỏi khống chế.

Đứng lên, cúi đầu hôn hôn trán Quân Ngân.

" Ta cùng hắn ra ngoài chút."

Quân Ngân không nói, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, trên mặt toàn bộ vô biểu tình, Lãnh Tử Diễm biết Quân Ngân như vậy chính là biểu hiện tức giận, hắn cùng Lăng Diệp đánh đánh đập đập đã nhiều năm, Quân Ngân chưa bao giờ giúp hắn, dù Lăng Diệp đem mặt hắn đánh cho tới cha hắn cũng không nhận ra, Quân Ngân cũng chỉ đến xem hắn sau đó, tiện tay bảo hắn ít chọc Lăng Diệp lại.

Bản lĩnh hắn không bằng người ta, Quân Ngân giúp hắn sẽ chỉ làm hắn cảm thấy càng mất mặt!

Nhưng... Bây giờ bất đồng với ngày xưa, bây giờ họ là tình nhân!

Nam nhân khác làm trò trêu đùa tình nhân của ngươi trước mặt ngươi, ngươi còn có thể ngồi an an ổn ổn tâm không xáo tình không động ?

Lănh Tử Diễm vẫn thích tính cách ôn nhuận thanh nhă của Quân Ngân, nhưng bây giờ lại nhịn không được có chút oán hận, trong lòng hắn không hài lòng, sẽ không đem tức giận đổ lên người Quân Ngân, trúng bom sẽ chỉ là Lăng Diệp.

Ai kêu y là đầu sỏ?

Hai người một trước một sau đi vào toilet, Lăng Diệp lạnh lùng đem tất cả mọi người xua chạy ra ngoài. Vừa mới khóa cửa, quyền phong sau lưng hung hãn xé gió bay tới, Lăng Diệp không tránh không đỡ, tấm lưng cường tráng phía sau quả thực đã trúng quyền, trán phanh một tiếng đập vào trên cửa.

Lăng Diệp lắc lắc cái đầu bị đυ.ng choáng.

" Bây giờ thoải mái chưa?"

" Cái rắm!"

Cuộc hẹn đầu tiên của hắn và Quân Ngân bị người này phá hư thành như vậy, hắn có thể thoải mái mới lạ.

" Ở trước mặt Quân Ngân sao không thấy ngươi chửi tục?"

Lăng Diệp quay người lại, lưng chống phía sau cửa, lạnh lùng nhấc khóe miệng lên.

" Quân Ngân toàn thân đều là khí chất quý công tử, xã hội thượng lưu ai không khen hắn công tử thanh thoát, ôn nhuận như ngọc? Người như Quân Ngân, có thể lọt vào mắt hắn sẽ chỉ là nam thanh nữ tú trang nhã danh tiếng, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Mà Lãnh thiếu gia..."

Ánh mắt tuần tra từ trên hướng xuống, không để ý đối phương lạnh lùng đến khiến tim người ta đóng băng. Lăng Diệp tiếp tục chế giễu.

" Ngươi tính cách ngổ ngược, Quân Ngân bất quá nhất thời ham mới mẻ, chơi chơi thôi!"

" Ngươi cái rắm."

Trước kia, Lãnh Tử Diễm chửi tục Lăng Diệp cũng không cao hứng, vì đó nói rõ Lãnh Tử Diễm đang coi y như một dã nam nhân lêu lổng nào đó mà khinh thường, nhưng mà... Hôm nay Lãnh thiếu gia chửi tục.... Thật mê người.... Hảo muốn lập tức đem hắn đè xuống... Gặm hắn, cắn hắn... Làm đôi mắt băng lãnh kia lộ ra thần sắc không cam lòng, phẫn nộ, tiến tới dâʍ đãиɠ.

" Đương nhiên, Lãnh thiếu gia cũng là xuất thân danh môn, gia học uyên bác..."

Lăng Diệp xoãi tay xuống, có mấy phần rất tiếc nuối.

" Nhưng ngươi lại không thơ từ ca phú, cũng không cầm kỳ thi họa..... Từ đầu đến chân không có bất cứ chỗ nào nhìn ra tiềm chất vợ ngoan mẹ hiền, càng không thể... Cấp cho Quân Ngân một đứa con trai!"

" Cha mẹ Quân Ngân đã chết, cả nhà chỉ có một mình hắn, ngươi cho là... Họ sẽ khoan nhượng cho ngươi, một nam nhân thô cứng vào cửa?"

Lăng Diệp thẳng người, hơi tiến lên một bước, hùng hổ doạ người.

" Lãnh Tử Diễm, dù ngươi có thích bị người thao tới bao nhiêu, ngươi cũng là một nam nhân... Bụng của ngươi... Chung quy không sinh được giống của Quân gia!"

Tay nắm chặt thành quyền trong túi quần, Lãnh Tử Diễm gắt gao đè nén xúc động muốn đánh người này.

" Ngươi cho là Quân Ngân ở cùng ta là muốn nghe ta đánh đàn, xem tranh ta vẽ hoặc là muốn ta sinh con trai cho hắn, Lăng Diệp, ngươi khẳng định, đầu ngươi không bị úng nước?"

" Chẳng lẽ không đúng? Ân.. Ta ngẫm lại... Các ngươi quen biết mười mấy năm, hắn vẫn biết ngươi thích hắn, trước kia đối với ngươi hờ hững, sao bây giờ đột ngột muốn ở cùng ngươi? A, Quân gia kéo dài hơi tàn ba năm, gần đây bệ hạ bệnh nặng, Quân gia càng ngày càng gian nan..."

Lăng Diệp mân mê cằm.

" Hay là... Quân gia muốn kéo nhà các ngươi qua..."

"Xem ra đầu óc ngươi chưa bị úng nặng, còn biết làm sao châm ngòi ly gián."

Lãnh Tử Diễm cười lạnh.

" Ta nói cho ngươi, hắn cùng ta hảo, là vì đêm qua ta quyến rũ hắn...."

" Ngươi quyến rũ hắn."

Lăng Diệp bất động thần sắc hít vào một hơi.

" Ngươi quyến rũ hắn thao ngươi?"

" Ân, thao không thành."

Lăng Diệp tóm cổ áo Lãnh Tử Diễm lên, một tay ném hắn xuống đất, y ra tay không chút lưu tình, Lãnh Tử Diễm lập tức đau đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân không thể động đậy.

" Ngươi quả nhiên dâʍ ɭσạи thấp hèn như ta sở liệu..."

Ngồi xổm thân xuống, vẻ mặt đông lạnh, đầu ngón tay thon dài từng chút quét qua bên mặt đối phương, âm sắc lạnh như băng sương.

" Lấy cái mông nóng của mình đi dán vào một kẻ lạnh nhạt, chơi rất vui sao?"

" Ngươi ý nói ta không biết hổ thẹn?"

Lãnh Tử Diễm cười nhạo một tiếng, chống mạnh thân thể dậy, kề sát tai Lăng Diệp.

" Ta cùng Quân Ngân hẹn hò, ngươi chạy tới làm gì? Hai người chúng ta tốt xấu gì cũng là lưỡng tình tương duyệt.. Ngươi thì sao... Ngươi cho rằng ta có từng nhìn thẳng ngươi một lần sao?"