" Câu hỏi ban nãy, trả lời ta!"
" Ta muốn chuyển thì chuyển."
Khóe miệng nam tử nhếch lên, câu ra một độ cung ưu mỹ.
" Nửa năm không gặp, ngươi lại biến thành hung hãn, bất quá, ta thích bộ dáng không sợ chết này của ngươi."
Y ngửa cổ, cởi bỏ khỏa cúc áo thứ nhất, sau đó khỏa thứ hai, khỏa thứ ba.
Động tác rõ ràng linh hoạt, nhanh chóng lộ ra thân trên tinh hãn.
Cơ thịt rắn chắc mà không khoa trương, tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh nam tính.
" Không có ta quản giáo, liền đem mình biến ra cái bộ đức hạnh này."Nam tử bĩu môi lắc đầu, vừa nói vừa cởϊ qυầи dài." Xem ra ta vẫn phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngươi mới được."
" Ngươi sao lại không chết trên chiến trường?"
Lãnh Tử Diễm cau mày, biểu tình mười phần không kiên nhẫn.
Nam tử nhẹ nhàng xoải hai bước về trước, nâng cằm Lãnh Tử Diễm lên.
" Gần đây vất vưởng cùng dã nam nhân nào? Miệng học thật thối."
Nói xong, y liền cúi xuống gặm cánh môi mỏng kia, giữa chỗ dây dưa nghe thấy mùi máu tươi.
Y thích mùi vị kia, nguy hiểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
" Đường eo của ngươi vẫn thanh thoát như vậy."
Cánh tay thon dài dọc theo eo bụng trượt đến mông, y nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mông săn chắc, thấp giọng nói.
" Cũng không biết chỗ này có còn chặt hay không."
Lãnh Tử Diễm một cái tát hất văng cái tay làm loạn kia, diện vô biểu tình nói.
" Ngươi không biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa ta tới bệnh viện hả?"
" Ta thấy ngươi sinh long hoạt hổ, rõ ràng là muốn ta làm ngươi."
Nam tử đột ngột phát lực, mạnh bạo đẩy Lãnh Tử Diễm lên tường, quấn xiết gắt gao, không cho đối phương có chút cơ hội phản kháng, y một ngụm cắn lên nhũ tiêm Lãnh Tử Diễm, cực kỳ giống mãnh thú tàn bạo.
Nhũ tiêm bị dùng sức kéo ra hướng ngoài, Lãnh Tử Diễm cũng đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo không ra hình người.
" Cút ngay!"
Nam tử không chút để ý tới hắn, môi lưỡi cắn trên nhũ tiêm, phát ra tiếng lách sách da^ʍ mỹ.
Phanh một tiếng, dùi cui cùng quyền chưởng đâm mạnh vào nhau.
Lại phanh một tiếng, lần này nam tử lấy mu bàn tay ngăn cản, mu bàn tay không có việc gì, dùi cui lại dứt thành hai đoạn.
Lãnh Tử Diễm hoàn toàn nổi giận, nâng đầu gối lên, hung hăng thúc hướng hạ thể nam tử. Một kích súc thế vẫn chưa thực hiện được, nam tử phảng phất như đã sớm biết động tác Lãnh Tử Diễm, thân hình hơi tránh ra sau, nhẹ nhàng bắt lấy đùi phải Lãnh Tử Diễm nâng lên.
Hai tay bị còng, đùi phải bị chế trụ, chân trái có thương tích, nhưng Lãnh Tử Diễm cũng không nhụt chí.
Đùi phải đạp xuống một cái, xoay thân bật lên, chân trái cùng lúc dùng sức, tập kích mặt trái nam tử, nửa thanh dùi cui trong tay cũng đồng thời ném ra.
Nhưng quá chậm, ở trong mắt nam tử, động tác Lãnh Tử Diễm giống như một pha quay chậm.
Né tránh, xuất kích, mọi thứ đều phát sinh như ánh chớp.
Hai giây sau, Lãnh Tử Diễm đã bị nam tử quẳng qua vai ném xuống đất.
' Ba'
Thương sau lưng vỡ ra, Lãnh Tử Diễm tức khắc cắn răng một trận, có kiểu ném người như vậy sao?
" Mỗi lần đều chơi trò muốn chống còn mời này, ngươi không biết như vậy sẽ làm ta thêm hưng phấn?"
Nam tử ghé sấp nằm trên người Lãnh Tử Diễm, hôn tới hôn lui bên gương mặt vẫn cố sức né tránh mình.
" Tại sao lại giấu ta chuyển trường?"
" Giấu ngươi?"
Lãnh Tử Diễm hừ thật mạnh.
" Ngươi có thể bớt tự phụ quá mức hay không, lẽ nào trước khi chuyển ta phải thỉnh cầu ngươi đồng ý?"