Sau Khi Bị Ôm Nhầm Với Nữ Chủ Hào Môn

Chương 7

Liễu Na nhìn xung quanh căn nhà này, quả nhiên nơi này giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết vậy, biệt thự to lớn với lối thiết kế cổ điển, cây cối xum xuê, ba thế hệ cùng nhau sinh sống.

Liễu Na được người hầu đưa về phòng, rất nhanh đã ăn cơm, trước khi ăn cơm, cô nhìn thoáng qua tủ quần áo của nguyên chủ một chút, quần áo mới không nhiều lắm, chỉ có một hai bộ thôi, phần lớn đều là vài bộ quần áo có chút sờn cũ, cô cầm lấy áo khoác của một thương hiệu, vừa nhìn một cái thì lập tức đoán ra được đây hẳn là thương hiệu ở quý cũ mà Liễu Liên Nhi đã đổi lại cho.

Trước đây nguyên chủ xuất thân ở nông thôn nên không hiểu sự xoay vần của mấy món đồ hiệu này cho lắm, khi Hàn Tú Lan tặng cho cô mấy bộ quần áo xinh đẹp này, cô chỉ cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, còn trân quý chúng giống như nhặt được bảo bối vậy, nhưng cô không biết, mấy bộ quần áo đó đều là quần áo dư của cô em gái tu hú chiếm tổ từ khi còn nhỏ kia, cô cũng không hề hay biết rằng, Hàn Tú Lan đã ngầm cười giễu một nha đầu ở nông thôn không hiểu sự đời là cô như thế nào cả.

Giờ phút này, Liễu Na đứng ngay trước tủ quần áo, cô thong thả dạo bước, khi người hầu tới giục cô ăn cơm lần thứ hai thì cô mới lên tiếng, cô duỗi tay cởi một món già với cũ nhất trên người xuống, sau đó là treo cái áo khoác màu trắng cũ kỹ đã mặc đến mức một bên tay bị ố vàng lên, cảm thấy không ổn, cô lại cởϊ áσ khoác ra, rồi “gia công” lại một phen, lúc này mới đi xuống lầu mà chờ ăn cơm.

Lão thái thái còn chưa xuống ăn cơm, trên bàn cơm, chỉ có Hàn Tú Lan và Liễu Quốc Chí, Liễu Na bước tới, lễ phép gọi “cha mẹ”, sao đó lập tức ngồi vào vị trí của mình.

Hàn Tú Lan nhìn vẻ mặt và ánh mắt bình tĩnh của Liễu Na thì càng thêm cảm thấy nha đầu này không giống như lúc trước chút nào, nhưng cụ thể là không giống ở đâu, bà ta lại không thể nói được, dường như là khác biệt về khí chất.

Rất nhanh lão thái thái cũng đã tới, Hàn Tú Lan kêu người hầu bắt đầu dọn món lên.

Khi đồ ăn được dọn hết lên trên bàn rồi mà Liễu Liên Nhi vẫn chưa trở về, sắc mặt của lão thái thái trông không được tốt cho lắm.

“Sao nó còn chưa về nữa?” Lão thái thái không vui nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên chị gái của nó xuất viện, nó trở về nhìn một chút mà cũng lười nữa à?”

Hàn Tú Lan nhanh chóng tìm cớ cho Liễu Liên Nhi: “Lão thái thái, không phải vậy đâu, hôm nay Liễu Na về hơi gấp, con mới vừa gọi điện cho Liên Nhi rồi, con bé nói nó đang ở trên đường, cỡ một giờ nữa thì sẽ về đến nơi đấy ạ, tại trên đường kẹt xe nên cũng bị trì hoãn một chút ấy.”

Lão thái thái nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, trước khi bắt đầu động đũa, bà đưa cho Liễu Na một bao lì xì lớn với hy vọng rằng sau này cô sẽ có thể gặp dữ hoá lành.

Liễu Na cảm ơn lão thái thái, cô phát hiện bên trong bao lì xì ngoại trừ tiền mặt ra thì còn có một cái vòng tay lớn bằng vàng ròng, thoạt nhìn kiểu dáng này, ít nhất cũng phải mười mấy vạn, sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên cô được cho một phong bao lì xì lớn như vậy, đương nhiên cô sẽ vô cùng cảm ơn rồi.

Hàn Tú Lan một bên nhìn mà hai mắt muốn rỉ máu, tuy rằng bà ta là con dâu của nhà họ Liễu, nhưng tiền tiêu vặt một tháng mà bà ta lấy được từ nhà họ Liễu cũng chỉ có mỗi tám vạn mà thôi, gần đây khi Liễu Quốc Chí biết bản thân không có tư cách kế thừa tài sản, thế là ông ta còn ra lệnh ép Hàn Tú Lan tiết kiệm một nửa tiền tiêu vặt của bà ta để ông ta đi đầu tư nữa chứ.

Nhưng lão thái thái lại cho nha đầu này một phong bao lì xì tận mấy vạn với thêm cái vòng tay bằng vàng vòng trị giá hơn mười mấy vạn thì hỏi sao mà bà ta không thể ghen tức đến mức đỏ cả hai con mắt cho được?

Khi trong mắt đang khẽ lan ra từng tia máu, Liễu Liên Nhi đã trở về.

Liễu Liên Nhi vừa đi vào vừa chào hỏi mọi người một chút, sau khi nhìn thấy cái vòng tay lấp lánh ánh sáng kia, cô ta lập tức đi lại xem ngay, không những thế còn giật lấy vòng tay từ trong tay Liễu Na, yêu thích không buông mà vuốt ve nó, sau còn kích động đến mức quên luôn chuyện Liễu Na vừa xuất viện, cô ta nói: “Chị gái, chị lấy cái vòng này ở đâu ra vậy? Đẹp mắt thật sự luôn ấy, bà nội cho chị sao?”

Liễu Na nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Liễu Liên Nhi lập tức nhăn mày lại, khẽ nói thầm: “Tại sao em lại không có chứ? Chị à, hay là chị cho em cái vòng này nha?”

Trong lòng Liễu Na cười lạnh, nhưng trên mặt lại cố ý tỏ ra vẻ khó xử, cô nói: “Nhưng mà em gái, cái vòng này là của bà nội tặng cho tôi, vòng của bà nội tặng chị nên tôi tiếc lắm.”

Liễu Liên Nhi có chút nhụt chí, cô ta oán hận trừng mắt liếc Liễu Na một cái, vừa nãy khi nghe mẹ nói trong điện thoại rằng Liễu Na đã tỉnh rồi, cô ta còn không dám tin, thậm chí còn tức giận, nhưng mẹ lại dặn dò cô ta trong điện thoại là tuyệt đối không được lộ ra bất cứ sự khác thường nào đối với Liễu Na ở trước mặt lão thái thái, cô ta vất vả lắm mới có thể tiếp nhận được hiện thực này, bây giờ lại còn muốn cô ta tiếp thu thêm cả hiện thực về cái vòng tay kia nữa sao, tại sao Liễu Na có, mà cô ta thì lại không?

Vốn dĩ lão thái thái đã bắt đầu động đũa, nhưng khi nghe xong thì lập tức gõ đũa xuống bàn một cái, rồi tức giận nhìn Liễu Liên Nhi: “Chị gái con vừa mới xuất viện, nửa câu quan tâm con còn chẳng có, vừa trở về thì đã hỏi muốn vòng tay của chị mình rồi, là em gái, con có quan tâm đến chị của mình chút nào không vậy?”

Liễu Liên Nhi thấy lão thái thái tức giận, cô ta sợ đến mức mềm nhũn chân, nhanh chóng nhận sai: “Con sai rồi bà nội, con xin lỗi, con cũng chỉ nói thế thôi chứ không thật sự muốn xin vòng tay vàng của chị đâu ạ, cho dù chị có tặng cho con đi chăng nữa, con cũng sẽ không động vào dù chỉ là một chút.” Dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Chị ấy nằm viện mấy ngày nay, mỗi ngày con đều đến bệnh viện thăm chị thì sao lại không quan tâm chị cho được ạ?”

Hàn Tú Lan đang muốn mở miệng biện giải cho Liễu Liên Nhi, Liễu Na đã đi trước bà ta một bước, nhưng lại chính là thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, bà nội, người cũng đừng trách mắng em ấy quá ạ. Thật ra ngày hôm đó sau khi em đẩy con, ngày nào con bé cũng đến bệnh viện để thăm con cả, tuy rằng lúc đó mỗi ngày con đều hôn mê, nhưng con vẫn có thể nghe thấy giọng nói của em ấy, em ấy giảm bớt sự nhàm chán cho con, nói chuyện với con mỗi ngày, còn sám hối chuyện em ấy không nên vì trong lúc tức giận mà đẩy ngã con nữa…Tất cả con đều nhớ rõ cả. Thật ra em con vẫn rất quan tâm con mà.”

Lão thái thái biến sắc, kích động đến mức đứng lên: “Con nói cái gì? Là Liên Nhi đẩy con ngã nên con mới hôn mê chứ không phải tự con té ngã sao?”

“Hả” Liễu Na ra vẻ ngạc nhiên trố mắt: “Bà nội, cho dù con có hồ đồ cỡ nào thì cũng sẽ không tự té ngã, làm sao con có thể trực tiếp đánh ngã mình đến mức ngất đi được chứ? Không phải vậy đâu ạ, hôm đó em gái với con đang trên đường nói chuyện, nói một hồi, dường như em ấy tức giận, thế là dưới sự tức giận, em ấy đẩy con ngã xuống đất luôn. Lúc đó sau gáy con đập thẳng xuống đất, mà em ấy thì lại không gọi 120 cấp cứu trước nên con mới trở nên nghiêm trọng như vậy đấy.”

Liễu Na cười khổ nói tiếp: “Nhưng cũng may là hiện tại đã không có việc gì nữa rồi, bà nội người yên tâm, vì người, sau này con cũng sẽ cố gắng chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”

Liễu Na nhẹ nhàng bâng quơ kể ra chi tiết mọi chuyện ngày hôm đó, nghe cứ như thể là vô tình nói ra một sự thật trong vô thức vậy, nhưng Liễu Liên Nhi và Hàn Tú Lan biết, mỗi một câu của Liễu Na đều đang cố ý nhắm vào hai người bọn họ.

Đương nhiên Liễu Na cố ý, nếu không thì làm sao có thể khiến cho Liễu Liên Nhi mất cảnh giác mà trở tay không kịp được? Cô không chỉ khiến Liễu Liên Nhi trở tay không kịp, mà còn khiến hai mẹ con bọn họ phải trả một cái giá thật là đắt.

Liễu Liên Nhi trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp giải thích cả nửa ngày trời cũng chưa xong: “Chị, chị…Bà nội, không phải đâu, chị ấy nói dối, con không có đây chị ấy…Chị ấy nói dối…Rõ ràng ngày đó chị ấy tự mình ngã mà.”

“Chị nói dối thì được ích lợi gì?” Liễu Na mỉm cười nói: “Em gái à, tôi cũng không có ý trách tội gì cô cả, tôi biết cô không cố ý, mà cho dù cô có cố ý đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tha thứ cho cô thôi…”

Cô nhìn về phía lão thái thái, khéo léo nói: “Lão thái thái, mọi người đều là người một nhà, người yên tâm, nếu con đã tỉnh lại rồi, vậy thì con cũng sẽ không so đo với bất cứ kẻ nào nữa hết.”

Điều lão thái thái coi trọng nhất chính là gia đình hoà thuận, vừa nghe Liễu Na có thể không so đo những hiềm khích trước đây, đương nhiên bà vô cùng hài lòng, khẽ đưa mắt ra hiệu bảo Liễu Liên Nhi câm miệng đừng nói thêm gì nữa, rồi chủ trì đại cục mà lên tiếng: “Liễu Na, bà biết nhà họ Liễu thiếu con rất nhiều, sau này bà nội sẽ không bạc đãi con. Về phần Liên Nhi, từ nhỏ con bé đã lớn lên ở bên cạnh bà nội, được nuông chiều nhiều, một phần bà nội cũng dạy dỗ không tốt, sau này sẽ dặn cha mẹ con bé nghiêm khắc quản lý nó nhiều hơn, từ nay về sau các con vẫn là chị em tốt của nhau, nhất định phải cố gắng tranh đua vì nhà họ Liễu chúng ta, chứ đừng khơi dậy nội chiến, sẽ làm người ngoài chê cười đấy.”

Từ ngày đầu tiên về nhà thì Liễu Na đã rất rõ ràng, rằng vị trí của Liễu Liên Nhi ở trong nhà này là không thể lay chuyển, chẳng sợ cô ta phạm sai lầm, cho dù có tìm thấy video theo dõi đi chăng nữa thì chủ của một nhà là lão thái thái cũng sẽ tuyệt đối không động vào cháu gái của mình. Thứ nhất là không thể khiến cho người khác chê cười, thứ hai là bà cũng có cảm tình đối với Liễu Liên Nhi.

Vì vậy sự đối xử công bằng của lão thái thái, đã khiến cho Liễu Na cảm thấy vượt qua mong đợi, cô cũng vui vẻ chấp nhận rồi.

Gia đình lại hoà thuận trở lại, cho dù trong lòng có không hoà thuận, nhưng bên ngoài mặt vẫn ôn hoà, Hàn Tú Lan còn “có ý tốt” gắp cho Liễu Na một miếng khâu nhục mai can thái mà cô không thích nhất vào trong chén của cô, bà ta cười nói: “Na Na mới ra viện, phải ăn nhiều một chút.”

Liễu Na căng da đầu ăn xong cái miếng thịt béo bở đó, biết rõ cô ghét nhất là ăn thịt heo nhiều mỡ, thế mà còn gióng trống khua chiêng gắp cái miếng nhiều mỡ nhất vào trong chén của cô, nói không tức giận chính là nói dối.

Liễu Na khẽ nhíu mày, gắp một miếng “đậu hủ Đông Pha” mà lão thái thái thích ăn nhất vào trong chén của bà, giọng điệu mềm mại nói: “Bà nội, miếng đậu hủ này mềm lắm, ăn rất ngon miệng, người nếm thử một chút đi.”

Ngày thường lão thái thái chuyên gia tự gắp đồ ăn cho mình, bà không thích người khác gắp đồ ăn cho, bởi vậy nên cho dù Hàn Tú Lan và Liễu Liên Nhi có cái tâm đi chăng nữa thì cũng chẳng dám làm như thế bao giờ cả.

Nhưng được cháu gái vừa ra viện gắp đồ ăn cho, cảm giác sẽ không giống nhau, lão thái thái nhìn miếng đậu hủ trong chén, bà vui mừng cười nói: “Tốt lắm, cháu gái ngoan, còn biết bà nội thích ăn đậu hủ nữa.”

Liễu Na lại gắp thêm một miếng thịt cá đã được rút xương sẵn vào trong chén cho lão thái thái, lão thái thái vừa ngước mắt nhìn thì lập tức thấy ống tay áo bị ố vàng của Liễu Na, lại nhìn kỹ, bà nhận ra cái áo khoác màu trắng này, đây không phải là cái áo khoác mà Liễu Liên Nhi thường xuyên mặc nhất vào mấy năm trước sao? Tuy rằng giờ bà đã già cả mắt mờ, nhưng vẫn không đến mức là không nhận ra, chỉ trong chốc lát, nét mặt bà lập tức trở nên khó coi.

Lão thái thái sốt ruột, không giấu được, cơn tức nói đến là đến, cơm cũng không ăn, đũa cũng ném đi, bà bắt đầu giáo huấn Hàn Tú Lan: “Tú Lan, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, hai đứa đều là con của cô, từ nhỏ Liễu Na được người khác nuôi nấng, đương nhiên tình cảm của cô cũng sẽ phai nhạt đi một chút, cô bất công là có thể, nhưng đừng có mà bất công quá mức!”

Hàn Tú Lan đang ăn cơm, nghe xong thì có chút bối rối, bà ta lại làm sai cái gì nữa? Sau thì lại nghe lão thái thái nói:

“Tháng này cô đừng tới chỗ tôi lãnh tiền nữa, tôi sẽ lấy tiền của cô để đặt quần áo mùa đông cho Liễu Na đây này! Cũng không tự nhìn xem cô làm mẹ như thế nào mà lại đi lấy quần áo cũ Liên Nhi nó mặc từ mấy năm trước đưa cho con bé mặc, lại còn bị rách nữa chứ, những gì cô làm, cứ làm như tôi chưa bao giờ thấy qua đấy!”

Lúc này Hàn Tú Lan mới nhìn thấy quần áo trên người Liễu Na, đúng thật là bà ta đã tự mình đi đưa quần áo đến tận phòng cho Liễu Na, nhưng khi Liễu Na nhận được, chẳng phải vẻ mặt còn vô cùng cảm kích sao? Hơn nữa, lúc đó thoạt nhìn cũng không có cũ nát như vậy, nhưng sao hôm nay nhìn lại thì cứ giống như quần áo cũ mặc được gần mười mấy năm thế này, đặc biệt là vị trí cổ tay áo, thậm chí còn có một cái lỗ, sao có thể được? Lúc vừa đưa cho Liễu Na, căn bản cũng không bị hỏng đến mức này!

Bà ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã nghe thấy lão thái thái tiếp tục giáo huấn sang Liễu Liên Nhi.

“Còn con nữa, Liên Nhi, con phải biết rõ ràng thân phận của con, ông nội con trước khi mất thương con nhất, nhưng con cũng đừng quên rằng ai mới là chính chủ!”

Liễu Liên Nhi không có lời nào để phản bác, cô ta ủ rũ tiếp thu, đôi mắt ửng hồng, nói: “Vâng ạ, bà nội, con xin lỗi.”

Người im lặng nhất ở đây, chính là Liễu Quốc Chí.

Giờ phút này chuyện về quyền kế thừa tài sản đã đầy đầu đầy não của Liễu Quốc Chí, ông ta làm gì có tâm tư mà quản chuyện của phụ nữ chứ, cơm ăn còn chưa no thì ông ta đã bỏ đi luôn rồi.

Liễu Na lặng lẽ ăn cơm, cô nghĩ thầm: Thật ngại quá, vừa ra viện đã đi chỉnh hai con tiện nhân, còn thuận lợi lấy được tám vạn tiền tiêu vặt tháng này của Hàn Tú Lan, tám vạn so với một tỷ, đương nhiên là ít hơn một chút, nhưng tám vạn cũng là tiền mà, cô phải nghĩ xem nên xài như thế nào cho tốt mới được.

Mua quà cho đồ ngốc thì sao? Thắt lưng? Cà vạt? Cắt, hai mắt của đồ ngốc để ở trên đỉnh đầu lận, chưa tới mười vạn sợ là anh còn chướng mắt nữa là.

Hay tặng bao lì xì cho đồ ngốc nhỉ? Phí phong ấn, để sau này đồ ngốc sẽ ngoan ngoãn làm đồ ngốc?

Không được không được, vẫn là quên đi, đồ ngốc chướng mắt tám vạn này lắm, còn không bằng tự mình thu thập sạch sẽ, rồi mời đồ ngốc ăn một bữa tiệc lớn là được rồi.

Nhưng lỡ đâu, đồ ngốc nói không muốn ăn tiệc lớn mà chỉ muốn ăn heo sữa nướng thì sao đây? Mạch não của đồ ngốc lạ lắm.

Quên đi, hay là cứ mua thắt lưng thôi? Không hiểu sao lại muốn nhìn thấy dáng vẻ Lương Cảnh cởi dây thắt lưng ra. Có thể chơi dữ với đồ ngốc giống không nhỉ? Chắc sẽ vui lắm đây.