“Hoa Nguyệt đã từng nhắc với em.” Ứng Vô Ngự cười tủm tỉm trả lời.
Rõ ràng là cậu vòi cô để hỏi, bằng không cô cũng chẳng bao giờ để Nhã Đình cũng bị tên nhóc này mê hoặc, lừa gạt.
“Đúng không? Nào! Chị là... Hoa Nguyệt”
“Hội trưởng! Chúng ta cần phải trở về.” Một cô bé tóc vàng chạy tới tách bàn tay đang nắm của hai người ra, ôm lấy tay của Ứng Vô Ngự đầy chiếm hữu, nhìn Hoa Nguyệt với ánh mắt đầy sự thù địch.
Hoa Nguyệt nhướng mày, cười nhạt.
Ứng Vô Ngự không vui rút tay ra, “Irene, ai cho phép cô vô lễ như vậy?”
“Hội trưởng?” Cô bé xinh đẹp tên Irene luống cuống. Hội trưởng chán ghét cô bé sao?
“Mấy người đi trước, không cần chờ tôi.” Ứng Vô Ngự lạnh lùng trả lời. Sau đó cậu lại quay đầu nở một nụ cười xán lạn với Hoa Nguyệt, “Hoa Nguyệt, chúng ta đi thôi.”
Oa! Khả năng lật mặt thật là nhanh! Nhã Đình líu lưỡi.
“Ngự.” Hoa Nguyệt nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Chuyện gì, Hoa Nguyệt?” Ứng Vô Ngự nở nụ cười mê người, tới gần sát bên Hoa Nguyệt mà hỏi.
Không để ý tới tiếng nói nhỏ khe khẽ chung quanh, Hoa Nguyệt lạnh nhạt nói: “Tiết sau thầy giáo chị rất nghiêm, chị cần phải đi học.”
“Vậy em theo chị đi học?” Ứng Vô Ngự vô cùng hào hứng.
“Mang theo một học sinh lớp tám đi vào lớp mười một thì rất kỳ quái.”
“Em ở bên ngoài chờ chị lên lớp xong là được chứ gì?” Vẻ mặt Ứng Vô Ngự suy sụp hẳn, lời nói đầy sự tủi thân.
“Em muốn để mọi người chiêm ngưỡng em sao?” Đứng ở đó quả thật là một chiêu bài bắt mắt.
“Vậy… Cùng lắm thì em đi là được chứ gì! Hoa Nguyệt thối!” Ứng Vô Ngự cắn chặt quai hàm, hét to một câu, xoay người tức giận rời đi.
“Hoa Nguyệt?” Nhìn Hoa Nguyệt không động tĩnh gì, ngược lại Nhã Đình sốt ruột.
“Đừng để ý tới cậu ấy, đi thôi.” Hoa Nguyệt làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi.
“Chị chờ một chút!” Nữ sinh nhỏ bé còn ở phía sau Hoa Nguyệt hô to, Hoa Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, nhìn thẳng vào cô nhóc xinh xắn người ngoại quốc đã gọi cô lại.
“Chị thật đáng ghét! Không cho phép chị tiếp cận hội trưởng nữa!” Nhớ tới Ứng Vô Ngự chỉ cười với người phụ nữ này, thế mà lại bị người phụ nữ này chọc tức, Irene giận sôi máu, cô bé căm giận thốt ra mấy lời tàn nhẫn, xoay người chạy vội đuổi theo Ứng Vô Ngự.
“Oa! Bây giờ em gái nhỏ mà cũng hung dữ quá. Thế nhưng mà, Hoa Nguyệt, thật sự không có việc gì sao?” Nhã Đình lo lắng mà nhìn bóng dáng đi xa của bọn họ.
“Sao có thể không có việc gì? Tên nhóc kia lại muốn nhân cơ hội để chơi xấu đấy mà.” Hoa Nguyệt bĩu môi, đã thấy được tương lai ảm đạm của chính mình.