Vì sao à? Bởi vì anh trai cậu không được?
Hai mắt Tô Dĩ Trần thất thần nhìn về phía Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của cậu liền muốn ức hϊếp cậu. Trong mắt cậu ta xuất hiện một tia ác ý: “Bởi vì, mày không xứng.”
Ánh mắt Tô Dĩ Trần vô hồn, cậu nắm chặt nắm tay rồi lại buông thõng, làm như không thể nào cãi lại lời nói của Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thấy cậu không nói được gì cả, ức hϊếp con người ta thật thê thảm, trong lòng có một loại cảm giác thoả mãn không nói nên lời. Giống như ức hϊếp được Tô Dĩ Trần, cậu ta liền vui vẻ. Tốt nhất là nên mắng Tô Dĩ Trần cho tỉnh lại, sau đó khiến cậu nhanh chóng bỏ chạy, rời khỏi người đại ca.
.
Toàn bộ bữa tiệc, tất cả ánh mắt của mọi người đều vây quanh Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt là mục tiêu chú ý duy nhất của bữa tiệc này.
“Túc Túc, cậu sao lại về nước thế, chúng tôi đều nhớ cậu muốn chết.”
“Túc Túc, việc học ở nước ngoài như thế nào rồi?”
“Túc Túc…”
“Túc Túc…”
Bên cạnh Bùi Túc Nguyệt rất nhanh đã thu hút được rất nhiều người.
Bùi Túc Nguyệt xinh đẹp hoàn mỹ mà trả lời mấy vấn đề này.
Thời điểm phải trả lời chu toàn cho nhóm người này, y có thể cảm nhận được một tầm mắt ngắn ngủi chú ý trên người mình. Y có chút khô nóng, trên trán nổi lên vài giọt mồ hồi, tay trái gắt gao nắm chặt lại.
“Rất nóng sao?” Cố Hàn Chu rất nhanh đã nhận thấy y có phần không thích hợp.
Bùi Túc Nguyệt nhợt nhạt cười: “Hình như hơi nóng thật, nhưng mà không sao, chúng ta mau ngồi vào vị trí đi.”
Cố Hàn Chu cười khẽ một tiếng, vô cùng thân mật mà đưa tay quàng bả vai Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt mặt không biểu cảm mà tránh khỏi, ngữ khí y rất xa cách nói: “Hàn Chu ca, em thấy rất nóng.”
“Được rồi.” Cố Hàn Chu thấy y trốn tránh, đôi mắt ảm đạm, hắn khẽ cười cười.
.
“Túc Túc, cậu và Cố tổng thật sự rất xứng đôi vừa lứa. Cố tổng đã đợi cậu thật nhiều năm rồi, hai người khi nào sẽ ở bên nhau vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Nói chuyện ồn ào đều là những gương mặt trẻ tuổi.
Bùi Túc Nguyệt cười trả lời: “Tôi tạm thời cũng chưa tính đến chuyện yêu đương.”
Thời điểm Cố Hàn Chu bị hỏi đến, không ngại trả lời: “Tôi có thể chờ Túc Túc.”
Mọi người lại bắt đầu khuyên bảo tác hợp hai người ở bên nhau.
Có một người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Dĩ Trần, chế nhạo nói: “Túc Túc, có lẽ cậu nên biết đến một người nha. Nghe đâu cậu ta trước kia học cùng một trường cấp ba với cậu đó, cậu nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
Lưng Tô Dĩ Trần tức khắc như bị kim chích, thật là sợ cái gì thì tới cái đó.
Mọi người vừa nghe, liền biết người bị nói chính là ai, ánh mắt sôi nổi nhìn chằm chằm hướng Tô Dĩ Trần.
Ở thành phố J, ai mà không biết, Cố gia nuôi một chim hoàng yến nhỏ có gương mặt giống vài phần Bùi Túc Nguyệt chứ. Tuy giống vài phần với Bùi Túc Nguyệt, nhưng lại chẳng có cái gì để sánh bằng Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt là hàng thật, là vầng trăng sáng.
Mà Tô Dĩ Trần chính là hàng giả thấp kém, là bùn lầy.
Hiện giờ thế thân đã gặp được chính chủ, ánh mắt mọi người nhìn Tô Dĩ Trần, lập tức cười phá trào phúng.
“Tô Tô, gọi cậu đó? Hôm nay tiểu thiếu gia Bùi gia về nước, cậu trước kia là bạn cùng trường với cậu ấy, chắc cậu cũng nên chuẩn bị lễ vật gì rồi đi? Hay là đến lễ vật cũng đều không có nhỉ? Khó coi quá đi.”
Tất cả mọi nơi đều truyền đến âm thanh cười vang.
Sắc mặt Cố Hàn Chu lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần ho nhẹ một tiếng, thay một cái biểu cảm, lại là lúc muốn kiểm tra bản lĩnh và kỹ thuật diễn của cậu rồi.
Cậu chậm rãi xoay người lại, đôi mắt hơi giật mình, làm bộ như bộ dạng ở trước mặt mọi người không biết nên làm gì cả.
Một tên con nhà giàu đi tới, kéo Tô Dĩ Trần lại đây, hơn nữa còn không chê mọi người đang xem náo nhiệt, giới thiệu nói: “Túc Túc, giới thiệu cho cậu một người. Cậu ta là Tô Dĩ Trần, hiện tại đang ở nhà Cố gia.”