Chương 8
Khi Huyền Trọng Thiên thấy Thiên Chiêu Tễ đang trong tình trạng rất quyến rũ kia, hắn lập tức cảm thấy huyết khí dâng lên. Hắn quay lại quát thị vệ đang đứng ngoài cửa.”Cút, không ai được tới gần đây nửa bước.” Sau đó ôm lấy Thiên Chiêu Tễ đang ngã trên mặt đất, cảm thấy thân nhiệt Thiên Chiêu Tễ cao hơn bình thường, xoay người đi lên giường, không quên điểm huyệt ngủ của ba “tử thi” đang nằm trên đất khiến cho bọn họ hoàn toàn không còn cảm giác gì.“Hỗn đản, chết tiệt, trẫm muốn gϊếŧ bọn họ.” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ khuôn mặt hiện giờ đang đỏ ửng, môi hơi sưng đỏ, có người dám đυ.ng vào người của hắn, hắn nhất định phải đem bọn họ đi lăng trì xử tử. Nữ nhân chết tiệt, thực sự là không muốn sống nữa. Nhưng đồng thời Huyền Trọng Thiên lại cảm thấy rất may mắn, may là hắn tới đúng lúc, bằng không không biết có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy vẻ đẹp này a. Tễ nhi của hắn chỉ có thể để cho một mình hắn thấy mà thôi.
“Ân — nóng — a —” Thiên Chiêu Tễ lại càng dựa sát vào thân thể quen thuộc phía sau, bởi vì hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.”Ân, cuối cùng cũng có một lần — ta hơn ngươi — nóng quá. A — ha hả —” Giọng nói khẽ vô cùng hấp dẫn khiến Huyền Trọng Thiên không biết làm thế nào để khống chế tìиɧ ɖu͙©. Hắn kích động kéo Thiên Chiêu Tễ về phía mình, sau đó từ từ nằm lên người kia, giữ chặt lại, sợ rằng người kia chỉ cần cử động một chút thôi, hắn sẽ thực sự không khống chế được mình.
“Ngô — a, ân —” Thiên Chiêu Tễ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đang ôm mình, hắn thấy rất thoải mái nhưng không biết vì sao hắn đồng thời lại rất thống khổ. Hắn dường như không thể mở miệng, liên tục quơ hai tay lung tung trên người Huyền Trọng Thiên, không hề định dừng lại. Điều này khiến cho Huyền Trọng Thiên dâng trào từng đợt ham muốn, hắn hận không thể đem Thiên Chiêu Tễ trực tiếp nuốt vào trong bụng. Thực sự là tức chết đi, hắn mới chỉ không ở bên trong chốc lát đã rơi vào tình trạng này. Huyền Trọng Thiên nhìn người đang bị xuân dược hành hạ, không biết phải làm sao cho tốt.
Nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc cho hắn ăn nhiều hay ít a? Thực sự là thống khổ, Huyền Trọng Thiên vốn muốn cùng người ta có một đêm hoàn hảo, cho nên hắn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội nhưng toàn bộ lại bị nữ nhân kia phá hủy.
Thiên Triệu hoàng đế đại nhân đang ở trong Thiên điện nho nhỏ này, ôm tình nhân của hắn, ba người đang nằm trên đất khiến hắn không thể thoải mái. Nhưng cũng khiến hắn tăng thêm hưng phấn không phải sao. Ha hả, Huyền Trọng Thiên nghĩ tới đây, đang nằm trên người Thiên Chiêu Tễ bỗng ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn người bên dưới mình, vươn bàn tay to lớn tinh tế vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Nói, ta là ai.” Giọng nói bá đạo vang lên, hắn vẫn tức giận người này vừa nãy bị hôn, tuy rằng hắn biết Thiên Chiêu Tễ đã không còn ý thức nữa. Nhưng Huyền Trọng Thiên vẫn không thể chấp nhận được.”Ân — khó chịu — mau — a —” Thiên Chiêu Tễ hiện tại không biết phải làm sao, đôi mắt sáng đã trở nên mông lung, đang khép hờ, hắn thực sự mong người phía trên có thể nhanh giúp hắn một chút, bởi vì hắn thực sự muốn chết.
“Nói mau, Tễ nhi ngoan, nói cho ta biết, ta là ai?” Huyền Trọng Thiên càng không ngừng mê hoặc người kia, hắn dùng tay tinh tế vuốt ve dọc theo khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ, sau đó không ngừng vẽ những vòng tròn nhỏ xung quanh yết hầu khiến cho Thiên Chiêu Tễ không ngừng run rẩy. Nhưng vẫn không đáp ứng yêu cầu của ai đó —
“Ân — ô — ô, ngươi — phá hư, đáng — ghét, Huyền — Trọng — Thiên. A —” Thiên Chiêu Tễ phát ra âm thanh nức nở giống như thú nhỏ đáng thương, hai mắt ửng đỏ càng giống như tiểu bạch thỏ khiến cho Huyền Trọng Thiên hoàn toàn mất đi lý trí. Trong khoảnh khắc giọng nói mỏng manh kia vang lên tên hắn, hoàng đế Thiên Triệu nghĩ mình đã triệt để bị Thiên Chiêu Tễ chinh phục, sau này không ai có thể có được hắn, hắn không quan tâm tới bất cứ điều gì khác, chỉ có hắn — Thiên Chiêu Tễ mà thôi. Bởi vì hắn đã hoàn toàn có được trái tim hắn.
“Tễ nhi, trẫm rất yêu ngươi, ngươi biết không?” Huyền Trọng Thiên dùng ngữ khí trịnh trọng của một quân vương nhẹ nhàng thổ lộ tình yêu. Hắn như đang tuyên thệ nhưng người đang ở dưới thân lại không thể nghe thấy — “Ân — ta — ô —” Thiên Chiêu Tễ chỉ có thể thốt lên những âm thanh rời rạc, hắn khó chịu muốn chết nhưng nam nhân xấu xa kia không giúp hắn, a —
Huyền Trọng Thiên một tay thả rơi màn trướng, một trận chưởng phong càn quét làm tắt ánh nến trong phòng, sau đó một lần nữa nằm trên người Thiên Chiêu Tễ, giúp “ái nhân” của hắn giải độc. Ánh trăng sáng hờ hững chiếu trên người họ, dường như đã quen với tình ái trên trần gian. Dưới trăng sáng trong ấy chỉ có hình ảnh cơ thể họ dây dưa, quấn quýt lẫn nhau, ngay cả ánh trăng đêm nay cũng thật nhẹ nhàng, trong ánh trăng mờ ảo lộ ra sự ôn nhu dịu dàng —-
Huyền Trọng Thiên đã sớm tỉnh lại, thân là hoàng đế mỗi ngày hắn đều phải vào triều từ sớm. Khi hắn tỉnh lại thấy Thiên Chiêu Tễ bị mình “hành hạ” vô cùng thê thảm đang nằm trong ngực thì cảm thấy đau lòng, trên người Thiên Chiêu Tễ nơi nơi là hồng ngân, có nơi đã trở nên xanh tím. Huyền Trọng Thiên trong lòng thầm mắng chính mình không biết tiết chế. Nhưng mà, Thiên Chiêu Tễ thực sự là quá mê người a —
Nhìn Thiên Chiêu Tễ đang ngâm mình ở ôn tuyền (suối nước nóng) vẫn đang mê man, trong lòng Huyền Trọng Thiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng hắn đã thuộc về mình, thân là phu quân hắn cũng cảm thấy rất tự hào a. Khi trời hừng sáng Huyền Trọng Thiên đã tỉnh táo lại, sau đó sai thị vệ xung quanh lui xuống, ôm Thiên Chiêu Tễ đi tới ôn tuyền này. Sau đó, hắn cứ như vậy thưởng thức dung nhan khi ngủ của ai đó. Tự cảm thấy mình như một kẻ ngốc, đây lẽ nào là điều mà Tam đệ Huyền Trọng Lệnh vẫn thường trêu chọc Nhị đệ Huyền Trọng Tĩnh sao? Người đang yêu đều là kẻ ngốc.
Bất quá cảm giác ngu ngốc này cũng thật là tốt, trách không được mỗi lần Tam đệ nói với Nhị đệ, Nhị đệ đều lộ vẻ hạnh phúc. Thì ra — Huyền Trọng Thiên mỉm cười nhìn người vẫn đang mê man trong lòng mình — cảm giác này thực sự là hạnh phúc a.
Huyền Trọng Thiên đang suy nghĩ mình có nên cảm tạ hoàng hậu một chút hay không a. Nếu không hắn thật sự cũng không biết làm sao đột phá phòng tuyến cuối cùng này với Tễ nhi. Khóe miệng Huyền Trọng Thiên lộ ra nụ cười tàn khốc, hắn đi ra sau Thiên điện, sai thị vệ đem ba người kia giam vào thiên lao. Hơn nữa, hắn cũng sai Tiểu Đinh Tử tới đại điện tuyên bố hoàng thượng hôm nay không vào triều. Hiện tại đại điện hẳn là hỗn loạn lắm a, nhất là thừa tướng đại nhân — hắn thật là một nhạc phụ tốt.
Ban đầu hắn không định xử lý những nữ nhân trong hậu cung, nuôi không cũng được a, coi như là Huyền Trọng Thiên hắn cũng yêu thương quý trọng các nàng đi. Thế nhưng lại có người dám động tới Tễ nhi của hắn, hắn tuyệt đối không tha thứ, xem ra hắn phải đi giải quyết việc nhà thôi. Đương nhiên, kẻ đứng mũi chịu sào là chính cung hoàng hậu, ai bảo nàng chọc vào hắn làm gì. Không biết Nhiên nhi có phản đối hay không? Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tha hoàng hậu.
Khi Huyền Trọng Thiên đang suy nghĩ làm thế nào để xử lý các “lão bà” của hắn, bỗng cảm thấy người đang nằm trong lòng khẽ cử động. Lông mi khẽ run lên, cuối cùng cũng mở mắt.”Ân — đau — a.” Thiên Chiêu Tễ sau khi tỉnh lại đầu tiên là cảm thấy rất đau, đêm qua bị người nào đó khiến cho thân thể bị sử dụng quá độ. Sau mới phát hiện mình đang ở trong ôn tuyền.
“A! Ân?” Thiên Chiêu Tễ hoảng sợ kêu lên một tiếng, mới phát hiện một đôi tay đang ôm quanh thắt lưng. Sau đó phát hiện hai người đang xích͙ ɭõa thân thể, khuôn mặt dần hồng lên, nhiệt độ của người đứng sau hình như còn cao hơn nước nóng. Thiên Chiêu Tễ không dám nhìn về phía sau, cúi đầu thấp tới mức gần như sắp chạm vào mặt nước.
“Ngươi muốn chết đuối sao? Ha hả” Huyền Trọng Thiên nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Thiên Chiêu Tễ, khẽ cười trêu chọc, sau đó xoay Thiên Chiêu Tễ quay lại, kéo vào lòng mình.”Ân, Thiên Chiêu Tễ, ngươi tên hỗn đản này có biết đêm qua trẫm lo lắng lắm không? — nhưng mà, may là ngươi không có việc gì.” Huyền Trọng Thiên gắt gao ôm Thiên Chiêu Tễ, để đầu ai đó tựa lên cổ, tiếp tục kể lể nỗi lo lắng của mình.
“Ta — ai biết — ân, na — dĩ nhiên — là —” giọng nói của Thiên Chiêu Tễ càng ngày càng nhỏ, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng trúng xuân dược, đương nhiên không biết đó là không thể giải được a. Thiên Chiêu Tễ nhớ tới hai người quấn quýt đêm qua, khuôn mặt lại càng hồng thêm. Kỳ thực, hắn vẫn biết, nhất là sau khi xuân dược gần như đã giải xong, Huyền Trọng Thiên lại không ngừng yêu cầu hắn, mà hắn cũng tha thiết muốn ôm lấy người kia.
“Xuân dược sao? Ân, Tễ nhi, ngươi thực sự là quá khả ái. Tuy rằng ngươi là bị ép ăn xuân dược, nhưng trẫm vẫn rất cao hứng, ngươi biết không? Bởi vì trẫm cuối cùng cũng có cơ hội làm gì đó cho ngươi, có một lần ngươi cần ta.” Quân chủ Thiên Triệu Huyền Trọng Thiên lộ ra vẻ thất bại vô cùng, trước mặt thần dân, hắn là quân vương toàn năng, nắm giữ sinh tử của mọi người trong thiên hạ, thế nhưng tại đây, trước mặt một nam nhân không ham muốn, không yêu cầu gì, hắn luôn không biết làm thế nào để có được tình yêu của người này.
“Ngươi — ta —” Thiên Chiêu Tễ nhìn người đang thổ lộ tâm sự với mình, hắn nghĩ mình thực sự rất hạnh phúc. Cứ ở cùng một nơi như vậy với nam nhân này đi, hắn càng ngày càng thích người này, cũng càng ngày càng ỷ lại vào hắn.
“Ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi.” Thiên Chiêu Tễ thấp giọng nói ra tâm tư với người trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt cảm tình của mình đối với người khác. Hắn không biết mình có thể bị tổn thương hay không, nhưng hắn muốn nam nhân đang mặt ủ mày chau này được vui vẻ.
“Ngươi, Tễ nhi, ngươi nói cái gì! Ngươi có thể lập lại lần nữa không? Lặp lại lần nữa được không?” Huyền Trọng Thiên giữ chặt vai Thiên Chiêu Tễ, vẻ mặt vui mừng như điên, như thể chiếm được bảo vật trân quý nhất trên thế giới này. Huyền Trọng Thiên không thể tin vào tai mình, hắn phải xác nhận lại một lần.
“Ta – ta sẽ không nói lại đâu.” Thiên Chiêu Tễ nói xong quay mặt đi, không để ý tới ánh mắt thâm tình của Huyền Trọng Thiên. Sớm biết thế sẽ không nói cho hắn nghe, thực sự là một tên phiền phức. Bình thường, khôn khéo anh minh thần võ như vậy, hiện tại lại biểu hiện giống như một tên ngốc.
Huyền Trọng Thiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Thiên Chiêu Tễ, ánh mắt trở nên ôn nhu.”Tễ nhi, ngươi biết không, ta, ta rất cao hứng. Trẫm là người hạnh phúc nhất trên đời này! Trẫm là người hạnh phúc nhất.” Hoàng đế Thiên Triệu giống như lấy được báu vật quý nhất trên đời này, lớn tiếng hét lên như một đứa trẻ. Ôm Thiên Chiêu Tễ không ngừng run rẩy.
“Ô, ân, buông ra, ta không thở được.” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân đang mất hết lý trí này, không biết phải nói cái gì nữa, cảm giác bị hắn ôm chặt thực sự rất tốt, cũng thật hạnh phúc a.
“Nga, ta rất cao hứng, Tễ nhi, trẫm sẽ tuyên bố với toàn bộ thế giới, ngươi là của trẫm.” “Không được nói!” Thiên Chiêu Tễ ngượng ngùng nói, lẽ nào muốn cho người khác đều biết hắn là nam sủng của hắn sao? Tuy rằng chuyện hai người bọn họ đã bị rất nhiều người biết rồi.
“Tễ nhi, trẫm hôm qua vì ngươi mà tự ý rời tiệc chiêu đãi sứ giả Lục Cam. Chủ nhân của hắn là một kẻ không nên chọc vào, người kia nhất định sẽ đem chuyện cuả trẫm truyền tới các nước khác. Lãnh Hương Lăng kia là một danh kỹ, thám tử phái ra báo về, Lãnh Hương Lăng ở biên giới Lục Cam có mở một thanh lâu nhưng thực ra cũng không giản đơn như vậy.”
Lãnh Hương Lăng cũng chỉ là một nghệ danh, không ai biết người này rốt cuộc có vai trò gì, chỉ biết là nửa năm trước, hoàng đế Lục Cam đem người này về, bố trí cho hắn làm một chức quan. Mà Lãnh Hương Lăng lại phi thường thuận buồm xuôi gió trên đường làm quan. Thực sự không biết hai người kia muốn làm gì. Quan hệ của họ đương nhiên cũng là tiêu điểm quan tâm của các quốc gia, hoàng đế Lục Cam tuổi trẻ anh tuấn, đến nay chưa cưới vợ. Người ta tuy có suy đoán hắn và danh kỹ Lãnh Hương Lăng có quan hệ nhưng khi hắn lâm triều lại luôn biểu hiện lạnh lùng, tới giờ cũng chưa thấy hắn đối với Lãnh Hương Lăng có gì đặc biệt, quan hệ hai người này thực sự là rất khó nói.
“Ách, ngươi định xử lý Trinh Đức hoàng hậu như thế nào.” Thiên Chiêu Tễ kỳ thực vẫn muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn biết Huyền Trọng Thiên nhất định sẽ không thích, nhìn mặt người nào đó đột nhiên biến hắc sẽ biết, dù sao cũng là mình đoạt phu quân của người khác. Từ xưa nữ nhân trong thâm cung thường nhiều bi thảm, ngay cả mẫu thân ở trong Thiên phủ nho nhỏ kia cũng như vậy, huống chi là hoàng cung rộng lớn này, quân tâm khó dò a.
“Trẫm, tuyệt đối không tha nàng.” Huyền Trọng Thiên kiên quyết thốt lên, vẻ mặt tươi cười khi nãy đã hoàn toàn không còn nữa. Hắn đối với người hắn không yêu thương như thế này sao ? Nếu có một ngày hắn không còn yêu ta nữa thì phải làm sao đây? Thiên Chiêu Tễ kìm nén nỗi lo lắng trong lòng. Hắn đã tổn thương nhiều lắm, không biết phải bao lâu vết thương mới lành được.