Tù Phi

Chương 11

Chương 11
Thiên Chiêu Tễ đang ôm Diệu Ngữ không biết nên làm thế nào, đột nhiên hắn thấy một nữ tử đang hoang mang rối loạn nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, sau lại liên tục nhìn về phía này, vừa chạy tới vừa kêu “Công chúa, công chúa —” Thiên Chiêu Tễ vốn không muốn tiếp xúc với những người khác trong cung nên hắn nhẹ nhàng thả Diệu Ngữ đang ôm trong lòng xuống mặt đất, xoay người rời đi —

Tiểu Châu sau khi tìm được tiểu chủ tử, thấy công chúa điện hạ đang nằm ngủ gần bụi hoa, yêu thương ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, nhìn khuôn mặt khiến cho người ta yêu quý mà cảm thán, cho dù sinh ra trong gia đình bình thường cũng tốt hơn so với sinh ra trong hoàng gia a.”Cái này, công chúa sao lại ngủ ở chỗ này vậy? Cảm lạnh phải làm sao bây giờ, sẽ phát bệnh đấy.” Tiểu Châu ôm công chúa bé bỏng trong lòng quay trở về tẩm cung của Thục phi.

Diệu Ngữ vẫn không ngừng nói mê: “Thúc thúc, giúp ta đuổi thúc thúc xấu xa đi, Diệu Ngữ muốn gặp cha —” nguyện vọng của nàng chính là muốn được phụ mẫu quan tâm chẳng lẽ khó vậy sao? Nàng chỉ hy vọng mình có thể giống Tiểu Bàn, có thể có cha nương ở bên, được nhìn thấy họ mỗi ngày. Thế nhưng đối với nàng – công chúa, sinh ra trong hoàng gia – mà nói lại quá khó khăn.

Kỳ thực, Huyền Trọng Thiên vẫn đối đãi rất tốt với Thục phi, bởi Thục phi vì cứu hắn nên mới trúng hàn độc. Năm đó, Thục phi và hoàng thượng cùng tham gia săn bắn, khi hoàng thượng đang ở bãi săn bắn bị thích khách tập kích, lúc đó có một mũi tên hướng về phía hắn, Thục phi đang đứng gần nhất đã dùng thân mình chặn mũi tên bay tới.

Khi đó Thục phi đang mang thai nhưng nàng cự tuyệt nạo thai, vì hàn độc rất độc sẽ làm nàng mất đi khả năng sinh con, nàng đương nhiên phải liều mạng giữ lấy đứa con hiện tại, mong muốn mình sinh ra một nam tử, nếu như vậy địa vị của nàng trong hoàng cung cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Nàng sau đó sinh một nữ hài nhưng Huyền Trọng Thiên đối với nàng vẫn rất hậu đãi, chỉ là hắn vốn là một người bạc tình, cho nên trên phương diện vật chất luôn thỏa mãn những gì Thục phi cần, còn trên tình cảm hắn đối với mọi nữ nhân trong hậu cung đều như nhau.

Thục phi tự cho là mình đã cứu hoàng thượng nên vẫn muốn được hoàng thượng sủng hạnh nhiều hơn nhưng số lần Huyền Trọng Thiên tới cung của nàng quá ít, mà từ khi Huyền Trọng Thiên có Thiên Chiêu Tễ, hắn căn bản là không đến Trình Tuyên cung nữa. Thục phi đương nhiên nghĩ nam sủng kia đã chiếm lấy hoàng thượng, khiến cho nữ nhân trong hậu cung đều mất đi hoàng thượng.

Sau khi Thiên Chiêu Tễ rời khỏi Diệu Ngữ, chao đảo trở về tẩm cung, nhìn tẩm cung to như vậy, hắn đứng ngoài cửa bồi hồi, không muốn đi vào. Nơi này thực sự là một cái l*иg khổng lồ a, giống như muốn đem mình hút thật sâu vào trong đó, thật đáng sợ.

Thiên Chiêu Tễ nhìn ngọn đèn mờ nhạt bên trong, đứng trước tẩm cung, ôm lấy chính mình mà khóc không lên tiếng. Hắn đã phải chịu nhiều đau khổ, hắn không biết tương lai của mình sẽ thế nào, hắn có chút mờ mịt, hắn muốn tìm kiếm ấm áp, khi được Huyền Trọng Thiên ôm trong lòng như vậy thật ấm áp và thư thái, hiện tại trong ngực Huyền Trọng Thiên vẫn ấm áp như thế nhưng hắn cũng không thể cảm thấy được sự an tâm đặc biệt như trước.

Là chính mình tham luyến ấm áp, mới làm hại người khác thống khổ, chính mình không nên sống trên thế giới này mới là tốt nhất?

Thiên Chiêu Tễ cứ ngồi khóc như vậy trước cửa cung, cho tới khi không còn sức nữa mà ngủ, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt còn lưu lại dòng lệ chưa khô khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng, nhất là Huyền Trọng Thiên, sau khi thấy được lại càng thêm yêu thương.

Rạng sáng, trời còn lạnh, Huyền Trọng Thiên cuối cùng cũng xử lý xong công vụ, hắn muốn len lén hồi cung nhìn ai đó đang ngủ say nhưng vừa mới đi tới cửa, lại thấy một người mặc áo trắng nằm ở cạnh cửa. Lúc đó, trái tim Huyền Trọng Thiên gần như ngừng đập, hắn chạy vội tới bên người Thiên Chiêu Tễ, khi xác định vô số lần Thiên Chiêu Tễ chỉ đang ngủ mới an tâm ôm người kia đi vào tẩm cung, cùng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ánh dương chiếu vào cung điện qua cửa sổ lớn, cũng chiếu vào sa trướng trắng bạc trong phòng, hai người vẫn đang ôm nhau ngủ. Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ mệt mỏi, hắn vươn tay muốn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia nhưng lại sợ Thiên Chiêu Tễ giật mình tỉnh giấc, người hắn yêu thật vất vả mới đi vào giấc ngủ, hắn rất sợ sau khi giật mình tỉnh giấc hắn lại lộ ra khuôn mặt tràn ngập phòng bị.

Huyền Trọng Thiên buông tay, thả lỏng người sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, thu thập quần áo chuẩn bị vào triều. Đáng lẽ tất cả đều do cung nữ thái giám tới làm nhưng hắn sợ nô tài ra ra vào vào sẽ đánh thức người rất khó có thể ngủ say này cho nên hắn đều tự mình làm tất cả, sau đó xuất môn cùng với Tiểu Đinh Tử đang chờ ngoài cửa, đi vào triều.

Thế nhưng hắn không phát hiện khi hắn vừa mới vừa ra khỏi cửa người đáng lẽ đang đóng chặt hai mắt như đang ngủ say kia đã mở mắt, lộ ra đôi mắt mất ngủ lâu ngày, thậm chí đã có cả tơ máu. Trong mắt là nỗi thống khổ và mờ mịt.

“Hoàng thượng, chỉ mười ngày nữa là đêm ba mươi, không biết niên yến và pháo hoa trong cung năm nay có cử hành đúng hạn hay không, trước đây đều có hoàng hậu quản lý, nhưng —” Tiểu Đinh Tử đi theo sau hoàng thượng, niên yến hàng năm đều do hoàng hậu chủ trì, năm nay hoàng hậu không có, không biết làm sao bây giờ?

“Nga, cái này giao cho Lăng phi làm được rồi, năm nay chủ trì do Nhị vương gia đi, trẫm không muốn ở yến hội quá lâu, cho nên —” Huyền Trọng Thiên cũng không quay đầu lại, phân phó Tiểu Đinh Tử, loại chuyện này cho tới bây giờ cũng không phải do hoàng đế hắn quản.

“Cái này, hoàng thượng, chính là quốc không thể một ngày vô chủ, hậu cung cũng không thể một ngày không — ách —” Tiểu Đinh Tử nhìn hoàng thượng đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, tiểu nô tài hắn cũng rất là ủy khuất a. Hắn là thích Thiên công tử, nhưng Thiên công tử cũng không thể làm chính cung quốc mẫu không phải sao. Hơn nữa, để Thiên công tử làm, người khác nhất định không đồng ý đâu, chỉ bất quá, hắn không dám nói cùng hoàng đế đại nhân mà thôi.

“Có đúng hay không, có người nói gì đó? Ân?” Huyền Trọng Thiên lạnh lùng nhìn Tiểu Đinh Tử, thực sự là nô tài không biết sống chết.”Nhớ kỹ, ngươi là nô tài của trẫm, không phải của người khác.” Huyền Trọng Thiên nói xong, xoay người tiếp tục đi tới đại điện, hắn sẽ sớm bị tên nô tài ngu ngốc này làm cho tức chết mất, nếu không phải hắn từ nhỏ hầu hạ hắn thì hắn thực sự đã gϊếŧ hắn.

“Nga, nô tài nhớ kỹ.” Tiểu Đinh Tử rụt cổ, nghĩ mình sau khi đi một vòng ở quỷ môn quan đã trở về, ha hả, thật là, hắn vẫn còn sống. Lần sau nhất định phải nhớ kỹ, thiên hạ lớn nhất chính hoàng đế a, những người khác cũng đừng quản.

Trên đại điện.

“Bẩm hoàng thượng, lần trước sau khi Lục Cam sứ giả quay về triều, đưa tới hai đề nghị hợp tác mới. Lục Cam có ý thành lập quan hệ hợp tác chặt chẽ hơn cùng chúng ta, giao thương hai nước hẳn là sẽ càng phát triển nhanh hơn. Nhưng —” chưởng quản kinh tế Thiên Triệu, Phác đại nhân nâng khuôn mặt đầy mồ hôi nhìn hoàng thượng.

Thực sự là không biết Lục Cam này là muốn làm gì đây, dám vuốt râu cọp a. Thực sự là không muốn sống sao?

“Ân? Hai nước tăng mậu dịch qua lại là chuyện tốt a, không biết Phác đại nhân sao lại có vẻ mặt lại như thế, lẽ nào Lục Cam đưa ra điều kiện gì nữa sao?” Huyền Trọng Tĩnh nhìn Phác đại nhân liên tục lau mồ hôi ở dưới, không giải thích được vì sao hắn lại có bộ dạng thống khổ như thế. Dung vương hắn là chưởng quản trong cung, là đại thần quản lý các loại sự vụ hành chính tổng hợp a.

“Ách, cái này —” Phác đại nhân hơi liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao. Ánh mắt khẩn cầu, như là sợ hoàng thượng sẽ gϊếŧ hắn.

“Phác đại nhân, cứ nói đi, trẫm sẽ không trách tội. Nghĩ đến Lục Cam lần này vốn có lý do tức giận lại đưa tới nghị thư hai nước hợp tác, hẳn là có điều kiện hà khắc gì đó?” Huyền Trọng Thiên ra lệnh một tiếng, như ân xá cho Phác đại nhân.

“Ách, cái này, Lục Cam sứ giả — Lãnh sứ giả nói muốn mở kỹ viện tại Thiên Triệu chúng ta — ân — mở một chi nhánh —” Phác đại nhân nói xong lời cuối, khuôn mặt vẫn thường nghiêm nghị trong triều bỗng nhiên đỏ lên. Lục Cam sao lại có sứ giả như vậy, có thể đem loại chuyện mở kỹ viện đưa vào hội nghị thảo luận của hai nước a. Hơn nữa, còn làm điều kiện thảo luận nữa.

“Nga, chuyện này hay, ha ha, Lãnh Hương Lăng này thật đúng là một bảo bối a. Hoàng huynh ngươi nói phải không?” Tam Vương gia vừa mới quay về triều không biết trong đó nguyên do, hắn chỉ nghe nói qua ở biên cảnh Lục Cam có một Lãnh Hương Lăng, mở rất nhiều kỹ viện, hơn nữa kinh doanh cực kỳ thịnh vượng. Sau không biết thế nào lại làm lễ bộ quan viên cho Lục Cam. Huyền Trọng Lệnh thực muốn nhìn mỹ nhân trong truyền thuyết này một chút.

Trước đây, khi Lãnh Hương Lăng mới xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng hắn là nữ tử, mà chính hắn cũng không giải thích, lại dùng cái tên như nữ nhân, chạy tới bên cạnh nam tử, vương công quý tộc, bán nghệ không bán thân. Sau đó mới biết, hắn là một nam tử, hơn nữa tên thực sự là Lãnh Hương Lăng. Thực sự là một người kỳ lạ a. Cũng không biết hắn và hoàng thượng Lục Cam trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Thật làm cho người ta chờ mong a.

Lãnh Hương Lăng khôn khéo như vậy, lại sẽ vì một nam nhân mà làm tất cả, toàn tâm toàn ý bang trợ hoàng đế Lục Cam, củng cố đế vị của hắn.

“Hoàng thượng, vấn đề này, nhất định phải suy nghĩ a. Dù sao Lãnh Hương Lăng không chỉ là một nhân vật như vậy, hắn —” Huyền Trọng Tĩnh liếc mắt nhìn tam đệ không hiểu chuyện, sau đó xoay người kiến nghị với hoàng huynh. Lãnh Hương Lăng này tuy là mở kỹ viện nhưng hắn kỳ thực là muốn thám thính tình hình trong nước.

“Trẫm đã biết. Nhị đệ không cần khẩn trương. Phác đại nhân, ngươi chuyển lời với sứ giả Lục Cam, nói cho bọn họ trẫm chuẩn tấu, hơn nữa trẫm nhất định sẽ làm dân chúng Thiên Triệu chúng ta vô cùng ủng hộ kỹ viện của Lãnh sứ giả.” Huyền Trọng Thiên để Phác đại nhân chuyển lời cho Lục Cam sứ giả, nếu bọn họ muốn tới, cứ tới, hắn còn muốn nhìn xem mục đích thực sự của Lục Cam là gì, xem bọn hắn có thể gây ra chuyện gì?

“Được rồi, dạ yến năm nay, tất cả mọi người tiến cung đi. Trẫm muốn quốc khánh ba ngày. Tất cả do dung Vương gia và lễ bộ chủ trì, chuyện trong cung giao cho Lăng quý phi.” Huyền Trọng Thiên phân phó xuống dưới, dù sao cách lễ mừng năm mới chỉ còn vài ngày.

“Hoàng thượng, cái này, thần đệ, cái này —” Huyền Trọng Tĩnh không biết làm sao chối từ, hắn vốn định cùng nương tử thân yêu trải qua năm mới một cách đơn giản, sao lại thành chủ trì sự vụ trong cung vậy? “Kỳ thực, tam đệ, hắn vừa mới về triều, dù sao cũng không có việc gì, hẳn là có thể —” Huyền Trọng Tĩnh muốn đem tất cả giao cho tam đệ hắn, ai bảo hắn còn cô đơn một mình a.

“A, nhị ca, ta là võ tướng, ngươi bảo ta chủ trì những việc này, ngươi không sợ ta đem yến hội này chỉnh thành đại hội luận võ sao?” Huyền Trọng Lệnh mới không muốn làm những việc này. Hắn tuy rằng có thể làm, nhưng hắn sao còn chút thanh thản nào mà làm a, hiện tại hắn còn phải suy nghĩ làm sao tìm được hạnh phúc của mình đã.

Vốn dĩ hắn không muốn quay về triều dự lễ mừng năm mới nhưng mẫu phi lại không ngừng viết thư truyền hắn quay về triều, hơn nữa một năm này trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy nên hắn mới muốn quay về xem có phải đại ca không muốn làm hoàng đế nữa không, hắn chỉ muốn quay về một lúc, cũng không muốn thu thập cục diện rối rắm cho đại ca a. Cho nên mới phải suy nghĩ tìm thời gian trở về bên người kia. Lúc trước coi như là cấp hai người chút thời gian và không gian thanh tĩnh để tự suy nghĩ.

“Được rồi, không nên tranh cãi nữa. Cứ quyết định như vậy đi. Nhị đệ, ngươi có thể mang theo nương tử đi, trong cung nhiều dược như vậy, ngươi có thể tùy ý dùng.” Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt Nhị đệ, biết mình quấy rối thế giới hai người của hắn. Thế nhưng chính mình còn đang loạn a, tình cảm của hắn hiện giờ còn đang hỏng bét đây.

Huyền Trọng Thiên biết đệ đệ vốn hay đem ngự y viện trở thành của nhà hắn, bình thường vẫn tới lấy dược liệu trân quý trong đó, nên mới lợi dụng nhược điểm nho nhỏ của Nhị đệ một chút.

“Là, thần đệ lĩnh chỉ tạ ân.” Huyền Trọng Tĩnh tâm không cam lòng không muốn mà tạ ân. Thực sự là một hoàng huynh phiền phức, chuyện tình cảm của mình còn không xử lý được, chỉ biết mang phiền phức thần đệ cho bọn họ. Thực sự là, ai, không có biện pháp, ai bảo hắn làm đại ca mình chỉ là tiểu vương gia mà thôi, người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.