Cố Chi Tê nghe Tô Uẩn Linh nói, cũng không mở miệng gọi anh trai, mà chậm rãi trả lại số lá khô trong tay cho hắn.
Rồi sau đó, chậm rãi ngước mắt nhìn Tô Uẩn Linh, cười một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cuồng ngạo, “So với việc làm em gái, tôi càng muốn làm ông nội của người khác hơn.”
Tô Uẩn Linh “……”
Thấy Cố Chi Tê không để ý tới cô ta, trong mắt Tiêu Y Tuyết hiện lên một tia tức giận,nghe thấy lời cô nói, rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng, "Cô bé, cô cứu được Tứ gia, thì đúng thật là giỏi hơn tôi, nhưng cô phải biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người so người còn giỏi hơn, mới cứu được một người, đã cuồng vọng tự cao không biết lễ nghĩa, sẽ không tiến xa được.”
Đó là giọng điệu của một cấp trên đang dạy một cấp dưới với vẻ trịch thượng.
Sau khi nghe điều này, tất cả những người có mặt, ngoại trừ Cố Chi Tê, đều cau mày.
Vân Sâm đang đùa nghịch Lục Tinh thảo ở bên cạnh nghe thấy vậy liền A một tiếng.
Cô gái này có phải đã quên mình vừa suýt chút nữa đã chữa chết Tứ gia không?
Vậy mà còn mặt mũi xoát cảm giác tồn tại?
Cố Chi Tê người duy nhất ở đây vẻ mặt không thay đổi, chỉ lười biếng nhướng mi, trên lông mày mang theo một tia không kiên nhẫn, nhìn Tiêu Y Tuyết: “Lăn.”
“Cô……” Nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy, Tiêu Y Tuyết lại tức giận, hồi lâu mới kìm lại được một câu hoàn chỉnh: “Cô quá kiêu ngạo.”
Cố Chi Tê nghe xong nhếch mép, nhìn Tiêu Y Tuyết, mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Trong mắt tôi đương nhiên có người khác, nhưng còn cô..?”
Tiêu Y Tuyết nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt sau đó sắc mặt trắng xanh: “Cô……”
“Tránh ra, đừng làm chướng mắt.” Cố Chi Tê lười nghe cô ta nói, trực tiếp ngắt lời,
Trong mắt Tiêu Y Tuyết tràn đầy tức giận, cô ta còn muốn nói thêm điều gì, lại bị giọng nói thản nhiên của Tô Uẩn Linh cắt ngang.
“Lão Phó, anh đang làm gì?”
Phó Tây Duyên ngước mắt, ánh mắt dò hỏi nhìn Tô Uẩn Linh.
“Đã nửa ngày rồi còn chưa cho Phó Hồng đưa Tiêu thần y về?” Đôi mắt đẹp như hoa đào của Tô Uẩn Linh hiện lên tầng lạnh lẽo, khi hắn ngước mắt lên, sự lạnh lẽo đã rải rác khắp nơi.
Phó Tây Duyên nghe vậy, hiểu rõ, nhìn Phó Hồng, “Phó Hồng.”
Phó Tây Duyên vừa mở miệng, Phó Hồng đã hiểu, lập tức đi đến trước mặt Tiêu Y Tuyết, “Tiêu thần y, đi thôi, tôi đưa cô trở về Cổ Võ giới.”
Trong miệng còn kêu Tiêu thần y, nhưng không còn sự tôn trọng như lần đầu họ gặp nhau.
Vẻ mặt của Tiêu Y Tuyết liên tục thay đổi, cô nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Tây Duyên, “Nếu tôi không quay về, thì Nhị gia có kêu Phó Hồng trói tôi lại không?”
“Tôi cảm thấy đề nghị này không tệ, anh cảm thấy thế nào?" Tô Uẩn Linh biếng nhác mở miệng, nhìn Phó Tây Duyên.
“Khá tốt.” Phó Tây Duyên gật đầu.
Tiêu Y Tuyết bỗng nhiên nhìn về phía Tô Uẩn Linh, khó tin nhìn hắn.
“Bởi vì Tiêu thần y phạm sai lầm, làm Lão tứ phải chịu tội, cũng không thể coi như không có gì, đúng không?” ánh mắt Tô Uẩn Linh hơi lạnh, nhìn Tiêu Y Tuyết, “Nếu tôi nhớ không lầm, Tiên Y Minh có quy định, một khi phạm sai lầm nghiêm trọng, ba năm không được hành nghề y, đúng không?”
Tiêu Y Tuyết nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Cô ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước, trong giọng điệu cuối cùng cũng tràn đầy hoảng sợ: "Tam... Tam, chuyện hôm nay là tôi sai, nhưng tôi cũng xuất phát từ ý tốt, xin Tam gia không được nói chuyện này cho người khác biết, cũng không cần báo cho sư môn tôi.”
Không thể cho những người khác biết, càng không thể cho sư môn biết được việc này.
Nếu những người khác biết, danh tiếng thần y được tạo dựng cẩn thận của cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu bị sư môn biết, không những bị cấm hành nghề y ba năm mà tài nguyên của cô ta cũng bị giảm đi một nửa.
Đến lúc đó, danh tiếng không còn, tài nguyên cũng không còn, cô ta còn có gì nữa?
"Vân Sâm." Đối với lời cầu xin của Tiêu Y Tuyết, Tô Uẩn Linh không dao động, chỉ liếc mắt Vân Sâm một cái, “Cậu đi với Phó Hồng, nhớ kỹ giải thích sự việc rõ ràng, đến từng chi tiết nhỏ nhất, để không ai nói là chúng ta bắt nạt những người đến từ Tiên Y Minh.”
Tô Uẩn Linh vừa nói ra những lời này, Vân Sâm lập tức hiểu ra, lập tức đáp: “Vâng!”