“Trước khi Tứ gia hôn mê đã ăn cái gì?” Vân Sâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Tiêu thần y cho hắn ăn Thanh Nguyên đan, còn đốt Long Tức hương.” Phó Hồng nghe vậy, lập tức mở miệng.
Phó Hồng vừa nói ra, Vân Sâm lập tức cau mày.
Sắc mặt Tiêu Y Tuyết lập tức tái nhợt, cô cắn môi lùi lại vài bước.
Trong lòng bắt đầu hối hận vì đã không rời đi sớm hơn.
Vân Sâm cau mày nói: “Thanh Nguyên Đan chứa thành phần không tương thích với Nguyệt Hoàn Thảo và Toái Băng Vũ Vụ.”
Nói xong nhìn về phía Tiêu Y Tuyết, hắn cuối cùng cũng biết người này chính là Tiêu thần y trong truyền thuyết.
"Tiêu thần y không biết dược lý thông thường đơn giản như vậy sao?"
Nghe Vân Sâm hỏi, sắc mặt của Tiêu Y Tuyết trở nên vô cùng xấu xí, "Tôi... tôi không biết hắn dùng Nguyệt Hoàn Thảo vaf Toái Băng Vũ Vụ, tôi nghĩ hắn bởi vì kình khí bạo tẩu mới……”
Câu nói kế tiếp, cô không nói nữa.
Ng·ay cả cô cũng biết, lời giải thích này cũng không thể chấp nhận được
Thân là y giả, việc không hỏi trước người bệnh dùng thuốc gì, đây là điều tối kỵ.
Vân Sâm thấy Tiêu Y Tuyết như vậy, không tiếng độngcười một chút.
Ý châm chọc quá rõ ràng, Tiêu Y Tuyết không khỏi lùi lại hai bước, môi suýt chút nữa bị cô cắn.
Vân Sâm không nói thêm gì nữa, đi tới trước mặt Tô Uẩn Linh, nhìn Tô Uẩn Linh chà đạp Lục Tinh thảo, đau lòng nói:, “Gia, hay là cứ để tôi ôm đi.”
Tô Uẩn Linh nhướng mi, nhẹ nhàng nhìn Vân Sâm.
Bắt gặp ánh mắt của Tô Uẩn Linh, Vân Sâm lập tức im lặng, hắn giơ ngón tay chỉ vào Lục Tinh thảo trong lòng ngực Tô Uẩn Linh, như đang chần chừ không muốn nói với Tô Uẩn Linh.
Lúc này, bên tai lại vang lên một âm thanh khác, cửa phòng mổ mở ra.
Cố Chi Tê xuất hiện ở cửa phòng giải phẫu.
Tô Uẩn Linh ngước mắt nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hắn trực tiếp đem chậu cậy ném vào lòng ngực Vân Sâm.
Vân Sâm tinh mắt, nhanh tay và bắt được ngay.
Vừa mới lấy được Lục Tinh thảo, liền thấy Tô Uẩn Linh tiện tay bứt hai lá.
Vân Sâm “……”!
Bảo bối của tôi!
Ô ô ô…
Bảo bối của tôi bị hái!
Tô Uẩn Linh bước vài bước đến đứng trước mặt Cố Chi Tê t, “Có sao không?”
Sắc mặt Cố Chi Tê có chút tái nhợt, vẻ mặt chán nản, lông mày đầy mệt mỏi, nghe được Tô Uẩn Linh hỏi, lười biếng nhướng mi nói: "Hắn không sao."
Tô Uẩn Linh nghe vậy, dừng một chút, biết cô đã hiểu lầm, hơi bất đắc dĩ nói: "Tôi không có hỏi tình huống của Đường Diệc Sâm, tôi hỏi cô vẫn tốt chứ?”
Cố Chi Tê nghe xong lời này có chút không kịp phản ứng, ngước mắt nhìn Tô Uẩn Linh.
Tô Uẩn Linh nhìn vẻ mệt mỏi trên lông mày của cô thì biết cô rất mệt, không đợi Cố Chi Tê trả lời, giơ tay, cách ống tay áo Cố Chi Tê, đặt ngón tay lên cổ tay cô.
Cố Chi Tê:?
Ngay khi trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ, cô cảm thấy một cảm giác mát lạnh trên cổ tay.
Cố Chi Tê hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay trên cổ tay mình.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, giữa các ngón tay kẹp hai chiếc lá.
Khi cảm giác mát lạnh xuyên qua cổ tay Cố Chi Tê thủ những chiếc lá nhanh chóng khô héo với tốc độ thấy rõ.
Cố Chi Tê có thể cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi khắp người đang tan biến.
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, đôi mắt hơi tối lại.
Ước chừng bốn năm giây sau, Tô Uẩn Linh buông ra tay Cố Chi Tê.
Thấy cô cúi đầu nhìn xuống tay mình, Tô Uẩn Linh dùng ngón tay kẹp hai chiếc lá, giơ lên
trước mặt Cố Chi Tê uể oải nói: “Trên quần áo của cô dính hai chiếc lá, để tôi giúp cô lấy xuống.”
Cố Chi Tê “……”
Nhìn cô có giống đứa ngốc không?
“Lục Tinh thảo?” Dù đã héo khô nhưng Cố Chi Tê nhìn vẫn nhận ra chiếc lá kẹp giữa ngón tay mình.
"Biết?" Tô Uẩn Linh nhướng mày nhìn Cố Chi Tê.