Tuy Phó Tây Duyên cùng Tô Uẩn Linh biểu hiện rất rõ ràng ý muốn đuổi người, nhưng Tiêu Y Tuyết vẫn là không có ý định rời đi.
Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn cửa phòng cấp cứu.
Cô không muốn rời đi, cô muốn xem cô gái nhỏ đó có năng lực cỡ nào mà dám mạnh miệng như vậy.
Không biết tình huống bên trong như thế nào, mọi người chờ rất lâu.
Thấy đã ba tiếng trôi qua, cửa phòng cấp cứu vẫn không mở.
Không biết lúc nào, Phó Hồng lại bắt đầu đi lại trong hành lang, giống như kiến
bò trong nồi lẩu.
Mà Phó Tây Duyên thì đứng dựa lưng vào tường đối diện với Tô Uẩn Linh, thời gian trôi qua, trên lông mày hắn hiện lên một tia mất kiên nhẫn, hắn vô số lần nhìn về phía cửa phòng cứu hộ và Tô Uẩn Linh.
Mấp máy môi mấy lần, muốn hỏi Tô Uẩn Linh một câu hỏi liệu “Cô bé đó có đáng tin không?” Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên và lười biếng của Tô Uẩn Linh, lại nuốt xuống mọi thứ.
Tiêu Y Tuyết không hề rời đi, ngồi trên ghế ở hành lang, cúi đầu một lúc, nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa phòng cấp cứu, lông mày đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nếu không phải vì chờ cuộc phẫu thuật kết thúc, phải giễu cợt cô gái nhỏ kia, cô đã không đợi ở đây lâu như vậy.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Trong hành lang mấy người ngước mắt lên, vô thức nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Người ta phát hiện ra rằng tiếng ồn không phát ra từ hướng phòng cấp cứu.
“Gia, Nhị gia.” Một chàng trai trẻ mặc áo blouse trắng rong tay cầm chậu cây xanh bước nhanh đi tới chào Tô Uẩn Linh cùng Phó Tây Duyên.
“Gia, Nhị gia.” Phía sau chàng trai trẻ có bốn người cũng mặc áo blouse trắng, trong tay mỗi người đều ôm một chậu cây xanh, nhìn Tô Uẩn Linh cùng Phó Tây Duyên nhiệt tình chào hỏi.
Phó Tây Duyên nhẹ nhàng gật đầu, không mở miệng.
“Gia, Tứ gia tình huống sao rồi?” chàng trai trẻ đi đầu hỏi Tô Uẩn Linh trước mặt, lập tức dò hỏi tình huống.
Tô Uẩn Linh nhướng mi, nhìn thoáng qua chàng trai trẻ trước mặt, “Cậu đi vào nhìn xem, hỏi xem tình hình Lục lão, những người khác tạm thời không cần vào.”
Vân Sâm nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây là…… có khả năng thay đổi tình hình?
“Chậu cây này thì sao?” Cậu nói xong, giơ cây xanh trong tay về phía Tô Uẩn Linh.
“Lục Tinh thảo?!” Vân Sâm vừa mới dứt lời, trong hành lang đột nhiên vang lên một giọng nữ.
Vân Sâm cau mày, hơi quay đầu lại, liếc nhìn người phát ra âm thanh.
Người lên tiếng chính là Tiêu Y Tuyết, khi nhìn thấy chậu cây trong tay mấy người Vân Sâm, lập tức trừng thẳng, sau khi nghe Vân Sâm nói Lục Tinh thảo sau, rốt cuộc không nhịn kêu lên tiếng.
Những người khác nhìn Tiêu Y Tuyết, kỳ quái nhìn cô ta.
Tô Uẩn Linh không quan tâm cô ta, chỉ nói với Vân Sâm: “Tôi cầm.”
Tô Uẩn Linh vừa mở miệng, Vân Sâm lập tức đem cây xanh trong tay giao cho Tô Uẩn Linh.
Tô Uẩn Linh không chút để ý giơ tay tiếp nhận.
"Vậy để tôi vào xem xem." Vân Sâm nói xong liền đi tìm một bộ quần áo vô trùng để thay, sau đó tiến vào phòng cấp cứu.
"Tam gia, đây... Đây là Lục Tinh thảo?” Tiêu Y Tuyết nhìn thẳng cây xanh trong tay Tô Uẩn Linh tr trong mắt hiện lên ngọn lửa nóng rực.
Tô Uẩn Linh nhướng mi, nhìn cô ta một cái, nhanh chóng quay đi, không để ý đến cô ta nữa.
“Tam gia, chậu Lục Tinh thảo này, anh từ chỗ nào có được, có thể bán cho tôi một chậu không?” Tiêu Y Tuyết nhìn chằm chằm vào Lục tinh thảo trong tay Tô Uẩn Linh, trong mắt tràn đầy chiếm hữu.
Như thể cô đã xác định rằng Lục Tinh thảo này này thuộc về mình.
"Không bán." Tô Uẩn Linh uể oải trả lời, sau đó ôm Lục Tinh thảo cách xa Tiêu Y Tuyết một chút.