“Vâng.” Lời Phó Tây Duyên vừa ra khỏi miệng, Phó Hồng lập tức lên tiếng.
Hành lang lại rơi vào im lặng.
"Tam gia và Nhị gia nói lời này có ý gì?” Tiêu Y Tuyết nghe ba người họ nói chuyện, bỗng nhiên có chút không vui, “Là tôi trị không được hay chỉ có bác sĩ ở đây mới trị được?”
Tô Uẩn Linh cũng không thèm nhìn Tiêu Y Tuyết, hơi rũ mắt, tiếp tục nghịch nghịch chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Phó Tây Duyên không muốn để ý tới, nhưng dù sao cũng là người của hắn mời đến, “Tiêu thần y, làm phiền cô tới đây một chuyến.”
Rất có ý tứ bắt đầu đuổi người.
Tiêu Y Tuyết cũng không phải đồ ngốc, nghe được lời này, hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn Phó Tây Duyên, “Nhị gia đây là muốn đuổi người?”
“Sao có thể.” vẻ mặtPhó Tây Duyên bình tĩnh, thái độ lãnh đạm nhưng khách khí, "Chỉ làTiêu thần y không thể cứu được A Sâm, chúng tôi nhờ người khác trị bệnh cho cậu ấy, cũng không thể gọi là quá đáng chứ?”
“Chuyện của Tứ gia sự, tôi đã nói cho sư tỷ tôi, chỉ cần chị ấy ra tay, thì nhất định có thể cứu Tứ gia.” Tiêu Y Tuyết lập tức mở miệng nói, trong giọng điệu lại tăng thêm một chút tự tin.
Đường Diệc Sâm gặp nạn lớn, cô không giải quyết được, nhưng sư tỷ cô nhất định có thể giải quyết.
Dù thế nào đi nữa, lần này, nhất định phải làm Tô Uẩn Linh cùng Phó Tây Duyên thiếu cô một ân tình.
Phó Tây Duyên nghe Tiêu Y Tuyết nói, vô hình cau mày, tiếp tục nói: "Không cần phiền sư tỷ đi một chuyến."
Phó Tây Duyên nói, hơi nghiêng đầu nhìn phía Phó Hồng, “Cậu phụ trách đưa Tiêu thần y trở về Cổ Võ giới.”
“Vâng.” Phó Hồng lập tức đáp.
Tiêu Y Tuyết nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Nhị gia đây là có ý gì? Không phải anh nói muốn tôi chữa trị Vân Diễm tiên sinh sao?”
Phó Tây Duyên nghe vậy, giơ tay lên xoa xoa giữa trán, lúc này trong lòng hắn cảm thấy rất hối hận, hắn không quay lại Cổ Võ giới để đích thân mời người, mà để cho Phó Hồng tự mình mời cái nữ nhân phiền toái này.
“Lần này phiền toái Tiêu thần y, Tiêu thần y mời trở về.” Kiên nhẫn đã cạn kiệt, không muốn cùng Tiêu Y Tuyết nói chuyện nữa, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Tiêu Y Tuyết thấy vậy, lập tức tức giận và không quan tâm đến thân phận của Phó Tây Duyên, “Mấy người nghĩ tôi là ai? Muốn mời thì mời, muốn đuổi thì đuổi……”
“Sao? Cô trị bệnh cho người khác không được, còn không cho chúng tôi đổi bác sĩ?” Một bên Tô Uẩn Linh lười biếng mở miệng.
Vừa nghe Tô Uẩn Linh mở miệng, khí thế Tiêu Y Tuyết yếu đi vài phần, thanh âm cũng trầm xuống rất nhiều, “Tôi nói, tôi đã gọi cho sư tỷ tôi rồi, chị ấy……”
“Không nói đến việc, sư tỷ cô có thể chữa khỏi cho Đường Diệc Sâm không, cho dù cô ta chữa được, chờ cô ta tới, xác của Đường Diệc Sâm đã lạnh.” Tô Uẩn Linh không mặn không nhạt mở miệng nói.
Vừa nói, hắn vừa nhướng mi lên và nhẹ nhàng liếc nhìn Tiêu Y Tuyết, “Thế nào? Chờ cô ta tới nhặt xác cho Đường Diệc Sâm?”
“Tôi……”
Tô Uẩn Linh vừa nói ra những lời này, Tiêu Y Tuyết hoàn toàn không nói nên lời, chỉ ép ra chữ “Tôi” rồi im lặng.
Phó Hồng lén nhìn Tô Uẩn Linh, trong lòng im lặng giơ ngón tay cái lên.
Nói đến việc làm cho người ta câm miệng, tam gia vẫn là lợi hại nhất.
Không giống gia nhà bọn họ, cũng chỉ có gương mặt không cảm xúc đi dọa người.
Thấy Tiêu Y Tuyết trầm mặc, Tô Uẩn Linh nghiêng mắt nhìn Phó Tây Duyên, "Chỉ có vậy thôi? Chỗ tôi có rất nhiều, có cần đi mời không?”
Giọng điệu lười biếng và thản nhiên, trong đó hiện rõ một chút mỉa mai và chế giễu.
Phó Tây Duyên nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Tôi nói, tôi cũng không ngờ tới, cậu có tin không?"
Hắn không ngờ rằng Phó Hồng không đi mời thiếu minh chủ Tiên Y Minh, ngược lại mời nữ nhân này.
Hắn càng không nghĩ tới, danh tiếng của người phụ nữ này lại tốt đến mức suýt gϊếŧ chết Đường Diệc Sâm.
Nếu như vậy, Đường Diệc Sâm thực sự xảy ra chuyện, đừng nói Tô Uẩn Linh không tha thứ cho hắn, chính hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.