Tin Động Trời! Thiên Kim Giả Được Cưng Chiều Bị Đại Lão Ảnh Đế Sủng Khóc

Chương 60: Xin lỗi, sợ là anh không có cơ hội đó

Chưởng phong lập tức đánh vào trên người Cố Chi Tê, khiến không khí xung quanh Cố Chi Tê đóng băng trong giây lát.

Cố chi nhíu chặt mày, vẫn giữ nguyên tư thế thiền định, bất động và ăn một chưởng này.

Sau một tiếng kêu rên, khóe miệng tràn ra v·ết m·áu, giữa mày dần dần hiện lên tia tà ác và lạnh lùng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khương Kỳ thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia thích thú.

“Bất động?”

“Tiểu gia lại cho cô một chưởng, cho cô bất động này.”

Lần này, một tay được thay thế bằng hai tay, sau khi tạo thành một vòng quanh eo, năng lượng đồng thời tụ vào lòng bàn tay, đôi tay bao lấy quả cầu trạng, đồng thời một lần nữa đánh về phía Cố Chi Tê.

“Tích ~ linh sủng trí năng Chi Chi …… Chi Chi! Có tên ngốc đánh lén cô!” Khi giọng nói dễ thương mang âm thanh của dòng điện vang lên trong đầu Cố Chi Tê, Cố Chi Tê mở mắt.

"Muốn chết." Giọng nói lạnh lùng xuyên thấu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, liếc Khương Kỳ, sau đó giơ tay tiếp được một chưởng này.

“Oanh”

Chưởng phong chạm vào nhau, kình khí từ trong chưởng phong chạm tỏa ra mọi hướng từ bên trong.

“Rào Rào”

GGiống như cơn gió mùa thu cuốn đi những chiếc lá rơi và quét sạch đồ đạc khắp sàn nhà.

Khương Kỳ bị kình khí nhìn như ôn hòa nhưng thực ra lại cực kỳ mạnh mẽ đánh úp lui về sau, “cô…… cô cũng là cổ võ giả?”

Ánh mắt Khương Kỳ nhìn Cố Chi Tê, hoàn toàn kinh ngạc và sững sờ.

Trà xanh chết tiệt này hông phải người thường sao?

Sao lại bỗng nhiên trở thành cổ võ giả?

Tại sao kình khí của cô không tiêu tan chút nào?

Nó có liên quan đến tà công cô luyện không?

Vô số câu hỏi đang quay cuồng trong đầu hắn nhưng hắn không thể nghĩ ra câu trả lời.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể đoán ngẫu nhiên rằng mọi thứ đều liên quan đến tà công cô vừa luyện.

“Người ch·ết không cần biết quá nhiều.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai kéo Khương Kỳ trở lại hiện thực.

Không biết lúc nào, Cố Chi Tê đã xuất hiện ở bên cạnh người hắn, Khương Kỳ chưa kịp phản ứng thì đầu hắn đã bị ấn xuống.

“Phanh”

“Ầm ầm”

Đầu hắn bị đập mạnh vào bàn cà phê bằng kính trong phòng khách sạn, kính vỡ tung khắp sàn.

Cú va chạm khiến đôi mắt của Khương Kỳ lấp lánh như sao, máu nhanh chóng chảy ra từ trán và hắn rêи ɾỉ đau đớn.

“Tiểu Khương, cậu không sao chứ, Tại sao tôi lại nghe thấy tiếng hét của cậu ?” 007 không nhìn thấy hiện trường một bên của Khương Kỳ nhưng hắn có thể ghe thấy tiếng rên đau của Khương Kỳ, trong lòng 007 lộp bộp một chút, lập tức dò hỏi.

Nhưng mà, Khương Kỳ không trả lời hắn, tất cả những gì hắn đáp lại chỉ là rêи ɾỉ và la hét không ngừng.

"Ah"

"Ối"

“Hừ”

Đủ loại âm thanh đau đớn truyền đến từ Khương Kỳ sang bên chỗ 007, tất cả đều là Khương Kỳ phát ra, 007 lặp lại câu hỏi mấy lần, nhưng Khương Kỳ vẫn không lên tiếng.

Bất lực, hắn chỉ biết nhờ những người khác trong nhóm giúp đỡ.

Đều là cổ võ giả, nhưng Khương Kỳ lại không có đường sống ở trước mặt Cố Chi Tê, chỉ vài ba động tác, Khương Kỳ đã bị Cố Chi Tê bẻ gãy tay chân, giống như thứ rác rưởi bị vứt trên mặt đất.

Cố Chi Tê dùng một chân giẫm lên mu bàn tay của Khương Kỳ, bình tĩnh dùng chân nghiền áp.

Khương Kỳ kêu rên không ngừng, “Cố Chi Tê, cô TM chờ đó cho tiểu gia, sớm muộn gì tiểu gia cũng lộng ch·ết…… A!”

“Sớm hay muộn?” Giọng nói lạnh như xương có chút đùa cợt, “Xin lỗi, sợ là anh không có cơ hội đó.”

Gác bỏ vẻ lạnh lùng và lệ khí trong mắt, vẻ mặt Cố Chi Tê trở về lười biếng như cũ, không chút để ý bắt đầu cuốn tay áo lên.

Khương Kỳ nghe Cố Chi Tê nói, sau lưng hơi lạnh, “Cô…… cô có ý gì?”

“Nghe không hiểu?” giữa chân mày Cố Chi Tê tràn đầy vẻ phóng túng kiêungạo, nhìn Khương Kỳ, lười biếng tiếp tục nói, “Tôi sẽ lộng chết anh trước khi anh lộng chết tôi.”