“Cậu cho rằng tôi không muốn tìm hả? Địa chỉ giao hàng của đối phương chỉ là khách sạnThịnh Hưng, tôi giúp cậu tìm thế nào?” Chàng trai trẻ bên kia điện thoại có chút không nói nên lời, "Nếu không phải tôi cũng muốn thấy ân nhân thì tôi còn lâu mới nói tên khách sạn cho cậu.”
Người nói chuyện điện thoại với chàng trai tóc tím là là quản lý viên 007Chức Võng.
Với tư cách là quản lý viên Chức Võng, không chỉ phải quản lí trang web, mà còn phải ngăn chặn ai đó không đáng tin cậy và làm những việc vi phạm quy định của trang web, chẳng hạn như chỉ nhận hàng nhưng không vận chuyển, người quản lý thông tin hậu cần của giao dịch cũng phải giám sát, đương nhiên có quyền xem địa chỉ gửi và nhận của người giao dịch.
“Kiểm tra thông tin khách sạn của khách sạn, xem có ai độc lai độc vãng, bảy tám chục tuổi người vào ở.” Chàng trai hạ quyết tâm, trong đầu phác họa ra bộ dáng của lão thần côn.
007 “…… Lăn!”
“ Tra một chút đi, sau đó gửi cho tôi tất cả thông tin của khách, tôi sẽ xác minh từng cái một." chàng trai tóc tím nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn của 007 và nói.
Nghe vậy, 007 trầm mặc một hồi mới nói: "Ba phút."
Các quản lý viên của Chức Võng đều là những hacker hàng đầu, họ rất dễ dàng đột nhập vào hệ thống quản lý của một khách sạn bình thường.
Chưa kể thông tin của khách, ngay cả việc lấy được thông tin tài chính nội bộ của khách sạn cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với 007.
Ba phút sau, chàng trai tóc tím Khương Kỳ nhận được danh sách nhận phòng của khách sạn Thịnh Hưng.
Khương Kỳ ngồi xổm bên bồn hoa, vừa nói chuyện điện thoại với 007 vừa cúi đầu nhìn từng người một, liếc nhìn một cái tên quen thuộc, Khương Kỳ dừng lại một chút, đọc to cái tên quen thuộc đó: “Cố Chi Tê?”
“Nhanh như vậy đã tìm được? Ân nhân tôi tên là Cố Chi Tê?” 007 nghe thấy giọng nói của Khương Kỳ hỏi một câu.
"Ồ, không tốn chút sức lực nào cả." Khương Kỳ thấp giọng nhẹ a một tiếng, ngữ khí rất có thâm ý mở miệng.
Ban ngày, bị lão đại ngăn cản, không thể thu thập trà xanh nhỏ này, hắn tiếc nuối cả ngày.
Không nghĩ tới a thật là không nghĩ tới, cư nhiên lại cho hắn gặp được.
Đây là Ông trời cũng muốn hắn đi ngược trà xanh nhỏ
Nụ cười trong mắt Khương Kỳ càng sâu hơn.
“Uy! Tiểu Khương, cậu có nghe tôi nói không?”
“Ân nhân tôi tên là Cố Chi Tê?”
“Cậu chắc không? Đừng nhận lầm.”
Khương Kỳ hồi lâu không lên tiếng, nhưng 007 không thể chờ thêm được nữa, không ngừng hỏi hết câu này đến câu khác.
"Không." Khương Kỳ bị tiếng ồn của 007 làm cho hoàn hồn, và trả lời thản nhiên.
"Hả? Không? Không, Không phải cậu còn……” 007 chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
"Bây giờ không tìm nữa, tôi đi giúp lão đại và em trai tôi giải quyết một người.” Khương Kỳ nửa híp mắt nhìn chằm chằm ba chữ Cố Chi Tê, rất có thâm ý mở miệng.
“Ha? Cậu không phải con một sao? Em trai ở đâu ra?” 007 trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
“A, em trai của vợ tôi.” Khương Kỳ bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói nhiễm chút ý tứ khoe khoang.
007 “……”
"Hack giám sát khách sạn Thịnh Hưng.”
“Có thể coi trực tiếp không?” 007 hóng hớt mở miệng.
“Tùy cậu.” Khương Kỳ nghe 007 nói, liền biết hắn đã đồng ý, Khương Kỳ từ bồn hoa đứng dậy, lấy tai nghe Bluetooth trong túi quần ra đeo lên.
“Vào đi, tất cả việc giám sát đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi.” Ngay sau đó, giọng nói của 007 vang lên từ tai nghe.
"Làm tốt lắm." Khương Kỳ cong môi, sau đó nâng bước, vào khách sạn.
Trong sảnh khách sạn, tại quầy làm thủ tục, một chàng trai mặc vest, đi giày da đang đứng.
Nhìn thấy chàng trai trẻ, Khương Kỳ hơi khựng lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao hắn lại ở đây?"
"Ai?" 007 nghe được Khương Kỳ lẩm bẩm, tò mò hỏi.