“Đi đối chiếu với bên tam ca một chút.”
Tam ca bên kia chịu trách nhiệm về hồ sơ của kẻ bắt cóc.
Cố Chi Tê có nói dối hay không, chỉ cần kiểm tra hồ sơ của những kẻ bắt cóc.
"Được." Vân Yên nghe xong liền đáp lại, cầm bản ghi chép và di động đi ra ngoài.
Nghe Tứ gia nói, Lục Hải Xuyên liền hiểu ý tứ của hắn.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ biết liệu cô bé có nói dối hay không.
Bất quá, trong lòng anh vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Một cô bé không thể nào đánh ngã được hơn chục gã đàn ông mạnh mẽ, tuyệt đối không thể nào.
Lục Hải Xuyên không tin, Lăng Mộ Phong càng không tin.
Gã đã bắt đầu tưởng tượng chỉ chốc lát thôi lời nói dối của Cố Chi Tê sẽ bị vạch trần, cô sẽ hối hận và khóc lóc thảm thiết.
“Còn có chuyện gì nữa không?” Lần này, Cố Chi Tê hỏi người tên gọi là Tứ gia.
Có thể thấy, Tứ gia chính là người có quyền nhất ở đây..
Tứ gia nghe Cố Chi Tê hỏi, nhướng mày, nhìn Cố Chi Tê, “Cô tên là Cố Chi Tê?”
Cố Chi Tê: Nói như nói
Không biết cô tên Cố Chi Tê, mấy người sao biết tìm tới cửa hả?
Giống như đọc hiểu suy nghĩ Cố Chi Tê, Tứ gia ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, sau đó tiếp tục giống như không có việc gì hỏi, “ Cố gia Hải Thành?”
Thiên kim thật và giả của nhà họ Cố ở Hải Thành gần đây rất nổi tiếng.
Hắn cũng là ở trong quần chúng ăn dưa, có nghe qua một chút.
Cố Chi Tê nghe vậy, lười nhác ngáp, không có trả lời Tứ gia.
“Tiểu Cố a, Tứ gia đang hỏi cô đấy.” Lục Hải Xuyên thấy vậy, hận không thể thay Cố Chi Tê trả lời.
Nhưng, hắn biết không được, chỉ đành mở miệng nhắc nhở Cố Chi Tê.
“Xin lỗi nhé, không trả lời chuyện cá nhan.” Cố Chi Tê lười nhác trả lời, sau đó giơ tay gối lên sau đầu, vẻ mặt lười biếng, cười đến lười nhác vô hại.
Tứ gia thấy vậy, nhướng mày.
Cái nhìn này khiến hắn nhớ đến một người quen.
"Đường thiếu gia, cũng biết việc này?” Lăng Mộ Phong thấy Đường Diệc Sâm hỏi, lập tức tận dụng mọi thứ.
Đường Diệc Sâm nhướng mày, nhìn về phía Lăng Mộ Phong.
Hắn đã nhìn ra, gia hỏa này và cô gái nhỏ không ưa nhau, và họ rõ ràng là biết nhau.
“Cô ta đã bị đuổi ra khỏi Cố gia.” Lăng Mộ Phong không hề che giấu sự chán ghét và thù địch của mình đối với Cố Chi Tê, “Vào ba ngày trước, lúc ấy còn muốn sống muốn ch·ết, dùng việc t·ự s·át uy h·iếp quá Cố gia.”
Cố Chi Tê “……”
Tên này sao giống con quay vậy hả.
Đồ thiếu đánh
Đường Diệc Sâm nghe vậy, ho nhẹ một tiếng, sau đó bình tĩnh liếc nhìn Cố Chi Tê, làm trò ăn dưa trước mặt đương sự, này……
Cảm giác có chút vi diệu.
Thấy Cố Chi Tê vẫn tỏ ra lười biếng và vô cảm, Đường Diệc Sâm tỏ ra nghi ngờ về tin đồn.
“Có người bề ngoài thì hiền lành, trên thực tế là tâm địa rắn rết, hôm nay xé quần áo của thiên kim thật, ngày mai đánh thuốc mê thiên kim thật, nhờ sự thông minh và bản lĩnh mới có thể tránh thoát” Lăng Mộ Phong thấy Đường Diệc Sâm không ghét bỏ lời hắn nói, trực tiếp nói một lèo, bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong tối ngoài sáng trào phúng.
Lục Hải Xuyên “……”
Đây là bác sĩ tâm lý hắn mời đây sao?
Thật sự có thể chữa khỏi bóng ma tâm lý của cô gái nhỏ không?
Ngươi TM thật sự không phải tới để tăng diện tích bóng tối tâm lý của cô bé chứ?!
“Khụ, Lăng bác sĩ, anh, bớt nói lại.” Lục Hải Xuyên ho nhẹ một tiếng, iọng điệu đầy khuyên nhủ.
"Có người không biết xấu hổ, sợ bị đàm tiếu?”
“Anh không biết đâu, thiên kim thật chơi piano, cô ta cũng chơi, còn đàn cùng một bài hát, kết quả là, ở trước mặt mọi người người bị mất mặt không phải cô ta sao”
Lăng Mộ Phong tiếp tục âm dương quái khí, nói Cố Chi Tê hãm hại Cố Hi Nguyệt như thế nào sau đó bị vả mặt, đều nói cho Đường Diệc Sâm nghe.
Cố Chi Tê bị đuổi ra khỏi Cố gia, đúng là vô cùng nghèo túng, khó tránh khỏi cô sẽ muốn bám víu vào người quyền lực.
Đường Diệc Sâm có địa vị cao quý, nếu thật sự Cố Chi Tê leo lên được, chẳng phải là lợi cho cô ta. n