Trong phòng bệnh, chỉ trong phòng bệnh im lặng.
Chỉ có người chàng trai trẻ đang ghi chép vẫn không dừng lại.
"Ý của cô là, những người kia... đều bị cô đánh?" Lục Hải Xuyên trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Cố Chi Tê gật đầu.
“Xuy —” Vị bác sĩ áo trắng chế nhạo, giọng điệu nham hiểm nói, “Cố Chi Tê, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu nói sai sự thật.”
Nghe Lăng Mộ Phong nói, Lục Hải Xuyên khẽ nhíu mày.
Lăng Mộ Phong là bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Hải Thành, hôm nay họ mời anh ta đến đây để giúp cô bé thoát khỏi cái bóng tâm lý của mình, tại sao …… Lại đi chế nhạo cô bé này?
Nghe Lăng Mộ Phong nói, Cố Chi Tê cũng không thèm trả lời, nhìn Lục Hải Xuyên, lười biếng hỏi: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
"Cô xác định thật sự một lần đánh gục mười mấy cái?" Lục Hải Xuyên hoàn toàn không tin.
Chuyện cười là một cô bé lại hạ gục hàng chục người đàn ông trưởng thành.
Phim thậm chí không dám hành động như thế này..
Cố Chi Tê không quan tâm đến sự hoài nghi của Lục Hải Xuyên chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Học qua đánh nhau.”
“Học qua?” Lăng Mộ Phong lại lần nữa trào phúng ra tiếng, “Tại sao tôi không biết cô từng học qua? Lúc lừa người khác, có thể thông mình lên tí không.”
Lăng Mộ Phong nói, khiến mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Lục Hải Xuyên theo bản năng liếc nhìn chàng trai trẻ bên cạnh, thấy hắn cau mày, tim anh đập thình thịch.
Nếu biết sớm hơn, đã không đi tìm Lăng Mộ Phong.
“Vậy anh mang trí thông minh ra đây.” Cố Chi Tê cũng tương tự giễu cợt, bình tĩnh trả lời: "Anh là con trai hay cháu trai của tôi, còn biết tôi đã từng học hay không?"
“Cô……”
“Lăng tiên sinh, xin đừng làm gián đoạn vụ án." Người đàn ông cúi đầu ghi chép ngẩng đầu lên và thờ ơ liếc nhìn Lăng Mộ Phong một cái.
Lăng Mộ Phong nghe vậy, lập tức nghiêm nghị, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi.” Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê thậm chí còn không nhìn anh ta.
Chàng trai trẻ mặc vest và cà vạt liếc nhìn Cố Chi Tê, mở miệng, “Có thể nhớ lại lần nữa được không.".”
Chàng trai trẻ vừa mở miệng, Lục Hải Xuyên kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng anh cũng không có phản đối.
Lăng Mộ Phong nhếch môi, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, cuối cùng cũng không nói nữa.
Trong mắt Cố Chi Tê hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, quả thực khá rắc rối.
Tuy nhiên, vì sự nghiệp trở thành công dân tốt, Cố Chi Tê vẫn nhớ lại.
Trong suốt quá trình, Lăng Mộ Phong không chút nào thu liễm ánh mắt trào phúng, hận không thể trực tiếp dùng kỹ năng chế nhạo để đánh vào mặt Cố Chi Tê, mà toàn bộ hành trình Cố Chi Tê đều làm lơ hắn.
Sau khi nghe những ký ức của Cố Chi Tê phòng bệnh lại rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi.
"Chú cảnh sát, bọn chúng nhiều như vậy, nếu một mình đánh hơn chục tên, khó tránh khỏi xuống tay quá nặng, này được tính là phòng vệ chứ nhỉ?” Cố Chi Tê nhớ lại xong, vẻ mặt thờ ơ lười biếng ban đầu đã đổi thành ngoan ngoãn vô hại nhìn Lục Hải Xuyên, hỏi một câu.
Lục Hải Xuyên “……”
Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của những người đó, Lục Hải Xuyên im lặng.
Thân dưới của tên cầm đầu đầy máu thịt, vẫn chưa tỉnh lại.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, bị gãy tay hoặc chân.
“Nếu cô nói thật, thì đúng là phòng vệ chính đáng.” Chàng trai trẻ mặc vest và cà vạt nói.
Thấy hắn trả lời, Lục Hải Xuyên cũng an ủi Cố Chi Tê một câu, “Đúng vậy, có những lời này của Tứ gia, ncô cứ yên tâm đi.”
Lần này liên quan đến nhiều vụ án lớn, Trường Doanh Quân trực tiếp tham gia, toàn quyền tiếp nhận.
Hôm nay hắn chỉ cùng đi lại đây.
Trong trường hợp này, hắn gần như không có tiếng nói, nhưng Tứ gia lại có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Nghe vậy, Cố Chi Tê liếc nhìn chàng trai trẻ.
Tứ gia?
Có chút ấn tượng.
Hình như là nam phụ.
Chàng trai trẻ hơi nghiêng người nhìn về phía chàng trai vạm vỡ:, “Vân Diễm, nhớ kỹ chưa?”
Vân Diễm gật đầu.