Lúc ngủ, Nhan Bạch có thói quen cuộn tròn người lại giống như một qủa bóng vậy, trên người đắp một cái chăn nhung màu trắng, chỉ thấy trên giường có một chỗ nhô ra, cô nhắm mắt ngủ rất ngon, nhưng lông mày lại nhíu lại giống như đang mơ thấy ác mộng vậy, một đoạn cánh tay trắng nõn đặt ở trên chăn, bàn tay nắm chặt.
Thực sự giống như một con búp bê sứ tinh xảo, mong manh và xinh đẹp.
Đây chính là điều mà lúc mở cửa Yến Thế Lương nhìn thấy, anh cẩn thận đóng cửa lại, sau đó không nhịn được mà tiến lại gần, đứng ở bên giường, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Nhan Bạch, nhất thời không khỏi sững sờ, không nỡ đánh thức cô gái trên giường dậy.
“ Anh…?” Nhạn Bạch dường như nhận thấy được ánh nhìn đó, mở to mắt, nhìn Nhan Thế Lương đứng ở cạnh giường, đôi mắt ngấn nước nghi hoặc nhìn, cùng với sự mơ hồ mới tỉnh dậy, trông vô hại và đáng yêu khiến ngươi ta muốn xoa tóc và chiều chuộng cô.
“Nên rời giường đi học.” Nhan Thế Lương nhịn xuống ý tưởng muốn xoa tóc Nhan Bạch, giọng điệu ôn hòa nói, có lẽ bởi vì chuyện xảy ra hôm qua ở trường học nên anh ta có chút hổ thẹn với cô em gái này của mình.
“Ân, ta lập tức rời giường, anh trai…… anh……” Nhan Bạch chớp đôi mắt nhìn đang đứng ở chính mình trước mặt Nhan Thế Lương, trên mặt nhiễm vài phần màu đỏ.
Nhan Thế Lương thực mau liền phản ứng lại đây, vội vàng đi ra ngoài, hơn nữa đối với Nhan Bạch nói.
"Anh ra ngoài đợi em, lát nữa anh sẽ đưa em đến trường."
Nói xong, anh đi ra ngoài đóng cửa lại, ngơ ngác nhìn cửa, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, bộ dáng thẹn thùng đó của em ấy trông thật đáng yêu.
Yến Thế Lương vừa ra khỏi phòng, sắc đỏ thẹn thùng trên mặt Yến Bạch liền tiêu tán, trên mặt còn lại chỉ là một nụ cười có chút vui tươi, đôi mắt ngấn nước tràn đầy vẻ trẻ con nhưng lại lạnh lùng, cô chậm rãi đứng dậy ra khỏi giường, mặc quần áo.
114 huyền phù ở Nhan Bạch bên cạnh người, thật cẩn thận mở miệng.
“Ký chủ, xin hỏi ngươi dự định làm gì Yến Thế Lương? Khiến hắn càng thích ngươi?”
114 nhớ rõ, Nhan Thế Lương là một trong những ngươi gián tiếp hại chết nguyên chủ, bất kể từ khía cạnh nào, nó tin tưởng ký chủ đều sẽ không có ấn tượng tốt về Nhan Thế Lương, hẳn là hận không thể nghiền đối phương thành tro mới đúng.
Tuy nhiên, thái độ gần đây của ký chủ với Nhan Thế Lương, làm nó có chút không rõ.
Nhan Bạch hồng nhạt môi nhấp, hơi hơi nhếch lên, đôi mắt to tròn hơi hé mở, giống như một khối pha lê đen hoàn mỹ, tỏa ra tia sáng nhỏ xíu, không trả lời.
Lấy ra một bộ váy cotton màu hồng nhạt mặc ở trên người, sau đó lại lấy dây buộc tóc cột thành kiểu tóc đuôi ngựa, người cô toát lên khí chất trẻ trung năng động.
114, hảo đi, nó bị làm lơ.
Hoàn toàn không để ý tới 114, Nhan Bạch xách cặp đi ra mở cửa, nhìn Yến Thế Lương đang kiên nhẫn đợi cô ở cửa, mỉm cười nói.
"Anh ơi, chào buổi sáng ~"
"Chào buổi sáng...chào buổi sáng...” Nhan Thế Lương bị nụ cười đó làm cho choáng váng, sau đó anh nói, anh không khỏi nghĩ lại, em gái anh thật đáng yêu.
Nhan Thế Lương và Nhan Bạch cùng nhau xuống lầu, hôm nay rõ ràng cảm giác được một ít bất đồng.
Ví dụ như, cha của Nhan Bạch ánh mắt nhìn về phía cô dịu dàng hơn nhiều, khi nhìn thấy Nhan Bạch đi xuống lầu, ông liền ôn hòa tiếp đón nói chuyện với cô, giống như biến một người cha luôn yêu thương con gái vậy.
“Nhan Bạch nha, mau xuống dưới ăn cơm, cơm sáng đều nguội, đợi lát nữa để anh trai con Thế Lương đưa con đi học.”