Sau đó, Nhan Thế Lương làm thủ tục xuất viện cho Cấm Nguyệt, mấy người mặc lễ phục đen thống nhất, ngực cài hoa trắng, xuất hiện tại hiện trường tang lễ, tang lễ của nhị tiểu thư Cấm gia, Cấm Bạch. Mà lúc này Nhan Bạch cũng có mặt tại hiện trường, cô đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mặt, tâm trạng vô cùng vi diệu...
Bản thân tự tham gia lễ tang của chính mình... a...
Hiện trường có rất nhiều người, phần lớn đều là người có qua lại với nhà họ
Cấm, theo phép lịch sự mà đến phúng viếng.
Trong đại sảnh lễ tang đặt một chiếc quan tài đen, người ở bên trong đã bị thiêu
rụi chỉ còn lọ tro cốt, mà trên vách tường ngay chính giữa đại sảnh, treo một bức ảnh đen trắng thật lớn, cô gái trong ảnh có ngũ quan tinh xảo, một đầu tóc dài quăn
mang theo sự thành thục mê người, mắt xếch dài nhỏ ẩn tình, mặc dù chỉ khẽ
nhếch miệng, cũng đủ mang theo sự quyến rũ câu hồn người.
Những người tới phúng viếng đa số đều cảm thán, tiếc hận, tiếc cho cô hai nhà họ Cấm còn trẻ đã mất sớm, một danh anh tài, truyền kỳ trong giới pháp y, chỉ tiếc, vài năm trước, đột nhiên tinh thần có vấn đề, phải vào bệnh viện tâm thần, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trên đời này đúng là lắm chuyện không ai ngờ trước được.
Cha Cấm mẹ Cấm cùng với Cấm Nguyệt, cẩn thận sắm vai người mới mất đi người thân
"Híc..." Cấm Nguyệt ngẩng đầu nhìn bức ảnh đen trắng trên tường, không biết vì sao, trên người cứ ớn lạnh, l*иg ngực không thoải mái, cô ta không khỏi ôm ngực.
Sắc mặt cha Cấm mẹ cấm đều vô cùng khẩn trương, vội vàng chạy tới bên cạnh Cấm Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, sao vậy, thân thể lại không thoải mái sao?" Mẹ Cấm vội vỗ nhẹ
lưng cho Cấm Nguyệt.
"Tới đây, ngồi xuống, có lẽ tim con còn đang trong kỳ thích ứng." Cha Cấm
đỡ Cấm Nguyệt nằm xuống, hai người hiển nhiên cưng chiều con gái ai cũng có thể thấy được.
Nhan Thế Lương vội vàng lấy thuốc cho Cấm Nguyệt ăn.
Cấm Bạch tiến lên, lông mi hơi run rẩy, đôi mắt đen bóng đáng yêu, cắn cánh môi mang theo vài phần thân thiết, mở miệng dò hỏi.
"Thân thể của chị Cấm Nguyệt không thoải mái sao? Trái tim cần kỳ thích ứng, chẳng lẽ chị Cấm Nguyệt làm phẫu thuật ghép tim à?" Giọng cô mang theo sự
thân thiết xen lẫn chút tò mò.
"Ừ, đúng vậy ..." Cấm Nguyệt nghe thấy lời Cấm Bạch nói, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng nói .
"Em từng nghe về một truyền thuyết...." Cấm Bạch chớp mắt, mang theo vài phần cười khẽ đáng yêu, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói ngọt ngào nói.
"Nghe nói, linh hồn ở trong trái tim á..., em nghĩ, người giao trái tim cho chị Cấm Nguyệt sau khi mất đi, linh hồn của người đó nhất định cực kỳ vui vẻ, bởi vì có người tiếp tục kéo dài sinh mệnh của người ấy, sinh mạng của Cấm Nguyệt là sinh mệnh của cả hai người nha..., người đó nhất định sẽ đi theo bên cạnh chị..."
Nghe xong lời Cấm Bạch nói, sắc mặt Cấm Nguyệt trắng xanh, tay chân lạnh
lẽo.
Cấm Bạch lại như vô cùng ngây thơ, không hề nhận ra cảm xúc bất thường của Cấm Nguyệt, cô mở miệng.
"Cho nên... chị Cấm Nguyệt nhất định sẽ được người đó phù hộ, khỏe mạnh ..."
Dứt lời, trên mặt Cấm Bạch xuất hiện nụ cười thanh thuần đáng yêu, đôi mắt cũng vô cùng thuần khiết, ai nghe cũng không thể bắt bẻ được lời cô, đây chỉ là lời an ủi đơn giản, nhưng người có mục đích bất minh nghe vào lại có cảm giác khác...
Thí dụ như Cấm Nguyệt hiện tại, trên mặt không giữ được nụ cười, sắc mặt tái nhợt, không thể khống chế nhìn về phía bức ảnh đen trắng trong đại sảnh, hồi tưởng lại lúc Cấm Bạch sắp chết, trên môi cô là nụ cười quỷ dị, cô ta tự sưng sởn gai ốc.
Nhan Thế Lương đang ở trên tang lễ của Cấm Bạch, nghe em gái mình nói thế, trong lòng cũng có chút không thoải mái, vội vàng ôm lấy Cấm Nguyệt, sau đó nhìn về phía em gái mình...
"Anh? Có phải em nói sai gì không ?"
Cấm Bạch cứ như không biết gì, nhìn về phía Nhan Thế Lương, con ngươi sạch sẽ sáng long lanh, như thiên sứ hồn nhiên ngây thơ, trông cực kỳ vô tội, thật sự khiến cho người ta không đành lòng nghi ngờ, ai có thể đủ độc ác mà đi trách mắng một lolita đáng yêu như vậy? Chỉ nhìn gương mặt kia thôi là tim đã mềm nhũn rồi.
Trong lòng Nhan Thế Lương lập tức dâng lên cảm giác tội ác...