Cửa lớn bị đập rung lên ầm ầm, nhìn thấy then cửa sắp không chống đỡ nổi nữa, bốn người rút đao ra khỏi vỏ, vào lúc đang phân vân nên chạy trốn hay là liều mạng.
“Lăng Trung Hải, Từ Trường Thọ, các ngươi làm trò gì vậy!”
Tiếng hét giận dữ vang lên khiến màng nhĩ mọi người đau nhức.
Bốn người ngây ngẩn cả người, giọng nói này rất quen, Bách hộ Phi Ngư Vệ Thường Ôn, lại quay đầu nhìn thử, đều thầm hô không hay rồi, nữ tử bạch y kia không ngờ đã biến mất.
Bị lừa rồi.
Bên ngoài lại mắng to vài câu, bốn người lại vội vàng cuống quýt mở cổng lớn ra.
Ngoài cửa một người dẫn đầu, Phi Ngư phục Tú Xuân đao, một khuôn mặt hình chữ quốc lạnh lùng, còn không phải là Thường Ôn, Bách hộ Phi Ngư Vệ, Thường đại nhân à.
“Có gan dám ngăn trở Phi Ngư Vệ đuổi bắt tội phạm chạy trốn, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chặt?” Thường Ôn giận không nén được, bước lên trước cho mỗi người một cái tát.
Truy đuổi vòng quanh hơn nửa thành Đông một hồi, sắp bắt được người rồi, kết quả là mấy người này ăn mê dược lại đóng cửa lại, người hắn ta đang truy bắt thế nhưng là trọng phạm triều đình.
“Bách hộ đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm a...” Lăng Trung Hải vội vàng biện giải, hắn ta là kẻ có thâm niên nhất trong bốn quan sai trực ban ở đây, cũng là kẻ đứng đầu trong bốn người.
“Còn không mau đi tìm!” Thường Ôn không muốn nghe hắn ta giải thích thêm, quát lớn ra lệnh.
Bốn người chỉ có thể bụm mặt vội vàng đi vào trong tìm người.
Vừa rồi bị danh tiếng của mật thám Địch Lỗ dọa sợ, cộng thêm cô gái kia trông nhu nhược yếu đuối, nên căn bản không nghĩ nhiều, không để ý liền bị lừa.
Chọc Phi Ngư Vệ, cũng không có quả ngon để ăn.
Bốn người mang theo người của Phi Ngư Vệ, rất nhanh liền phát hiện được vết máu tươi trên đất, vết máu kéo dài từ cổng lớn xuyên thẳng qua lò hỏa táng đến dưới chân một bức tường của hậu viện, trên đó còn thấy được dấu chân rõ ràng.
Hiển nhiên là leo tường chạy trốn.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Thường Ôn tái xanh, cắn răng nói với bốn người: “Bốn người các ngươi bị bản Bách hộ trưng dụng, bắt không được người, các ngươi xem chừng.”
Bốn người nào còn dám nói nửa chữ không, chỉ có thể vượt tường đi theo, lần theo vết máu tiếp tục truy đuổi.
....
Tần Hà khuấy xong sữa bò đã được đun sôi, đang chuẩn bị đậy lại, bỗng nhiên có vật gì đó không rõ từ trên xà nhà rớt xuống.
“Bành!”
Một người nặng nề rơi xuống đất.
“A?”
Tần Hà dụi mắt nhìn xem, vừa mừng vừa sợ.
Đang êm đẹp, thi thể ở đâu ra?
Không phải đã nói là hôm nay được nghỉ à? Đây là do ai sắp xếp?
Cẩn thận dùng que củi thọc thử, không đúng, hình như không phải thi thể, còn mềm, là một nữ tử, khuôn mặt bị tóc che đi nên không thể nhìn rõ.
Tần Hà hơi bối rối, nhìn xung quanh xác định không có điều gì lạ thường, mới cẩn thận đến gần.
Xác thật là người vẫn còn sống, chỉ là hơi thở mong manh, khắp người là máu, bị thương nặng.
Không biết rõ ràng tình huống nên hắn đi ra ngoài tìm người, chỉ kỳ lạ là quan sai trực ban không biết đã đi đâu cả rồi.
Vấn đề đặt ra ngay trước mặt Tần Hà, người này nên cứu hay là không cứu?
Lai lịch không rõ a, không cứu mà nói, thì chỉ sợ lát nữa sẽ phải tắt thở.
Hay là dứt khoát không cứu? Vô duyên vô cớ mình có được một bộ thi thể?
Đốt đi nhận phần thưởng?
Tần Hà bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hết hồn, vội vàng tự vả miệng.
Làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Tần Hà lắc đầu đem mọi suy nghĩ lung tung rối loạn xua đi, bế nữ tử kia lên bàn thanh lý thi thể, gạt mái tóc đang che mặt ra, ồ quao, dáng dấp thật đẹp.
Da trắng mặt xinh mày thanh thoát, duyên dáng yêu kiều thắt đáy lưng ong, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Chút do dự cuối cùng của Tần Hà lập tức biến mất.
Người này nhất định phải cứu, ai cũng đừng cản.
Kiểm tra vết thương một chút, sau lưng nữ tử bị chém một đao, từ vết rách trên quần áo nhìn vào có thể thấy cả xương trắng.
Đằng sau còn bị một cái phi tiêu đâm trúng, gần như găm vào toàn bộ, trên tiêu có độc, xung quanh vết thương đã bị nhiễm thành một mảng màu đen.
Cũng không biết là tên súc sinh nào làm, không biết thương hương tiếc ngọc.
Tần Hà hơi suy nghĩ, đầu tiên trói tay chân của nữ tử lại, rồi lại cởi đồ cho nữ tử ấy, tiếp đó cũng cởi đồ của mình ra, sau đó cúi người dùng miệng hút độc cho nữ tử.
Đừng nghĩ lệch lạc.
Trói tay chân là phòng ngừa nữ tử đột nhiên tỉnh dậy đánh người, không rõ lai lịch phải cẩn thận là hơn.
Cởi đồ cho nữ tử chính là vì để thuận tiện xử lý vết thương.
Bản thân mình cũng cởi đồ là do Tần Hà nóng thôi, cái nắng gắt cuối thu chết tiệt này.
Hút độc là trình tự chữa thương.
Về phần cảnh xuân nửa người trên đẹp không sao tả xiết kia, đại khái Tần Hà chỉ nhìn mười bảy, mười tám lần thôi, vẫn trong phạm vi bình thường.
Tần Hà không có phát hiện ra rằng, mặc dù trong quá trình chữa thương, hai mắt của nữ tử bạch y vẫn nhắm lại, nhưng tròng mắt lại chuyển động không ngừng, rất rõ ràng là nàng cũng không bị bất tỉnh hoàn toàn.
Sau khi hút mạnh mấy ngụm máu độc ra, Tần Hà lấy Kim sang hoàn từ trong túi ra.
Đây là phần thưởng đốt xác lần trước, bóp nát rồi khuấy tan vào nước quấy thành hồ, một nửa cho nữ tử uống, một nửa dùng để bôi lên miệng vết thương.
Kết quả Tần Hà giật mình phát hiện ra, thuốc này chữa thương hiệu quả tốt vô cùng, mảng đen do bị nhiễm độc của nàng dần dần nhạt bớt, miệng vết thương đã khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng mầm thịt điên cuồng mọc ra.
Nữ tử thì tốt rồi, nhưng lúc này Tần Hà lại phát hiện, mình có chút không được bình thường.
Hình như miệng hơi tê, tay chân cũng có chút không nghe sai khiến.
Thất tha thất thểu đi đến thùng nước bên cạnh nhìn xuống, hay lắm, mồm mép sưng lên y như lạp xưởng.
“Bành!”
Tần Hà ngã thẳng xuống đất, trong lòng hô to không ổn.
Độc này quá mạnh, có có tác dụng tê liệt.
Hắn vội vàng vận nội lực chống cự, nhưng không có hiệu quả gì, mà chuyện càng hỏng bét lại xảy ra ngay vào lúc này, bàn thanh lý thi thể sột sột soạt soạt, nữ tử bạch y kia động.
Chỉ một lát sau, khuôn mặt xinh đẹp kia xuất hiện ở ngay bên cạnh Tần Hà, trên mặt lạnh lùng như sương tràn đầy sát khí, xuất hiện đồng thời, còn có một con dao găm sáng loáng.
Ngay lập tức Tần Hà hối hận đến phát điên.
Xong, lật thuyền trong mương!
Cô nàng này không phải người tốt a!
....
Bạch Thiến rất tức giận.
Tên dê xồm này, biếи ŧɦái, tiểu ăn mày đáng chết!
Thế mà hắn dám sàm sỡ mình, cởi đồ mình nhìn thì cũng thôi đi, còn dùng miệng.
Tồi tệ nhất là, hắn còn thè lưỡi!
Một cơn điên cuồng cực độ đang xé rách lý trí của Bạch Thiến.
Khó khăn lắm mới chạy thoát mạng khỏi sự vây quét của Phi Ngư Vệ, cơ trí lừa gạt bọn chúng rời đi, kết quả đảo mắt đã bị tên ăn mày này làm nhục, sự trong sạch bị hủy hoại trong chốc lát.
Dao găm gác ở ngay trên cổ Tần Hà, lạnh lùng giống như một con rắn độc, chỉ cần vạch nhẹ một cái, liền có thể biến hắn thành một bộ thi thể.
“Thôi thôi, tất cả coi như là ta chưa từng đến cái thế giới này a.” Trong lòng Tần Hà thở dài một tiếng, quả nhiên lò hỏa táng là nơi phải chết, không bị thi thể tấn công gϊếŧ chết, thì cũng sẽ có chuyện bất trắc chẳng thể giải thích.
Đáng tiếc chính là, hắn còn chưa đi qua đầu hẻm cũ đâu.
Tần Hà cảm thấy chính mình càng thêm tán đồng với Lý Qua Tử.
Nghĩ như vậy, ngược lại Tần Hà lại bình tĩnh xuống, đánh giá Bạch Thiến trước mắt.
Nữ tử này vốn xinh đẹp, lại có thêm một đôi mắt hạnh trong veo như nước, lại càng dễ nhìn.
Hơi kỳ lạ chính là, quanh mắt Bạch Thiến có một vòng phấn nhạt, mang theo nét phong tình dị vực.
Đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Tần Hà, sự giận dữ của Bạch Thiến dần dần tản đi, thay vào đó là một cảm giác tội lỗi.
Tên ăn mày này khinh bạc về khinh bạc, nhưng chữa thương cứu mạng cũng là sự thật.
Không cởi đồ làm sao chữa thương? Không hút độc thì chữa thương như thế nào?
Ánh mắt của hắn bình tĩnh như vậy, chắc hẳn là không có suy nghĩ đó, tất nhiên nếu như không có suy nghĩ đó, vậy thì không thể tính là sàm sỡ mà là do tình thế bắt buộc.
Người này a, một khi đã bắt đầu giải thích cho đối phương, thì sẽ chẳng thể ra tay được nữa.
Bạch Thiến chính là như vậy.
Nếu ánh mắt Tần Hà có một chút xíu cầu xin tha thứ, đảm bảo máu tươi phun tại chỗ.
“Hừ, lần này tha trước cho ngươi, nếu là lần sau, không đúng, không có lần sau, gặp lại, cũng không thể gặp lại!”
Bạch Thiến trừng đôi mắt đẹp, thu lại dao găm, gương mặt xinh đẹp rời khỏi tầm mắt của Tần Hà.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng cửa bị nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng khép lại.
Tần Hà bỗng thả lỏng, thầm hô mạng lớn.