Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 59

Chương 61: Chương 61
Sau khi hôn lễ kết thúc, công ty tổ chức đám cưới đặc biệt sắp xếp buổi “after party”, từ chối toàn bộ giới truyền thông. Họ còn mời ca sĩ và người mẫu nổi tiếng góp vui, khách khứa vui chơi thỏa thích đến tận hai giờ sáng mới tan cuộc.

Chẳng ai chú ý, cô dâu không có mặt tại hoạt động cuối cùng này.

Ngay sau hôn lễ, Viêm Lương lập tức bỏ đi. Đêm tân hôn mà cô không có nơi nào để đi, chỉ có thể một mình lái xe lòng vòng trên đường trong đêm tối. Đến khi dừng lại, Viêm Lương phát hiện cô quay về ngôi nhà lớn của Từ gia lúc nào mà không hay biết.

Ngôi biệt thự này là quà cưới ông ngoại Viêm Lương tặng Từ Tấn Phu và Viêm Nhụy Vân khi hai người kết hôn. Cho đến bây giờ, ngoài ngôi nhà của Từ gia ở New Zealand, những bất động sản khác đều được rao bán. Căn hộ của Viêm Lương và nhà lớn cũng không may mắn thoát khỏi. Dưới sự giúp đỡ của công ty môi giới nhà đất, giá bán ngôi biệt thự này khá hời. Viêm Lương đoán chủ nhân mới sẽ nhanh chóng dọn đến.

Dì Lương cùng mẹ Viêm Lương sang New Zealand tĩnh dưỡng. Bây giờ, căn nhà rộng lớn trống không, chiếc chìa khóa dự phòng cuối cùng đang nằm trong tay Viêm Lương. Trước đây, mỗi khi về nhà, người giúp việc đều mở cửa cho cô, bây giờ cô chỉ có thể xuống xe, tự mở chiếc khóa sắt nặng nề ở cổng rồi dùng hết sức đẩy cánh cổng.

Viêm Lương đậu xe ngoài cổng, đi bộ vào trong.

Vườn hoa, cây cảnh ở hai bên đều là của nhà thiết kế nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Viêm Lương nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi ngày đều có người đến chăm chút, cắt tỉa cành lá. Dù là mùa đông, nơi này vẫn được bao phủ bởi một màu xanh tươi. Vậy mà bây giờ, Viêm Lương chỉ thấy cảnh vật tiêu điều.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng đi đến tòa nhà chính. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt cô là gian phòng khách trống không. Xem ra, chủ nhân mới không thích phong cách trang trí cũ nên dọn hết đồ đạc đi chỗ khác.

Hầm rượu vẫn được bảo quản nguyên vẹn. Viêm Lương đi cầu thang cuốn xuống tầng hầm, vừa chọn một chai rượu vừa nghĩ thầm: nếu Từ Tấn Phu dưới suối vàng biết cô tặng hết số rượu ông sưu tập bao nhiêu năm qua cho chủ nhân mới mà cô không biết mặt, chắc ông sẽ tức đến mức đội mồ dậy, quật cho cô một trận…

Viêm Lương nở nụ cười tự giễu.

Cô cầm chai rượu và chiếc ly đi lên phòng khách. Phòng khách không còn bàn ghế, Viêm Lương ngồi xuống đất, tự rót cho mình một ly.

Một mình uống hết nửa chai rượu, cô cũng hơi say, nâng ly rượu, nói: “Kính một ly nào!”

Kính ai đây?

Kính kẻ thù bất chấp thủ đoạn, kính người nhà tự tư tự lợi, hay kính… người ngu xuẩn cùng cực chính là cô? Viêm Lương cười khanh khách, nhắm mắt, ngửa cổ uống cạn.

Đúng lúc này, Viêm Lương nghe thấy tiếng lạch cạch. Tiếng khóa cửa chuyển động. Cô mơ màng đưa mắt về phía cửa ra vào, chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra, một hình bóng cao lớn đi vào. Bởi xung quanh rất tối nên ngoài thân hình cao lớn đó, cô chẳng nhìn rõ diện mạo của anh ta. Cô đang định mở to mắt quan sát thì người vừa đi vào đã tới chỗ có ánh sáng.

Đập vào mắt Viêm Lương là đôi giày da, quần Âu, áo sơ mi mỏng, cuối cùng là gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương tỉnh táo trong giây lát, cười nhạt một tiếng rồi lại cúi đầu, rót một ly.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại cách Viêm Lương nửa mét. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đầu cô: “Em đỗ xe ngoài đường, cửa xe không đóng, áo khoác cũng bỏ ngoài xe.”

Vừa nói, Tưởng Úc Nam vừa khoác áo khoác lên vai Viêm Lương.

Chiếc áo khoác dày không mang đến chút hơi ấm, ngược lại cô cảm thấy rét run. Cô vừa uống rượu vừa lên tiếng: “Đây không phải nơi công cộng, không hoan nghênh anh, anh hãy cuốn xéo cho tôi!”

Tưởng Úc Nam khẽ cười một tiếng. Anh ngồi xuống, tầm mắt ngang với Viêm Lương, xòe lòng bàn tay… Trong đó có một chiếc chìa khóa nhà.

Viêm Lương sững sờ.

Tưởng Úc Nam lấy ly rượu trong tay Viêm Lương, đặt lên môi, đúng chỗ có vết son nhàn nhạt, uống một ngụm.

Sau khi có phản ứng, Viêm Lương lắc đầu cười khổ, không khỏi khâm phục Tưởng Úc Nam. “Là anh mua ngôi biệt thự này?”

Đây đương nhiên là một câu hỏi thừa. Tưởng Úc Nam đã rất thành công trong việc cướp đi từng thứ của Từ gia. Cô bây giờ là “con chó chết chủ”, làm gì có tư cách ngăn cản anh vui vẻ sau khi trả được mối thù lớn. Viêm Lương hít một hơi thật sâu. “Được, tôi cuốn xéo!”

Viêm Lương uống không ít rượu, người có cảm giác phiêu diêu. Cô từ từ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Tưởng Úc Nam đột nhiên giơ tay kéo, cả người cô lảo đảo rồi ngã xuống.

Chai rượu và ly rượu đều đổ xuống sàn nhà. Nếu không phải bàn tay Tưởng Úc Nam đỡ sau gáy, Viêm Lương đã bị sứt đầu mẻ trán.

Tưởng Úc Nam cúi thấp người, nhìn cô. Rượu vang chảy dưới nền nhà như phản chiếu lên đôi mắt anh. Viêm Lương vội vàng đẩy vai anh nhưng anh nhanh chóng ngăn cản sự kháng cự của cô.

“Một khi chúng ta đã đạt được tiếng nói chung trong cuộc hôn nhân này thì em nên biết tôi không cam tâm làm người chồng hữu danh vô thực…”

Theo động tác cúi thấp người của Tưởng Úc Nam, tia sáng cuối cùng trong đáy mắt anh cũng tan biến.

“Em quả thực không xứng đáng với Lộ Chinh, bởi vì nơi này…” Ngón tay anh chỉ vào môi Viêm Lương. Bàn tay anh thuận theo đường nét trên cơ thể di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trước ngực cô. “Nơi này…”, rồi từ từ lần vào trong gấu váy cô. “Cả nơi này nữa… đều khắc tên Tưởng Úc Nam tôi.”

Viêm Lương hoảng loạn, ngoảnh đầu sang một bên. Nụ hôn của Tưởng Úc Nam rơi xuống má cô.

Tưởng Úc Nam mỉm cười, nhưng có lẽ do tức giận hoặc chỉ định lặng lẽ thưởng thức phản ứng khi bị rơi vào bước đường cùng của Viêm Lương nên khóe miệng anh hơi nhếch lên thành ý cười như có như không. Viêm Lương ra sức giãy giụa, chai rượu bị đổ nằm lăn lóc một chỗ có thể cứu cô. Theo phản xạ, Viêm Lương giơ tay với chai rượu nhưng không tới. Cô ra sức đạp chân, cuối cùng đạp trúng bụng Tưởng Úc Nam. Anh đau đớn “hừ” một tiếng, Viêm Lương thoát khỏi sức mạnh kẹp chặt cổ tay cô. Cô nhoài người lấy chai rượu, đập mạnh vào đầu Tưởng Úc Nam.

Một tiếng động lớn vang lên.

Tưởng Úc Nam nhanh chóng đoạt chai rượu trong tay Viêm Lương, ném mạnh về bức tường kính cách đó không xa.

Bức tường kính nứt thành một vệt dài.

Mảnh thủy tinh vỡ bắn vào mặt Viêm Lương. Cô không có thời gian bừng tỉnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay che mặt mình.

Sau tiếng va chạm, căn phòng trở lại bầu không khí tĩnh mịch. Bàn tay che mặt Viêm Lương từ từ rời đi. Cô không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, ngược lại, một dòng chất lỏng ấm nóng nhỏ từng giọt xuống mặt cô.

Tưởng Úc Nam để mặc Viêm Lương quan sát vết thương do bị mảnh thủy tinh găm trúng trên mu bàn tay anh. Anh coi như không có chuyện gì xảy ra, dùng đầu ngón tay lau vết máu trên mặt Viêm Lương rồi mỉm cười.

Anh đang cảm thấy may mắn vì cô không bị thương?

Không, chắc chắn anh đang chế giễu sự mất bình tĩnh của cô. Viêm Lương lấy lại lí trí trong chốc lát. Cô tức giận đẩy người Tưởng Úc Nam. Cô gần như dùng toàn bộ sức lực, Tưởng Úc Nam ngã về phía sau, phải chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.

Lòng bàn tay anh ấn vào mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, Viêm Lương nhìn thấy máu chảy ra từ đó, nhưng cô không hề bắt gặp vẻ đau đớn trên gương mặt Tưởng Úc Nam.

Người đàn ông này đối với bản thân còn tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể nhân từ mà nương tay với cô? Viêm Lương cười lạnh, cuối cùng cũng nhận ra cô kém ở điểm nào.

Trên con đường trả thù, anh tuyệt đối là tấm gương của cô.

Áo khoác rơi trên mặt đất, dính đầy rượu vang. Nhìn màu đỏ nhức mắt đó, Viêm Lương tĩnh tâm hồi nhớ lại, bước đầu tiên của Tưởng Úc Nam trong kế hoạch là gì?

Là tiếp cận cô, giành được sự tín nhiệm của cô.

Tưởng Úc Nam ngồi trong bóng tối, cúi thấp đầu, không ai có thể thấy vẻ mặt của anh lúc này. Trông anh rất thảm hại nhưng vẫn lặng thinh nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Cuối cùng Viêm Lương vẫn bỏ đi, không chút lưu luyến.

Tưởng Úc Nam nhếch mép nhưng vẫn không thể nở nụ cười giả dối.

Sau khi Viêm Lương bỏ đi, hơi ấm cuối cùng trên thế giới này cũng rời bỏ anh.

Không biết bao lâu sau, bên tai Tưởng Úc Nam dường như vang lên tiếng bước chân Viêm Lương. Ảo giác này rất quen thuộc với anh, mỗi lần cô tuyệt tình bỏ đi, để lại anh một mình ở chỗ cũ chờ đợi. Trong một giây phút nào đó, anh như nghe thấy tiếng bước chân cô quay lại, cũng mừng rỡ ngẩng đầu nhưng chỉ thấy căn phòng trống không.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt Tưởng Úc Nam, đôi giày cao gót đứng trên những mảnh thủy tinh. Nhưng vào thời khắc đó, Tưởng Úc Nam không dám ngẩng đầu, anh sợ mình lại chìm trong nỗi mất mát không thể nói thành lời.

Cảm giác mất mát đó khiến người mạnh mẽ như Tưởng Úc Nam cũng khó có thể chống đỡ.

Nhưng may mà sự mất mát giống như đau đớn, dù có xé nát tim gan cũng không địch nổi một câu: “Quen là ổn ngay thôi!”

Lúc này, ngôi nhà lớn của Từ gia ngoài Tưởng Úc Nam thì không còn một bóng người. Tưởng Úc Nam nhủ thầm “quen là ổn ngay thôi”, sau đó từ từ ngẩng lên.

Viêm Lương đang đứng trước mặt anh.

Vào thời khắc đó, Tưởng Úc Nam dường như đã quên đi tất cả. Quên đi bó hoa điêu linh bên mộ mẹ, quên đi hình ảnh bố nhảy lầu, máu chảy thành sông, quên đi nỗi hận khắc cốt ghi tâm, quên cả… mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. Trong mắt anh chỉ có hình bóng cô.

Dường như Viêm Lương vừa vội vàng chạy về, vẫn còn thở hổn hển. Vẻ mặt cô ngoài lạnh lùng không còn bất cứ tâm tình nào khác. Nhưng túi nylon cô đưa cho Tưởng Úc Nam đã truyền tải tất cả những điều không thể nói thành lời.

Tưởng Úc Nam mở túi. Bên trong là băng gạc, thuốc kháng sinh, bông cầm máu.

Đêm tối không một tiếng động. Ánh trăng chiếu khắp không gian.

Viêm Lương và Tưởng Úc Nam ngồi trên thành cửa sổ, cô băng bó cho anh. Cô tập trung mọi sự chú ý vào vết thương của anh còn anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng lộn xộn ở phía đối diện.

Mảnh thủy tinh đầy mặt đất được ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi, hắt vào đáy mắt Tưởng Úc Nam. Nhưng ánh sáng lấp lánh cũng không đủ che giấu nét u ám vốn có trong mắt người đàn ông này.

Căn phòng đã bật hệ thống sưởi ấm nên không đến nỗi lạnh lẽo. Tưởng Úc Nam và Viêm Lương không đối mắt, cũng chẳng tìm hiểu tâm tư của đối phương, chỉ lặng lẽ diễn tốt vai trò của mình.

Đó là một người phụ nữ dễ mềm lòng và một người đàn ông lạnh lùng. Không ai lên tiếng, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Điện thoại của Tưởng Úc Nam.

Khi chuông điện thoại reo vang, Viêm Lương đang toàn tâm toàn ý với vai diễn chợt giật mình, đôi bàn tay vô thức siết mạnh. Nỗi đau đớn từ vết thương lan tỏa nhưng Tưởng Úc Nam vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ liếc cô một cái, đến chân mày cũng không động đậy.

Tưởng Úc Nam sờ tay vào túi áo, rút điện thoại, bấm nút nghe.

Bởi xung quanh vô cùng tĩnh lặng nên Viêm Lương có thể nghe rõ giọng quen thuộc của Giang Thế Quân: “Xem ra cháu vẫn còn sống… Rất tốt!”’

Giọng nói của Giang Thế Quân đầy vẻ châm chọc. Tưởng Úc Nam ngẩng đầu nhìn Viêm Lương. Cô đang bận rộn băng bó vết thương, không hề có phản ứng, dường như lúc này không có việc gì quan trọng hơn vết thương của anh. Từ một nơi xa, chỉ một câu nói qua sóng điện thoại, Giang Thế Quân đã phá vỡ tâm tư cô đang che giấu. “Với cá tính của con bé đó, không biết chừng nó sẽ giấu dao dưới gối, trực tiếp giải quyết cháu trong đêm tân hôn. Cháu hãy cẩn thận đấy!”

Tưởng Úc Nam bật cười.

Tiếng cười của anh tuy rất khẽ nhưng cũng đủ ép Giang Thế Quân phải tỏ thái độ nghiêm túc. Ông ta lập tức chuyển chủ đề: “Mấy ngày trước, thư ký của chú nói tình cờ gặp cháu ở bệnh viện. Chú quên mất không hỏi cháu xảy ra chuyện gì.” Ngừng một lát, ông ta đột nhiên cất giọng nghiêm nghị: “Có phải con bé đó làm cháu bị thương không?”

Ngón tay Viêm Lương cứng đờ nhưng cô nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, coi như không nghe thấy. Do cúi đầu, cô không được chứng kiến tia sáng trong mắt người đàn ông bên cạnh nhanh chóng biến mất.

Một lúc lâu sau cô vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tưởng Úc Nam.

Sau khi băng bó xong, Viêm Lương đứng dậy, định đi nhặt mảnh thủy tinh nhưng cổ tay cô lập tức bị túm chặt.

Viêm Lương quay đầu, bắt gặp Tưởng Úc Nam đang ngẩng mặt nhìn cô. Không biết anh tắt điện thoại từ lúc nào, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Xung quanh lại rơi vào yên lặng. Viêm Lương không hiểu ánh mắt của anh. Là một người vợ, liệu cô có nên bày tỏ sự quan tâm đến sức khỏe của chồng mình, hay bày ra bộ dạng muốn quan tâm nhưng không thể?

Cuối cùng Viêm Lương cũng mở miệng, giọng nói không mấy chắc chắn: “Anh đến bệnh viện làm gì?”

Viêm Lương chỉ buột miệng hỏi, thể hiện sự lo lắng giả tạo sau khi đã suy nghĩ nhưng đáy mắt Tưởng Úc Nam vụt qua một tia hoảng loạn mà cô chưa thấy bao giờ. Mặc dù tia hoảng loạn nhanh chóng biến mất nhưng cũng đủ khiến Viêm Lương đờ người. Lúc vạch trần bộ mặt thật của anh, cô cũng không thấy người đàn ông này hốt hoảng như vậy.

Viêm Lương bị sự kinh ngạc bao trùm, nhất thời buông lỏng sự cảnh giác. Cho đến khi Tưởng Úc Nam đột nhiên siết chăt cổ tay cô và cất giọng lạnh lùng: “Đừng học tôi chiêu thu phục lòng người. Em không học nổi đâu!”

Việc cô quan tâm đến sức khỏe của anh lại chọc giận anh? Viêm Lương không kịp suy nghĩ sâu về vấn đề này bởi Tưởng Úc Nam đã đứng dậy, đẩy cô vào tường. Người anh ép sát vào cô, nâng cằm cô, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi mỉm cười. “Trong mắt em tôi nhìn thấy nỗi hận.”

Bị vạch trần ngay tại trận quả thực không hay lắm, Viêm Lương giật tay và đẩy người anh. Tưởng Úc Nam bị đẩy lùi nửa bước nhưng anh chỉ mỉm cười, nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang tức tối. Sau đó, ánh mắt anh trở nên tàn nhẫn, trong lúc Viêm Lương chưa có phản ứng, anh đã bước đến, hai tay nâng mặt cô và cúi xuống hôn.

Trong lúc bờ môi anh liên tục tấn công, Viêm Lương nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Chúng ta hình như vẫn còn chuyện chưa làm xong…”

Theo phản xạ, Viêm Lương cắn chặt môi, đẩy người Tưởng Úc Nam. Nhưng lần này, cô không thể đẩy hai cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy mình. Khi váy của cô trượt xuống dưới, tay của Tưởng Úc Nam đã xâm nhập vào trong qua lỗ mở khóa, Viêm Lương gần như hét lên: “Buông tôi ra!”

Trong lúc va chạm, máu đã thấm đỏ lớp vải băng bó trên bàn tay Tưởng Úc Nam nhưng vẫn không đủ ngăn cản anh đè Viêm Lương vào góc tường. Một tay anh khóa chặt hai cổ tay cô ở phía sau, cúi đầu cắи ʍút̼ xương đòn của cô, bất chấp sự vùng vẫy. Mặc dù căn phòng rất ấm áp nhưng khi tấm lưng trần của Viêm Lương cọ vào tường, cô vẫn cảm thấy lạnh buốt. Miệng lưỡi của Tưởng Úc Nam ngày càng nóng bỏng. Anh hôn lên bầu ngực của cô, tay anh lướt qua bụng cô, thâm nhập vào nơi bí ẩn.

Mọi sự phản kháng của Viêm Lương đột nhiên biến mất. Tưởng Úc Nam giống một tay thợ săn đang thưởng thức sự giãy giụa của con mồi, cũng lập tức ngừng cuộc tấn công hung bạo khi không nhận được sự hồi ứng của con mồi.

Lần này đến lượt Viêm Lương dùng ngón trỏ nhấc cằm Tưởng Úc Nam, ánh mắt cô vụt qua tia khinh miệt. “Muốn chạm vào tôi không phải không được, nhưng cần xem anh đưa ra cái giá nào.”

Tưởng Úc Nam chau mày.

Anh buông lỏng đôi tay, đứng thẳng người dò xét Viêm Lương. Anh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, cất giọng châm biếm: “Thiên kim tiểu thư của Từ gia cũng có lúc chà đạp bản thân như vậy sao?”

“Đường đường là một người đàn ông như anh còn có thể bán thân cho tôi để đổi lấy sự tín nhiệm của tôi. Ít ra tôi còn tử tế hơn anh, mua bán đàng hoàng, không lừa già dối trẻ.”

Đáp lại lời cô là nụ cười lạnh lùng của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương không bận tâm, tiếp tục lẩm bẩm: “Trước khi sự việc xảy ra, dự án mới của Nhã Nhan vốn sẽ khởi động trong năm nay. Bây giờ Giang Thế Quân đóng băng nguồn vốn đầu tư của dự án này. Tôi cần chữ ký khôi phục dự án của anh.”

Tưởng Úc Nam cụp mắt trong giây lát như đang trầm tư suy nghĩ. Lúc anh ngẩng đầu, ánh mắt anh đã lấy lại vẻ u ám mà người khác không thể nhìn thấu. “Nếu tôi nhớ không nhầm, dự án này cần nguồn vốn tới tám chữ số. Em cho rằng, bây giờ em vẫn còn xứng đáng với cái giá đó?”

Tưởng Úc Nam cau mày, tỏ vẻ coi thường thái độ ngông cuồng, tự đại của Viêm Lương. Nhưng Viêm Lương dường như nhận ra sự hốt hoảng trong ánh mắt được che giấu hoàn hảo của anh.

Anh đang sợ hãi điều gì? Viêm Lương không rõ, cũng không thể đoán ra. Giống như vừa rồi, khi cô nhắc đến bệnh viện, anh cũng bộc lộ vẻ hốt hoảng như thế. Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm là đánh cược một phen…

Viêm Lương nghiến răng, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông đang nắm quyền sinh quyền sát trước mặt. “Anh đang sợ hãi điều gì? Anh sợ tôi dùng Nhã Nhan để lật đổ anh ngay trong tầm kiểm soát của anh? Trong ấn tượng của tôi, chồng tôi đâu có nhát gan như vậy!”

Không khí yên lặng chết chóc, hai người mắt đối mắt. Một giây… Hai giây…Ba giây…

Tưởng Úc Nam đột nhiên xoay bờ vai của Viêm Lương, đẩy cả người cô vào tường. Cùng lúc đó, Viêm Lương cảm thấy bàn tay lạnh lẽo thuận theo đùi cô tiến vào trong, kéo tuột bức bình phong cuối cùng.

Bị anh nhấc eo, Viêm Lương hoảng hốt túm tay anh. “Anh vẫn chưa…”

Tưởng Úc Nam ép sát sau lưng cô. Nhân lúc cô quay lại, anh hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Mặc cả xong.”

Đồng thời, Tưởng Úc Nam kéo khóa quần, để vật đàn ông đâm thẳng vào cơ thể vẫn còn khô khan của Viêm Lương.

Cảm giác đau đớn lan tỏa khiến Viêm Lương “hừ” một tiếng. Hai chân cô nềm nhũn, muốn trượt xuống đất. Được Tưởng Úc Nam đỡ thắt lưng, cô mới miễn cưỡng đứng vững. Anh bắt đầu vận động điên cuồng.

Những cú đâm giội vào dông bão khiến tầm nhìn của Viêm Lương chấn động, lắc lư. Trong cơn vận động hoang dã, đôi tay Viêm Lương chống lên tường theo sự dẫn dắt của Tưởng Úc Nam, hai chân cô giạng ra, khó nhọc giữ thăng bằng. Người đàn ông phía sau thu lại bàn tay đang ở trước ngực cô, đỡ hông cô để cô có thể nghênh đón đợt tấn công càng mạnh mẽ của anh.

Tưởng Úc Nam nhấc mông Viêm Lương, tăng cường vận động, ép cô dung nạp vật nóng bỏng của anh sâu hơn. Viêm Lương buộc phải kiễng ngón chân, nơi bí ẩn mềm mại không ngừng được chà sát… Cô cúi đầu, cảm nhận cơn kí©ɧ ŧìиɧ cuồng dã này.

Trong lúc không ngừng co rút, xuất phát từ bản năng bảo vệ, cuối cùng Viêm Lương cũng cảm thấy cơ thể của cô tiết ra chất dịch ướŧ áŧ. Trong lòng cô bình tĩnh đến đáng sợ, tựa như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung, lạnh lùng quan sát.

Người đàn ông ở phía sau dường như bất mãn trước thái độ bàng quan của cô, ra sức vận động cơ thể, cũng là bóp nát linh hồn cô một cách vô tình.

Toàn thân Viêm Lương như tê liệt, sợi dây thần kinh căng lên như dây đàn. Cô túm lấy cổ tay anh, bất lực lắc đầu. Bản thân cô cũng không biết mình đang cầu xin điều gì.

Tưởng Úc Nam đột nhiên dừng lại ở nơi sâu thẳm đó. Chất dịch ấm áp chảy xuống, thuận theo cặp đùi đang run rẩy của Viêm Lương, dính cả vào quần anh. Tiếng “hừ hừ” kìm nén ở cổ họng người phụ nữ như dụ dỗ anh chiếm hữu cô sâu hơn, mạnh hơn. Lại một đợt va chạm vào nơi sâu nhất, cuối cùng Viêm Lương không kìm được, bật ra tiếng rên quyến rũ, hành hạ màng nhĩ của người đàn ông ở phía sau.

Khi cơn kɧoáı ©ảʍ bắt đầu đến như thác lũ, đôi mắt đã vằn lên tia máu của Tưởng Úc Nam lướt qua chiếc cổ đẹp đẽ, tấm lưng thon thả… của cô. Trên làn da cô lờ mờ xuất hiện những vết bầm do sự tàn sát của anh.

Tưởng Úc Nam nhắm mắt, cảm nhận từng cơn co rút trong cơ thể cô. Lúc mở mắt, trong thâm tâm chỉ còn lại nỗi thê lương. Tưởng Úc Nam buông tay. Đôi chân mềm nhũn của Viêm Lương lập tức khuỵu xuống, cô chống tay lên nền đá hoa lạnh lẽo, không ngừng run rẩy. Tưởng Úc Nam đứng thẳng, chỉ cụp mắt nhìn mà không hề có ý đỡ cô dậy.

Lúc này Viêm Lương thật thảm hại. Tưởng Úc Nam đứng trước mặt cô, cởi từng lớp vải trên bàn tay mà trước đó cô băng bó cho anh.

Vết thương tuy không sâu nhưng đủ khiến anh đau buốt đến tận xương tủy nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút cảm xúc.

Sau khi tháo lớp vải băng cuối cùng, Tưởng Úc Nam ném xuống đất. Sự quan tâm của cô, dù là thật lòng hay giả dối đều bị vứt bỏ như đống giẻ rách.

Tưởng Úc Nam ngồi xuống, nâng mặt Viêm Lương. Sự kháng cự trong mắt cô là hiện thực tàn khốc nhất trên thế gian này. Tưởng Úc Nam bóp mạnh cằm cô, cất giọng lạnh lẽo: “Tôi thà để em hận tôi… Đúng… hận như bây giờ.” Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô. Trong đó có một nỗi hận đang dâng trào, chôn vùi tất cả. “Hãy cứ hận tôi…”

Chút tình ý cuối cùng mà cô dành cho anh đã bị anh phá hủy.