Chương 22: Chương 22 (18+)
Nếu không e ngại trở thành trò cười cho những người khách đi đi lại lại trong khách sạn, Viêm Lương nhiều khả năng đã ra tay đánh người đàn ông bá đạo này ngay tại đại sảnh khách sạn.Viêm Lương cố nhẫn nhịn cho đến lúc rời khỏi thang máy, thấy trên hành lang không một bóng người, Viêm Lương lập tức giật khỏi tay Tưởng Úc Nam.
Người đàn ông này trông có vẻ không dùng sức, trên thực tế giữ cô rất chặt. Viêm Lương không thể nào thoát khỏi tay anh. Cô ngẫm nghĩ một vài giây rồi quyết định dẵm vào chân anh. Hôm nay Viêm Lương đi giày gót nhọn, đây là một vũ khí lợi hại. Cô ngắm thật chuẩn rồi dẵm mạnh xuống chân Tưởng Úc Nam.
Viêm Lương dự đoán, anh sẽ ngồi sụp xuống vì đau đớn. Đến lúc đó cô có thể thoát khỏi tay anh và chạy ra thang máy.
Tưởng Úc Nam quả nhiên ngồi xuống.
Nhưng tình hình diễn ra sau đó không như Viêm Lương tưởng tượng. Trong lúc cô còn chưa kịp có hành động tiếp theo, Tưởng Úc Nam chỉ hơi ngồi xuống rồi ôm ngang eo cô và vác ngang người cô.
Hành lang không một bóng người, Viêm Lương có thể tha hồ vùng vẫy. Nhưng Tưởng Úc Nam thản nhiên vác cô đi vào phòng một cách nhanh chóng.
Sau đó, Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam ném lên giường như ném đồ vật.
Vừa ngã xuống giường, Viêm Lương lập tức ngồi dậy, thở hồng hộc: "Anh điên à?"
Người vừa vác cô ngược lại hơi thở bình ổn như không hề tốn sức lực, anh khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh giường lạnh lùng theo dõi nhất cử nhất động của Viêm Lương, không bị ảnh hưởng bởi cơn giận dữ của cô.
Đến khi cô xuống giường đi ra cửa, anh mới có phản ứng, lông mày hơi cau lại, tiến lên hai bước chặn đường đi của cô.
Lúc này, son phấn trên mặt Viêm Lương đã nhòe nhoẹt, cô trừng mắt nhưng chẳng có một chút uy lực nào. Tưởng Úc Nam giơ tay lau vết chì đen trên đuôi mắt cô.
Viêm Lương lập tức nghiêng đầu né tránh.
Ngay sau đó cô bị Tưởng Úc Nam bóp cằm: "Tính nết đừng có khó chịu như vậy có được không?"
Viêm Lương lạnh lùng đáp lời: "Anh mắng tôi bán thân, còn không cho phép tôi tức giận sao?"
Thái độ của Tưởng Úc Nam lập tức dịu hẳn: "Đó là do tôi bực quá."
"Hả? Tổng giám đốc từ trước đến nay vui buồn đều không thể hiện ra bên ngoài cơ mà? Anh trở thành người không che giấu cảm xúc từ lúc nào vậy? Còn nổi cáu với một người phụ nữ nữa chứ?"
Tưởng Úc Nam giống như bị cô hỏi đúng trọng tâm vấn đề.
Anh thậm chí suy nghĩ nghiêm túc, sau đó mỉm cười bất lực: "Đúng vậy, em chỉ cùng anh ta ăn một bữa cơm mà thôi. Sao tự nhiên tôi phải tức giận?"
Anh nhìn Viêm Lương chăm chú, giống như nghi hoặc, cũng giống như đợi cô giúp anh giải đáp thắc mắc.
Tim Viêm Lương đập nhanh một nhịp. Dưới ánh mắt của anh, từ đầu đến chân cô dường như tê liệt.
Là nhất thời kích động, nhất thời không chịu nổi hay là gì? Viêm Lương nói khẽ: "Tưởng Úc Nam..."
Cô thường gọi thẳng tên anh như vậy. Nhưng vào giây phút này, ngữ khí của cô không giống bất cứ lần nào khác, vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, thậm chí có chút khẩn cầu.
"Anh...anh đừng để Từ Tử Thanh cướp đi..."
***
Trước mặt Tưởng Úc Nam là một người phụ nữ ấu trĩ, buồn cười, giống một đứa trẻ hoảng hốt lo sợ món đồ chơi bị người khác cướp mất. Nhưng cũng là một người cô độc, quật cường, dũng cảm.
Tưởng Úc Nam nhất thời yên lặng.
Bên ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Trong phòng khách sạn, hai con người mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Thần sắc vốn cứng đờ của Tưởng Úc Nam...dường như ẩn giấu một tia rung động.
Cuối cùng anh giơ tay về phía Viêm Lương, như muốn vuốt ve cô, như muốn phá vỡ không khí trầm mặc kéo dài này.
Nhưng trước khi chạm vào da Viêm Lương, ngón tay anh đột nhiên dừng lại trong không trung.
Như không nỡ chạm vào. Anh mâu thuẫn, do dự, phảng phất cử chỉ thâm tình này mang theo một bí mật tàn nhẫn. Mà dưới ánh mắt chân thành của đối phương, mọi bí mật trong nội tâm anh sẽ bị phơi bày.
Nhưng cuối cùng, Tưởng Úc Nam vẫn tiếp tục hành động bỏ dở, ngón tay anh lướt qua khóe miệng Viêm Lương, vuốt ve bờ môi đẹp đẽ của cô. Sau đó tới chiếc cằm thon gọn, anh nâng mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô.
Bởi vì không biết dùng ánh mắt nào đáp trả người đàn ông trước mặt, Viêm Lương nhất thời nín thở.
Không giành được không đáng sợ, giữ không được mới nực cười. Hai mươi mấy năm cuộc đời cô đều có sự tham dự của Từ Tử Thanh đã là một trò cười to lớn. Vậy mà khi gặp người đàn ông này, cô vẫn luôn yếu thế...
Ngay sau khi nói ra câu đó, Viêm Lương lập tức hối hận. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên muốn phó thác cho số phận.
Vì vậy cô cũng nhìn vào mắt Tưởng Úc Nam, như muốn xuyên thấu trái tim anh.
Trước mặt cô đúng là Tưởng Úc Nam mà cô quen thuộc, nhưng lại có điểm gì đó khác biệt.
Viêm Lương đột nhiên phát hiện, đứng trước mặt cô không phải là người đàn ông tùy ý như thường lệ, trong đáy mắt anh xuất hiện một tia mâu thuẫn và do dự.
Sau đó, Tưởng Úc Nam hơi quay người, gạt hết đồ trên bàn ở bên cạnh xuống đất. Cánh tay còn lại của anh ôm eo Viêm Lương, anh bế cô ngồi lên bàn trong giây lát.
Viêm Lương theo phản xạ định nhảy xuống bàn, nhưng lập tức bị Tưởng Úc Nam giữ chặt hai vai.
"Đừng động đậy." Anh nói.
Là ngữ khí ra lệnh.
Lần này, Viêm Lương quyết định phục tùng.
Cô ngồi im lặng ở đó. Còn anh đứng giữa hai đùi cô. Do chiếc bàn hơi thấp nên anh vẫn có thể nhìn cô từ trên cao. Bàn tay anh dừng lại ở ngực Viêm Lương, anh chậm rãi giúp cô cởϊ áσ ướt.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, nóng lạnh giao thoa khiến Viêm Lương bất giác rùng mình. Nhưng tay anh không dừng lâu trên ngực cô mà nhanh chóng dịch chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cởϊ qυầи lót của cô.
Tưởng Úc Nam vẫn không rời mắt khỏi Viêm Lương, anh hôn lên môi cô. Một bàn tay anh thò vào trong váy cô, đùa nghịch giữa hai đùi cô, bàn tay còn lại vuốt ve bầu ngực mẫn cảm của cô. Hai nụ hoa nhanh chóng thẫm lại, lay động theo hơi thở phập phồng của cô.
Ngón tay Tưởng Úc Nam từ từ thâm nhập vào cửa động bí ẩn. Viêm Lương có thể cảm nhận thấy chất nhờn âm ấm tràn ra theo từng động tác của anh. Cuối cùng, cô vô ý thức bật ra tiếng rên khe khẽ.
Tưởng Úc Nam liền giơ tay che miệng Viêm Lương. Trong không khí vô cùng tĩnh mịch, mọi sợi dây thần kinh của Viêm Lương dường như tập trung vào cử động của anh. Khi đầu ngón tay anh luật động trong âm đ*o của cô, cô có thể nghe thấy tiếng động ướŧ áŧ đáng xấu hổ.
Để chuyển dời sự chú ý, Viêm Lương ôm chặt cổ Tưởng Úc Nam, hôn ngấu nghiến môi anh. Miệng lưỡi dây dưa, hơi thở gấp gáp. Đầu ngón tay anh vốn đang luật động chậm rãi, bỗng nhiên đâm sâu vào trúng điểm nhạy cảm nhất của Viêm Lương. Vào giây phút đó, sợi dây thần kinh trên người cô giống như bị gẩy mạnh, Viêm Lương theo bản năng ngả người về phía sau, bộ ngực vì động tác này ưỡn lên cao. Tưởng Úc Nam lập tức cúi đầu ngậm nụ hoa trên ngực cô.
Nơi bị ngón tay anh tấn công đột nhiên co rút mạnh.
Ánh mắt Tưởng Úc Nam đen sẫm.
Anh rút ngón tay, tách hai đùi Viêm Lương.
Váy cô đã bị tốc lên cao, để lộ mảnh xuân quang mê người. Tưởng Úc Nam giữ chặt mông Viêm Lương. Bộ phận đàn ông đã dựng đứng của anh, cách lớp quần mỏng chà sát cánh hoa mềm mại của cô.
Viêm Lương chống tay lên ngực Tưởng Úc Nam, cô không rõ muốn ngăn cản hay mong chờ động tác tiếp theo của anh. Tưởng Úc Nam nhấc một chân Viêm Lương gấp khúc để sát bên hông anh. Sau đó anh kéo khóa quần, để du͙© vọиɠ nóng bỏng đâm thẳng vào người cô.
Tưởng Úc Nam vẫn thèm khát mùi vị của miệng lưỡi cô. Anh vừa hôn vừa điên cuồng cắи ʍút̼.
Viêm Lương rất nhanh thể nghiệm một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có. Cô thở hổn hển, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ do anh mang lại.
Tưởng Úc Nam không ngừng ra vào, toàn thân anh lắc lư run rẩy. Thứ duy nhất bất động là ánh mắt kiên nghị của anh. Anh nhìn chăm chú người phụ nữ có gương mặt đỏ ửng, đôi mắt mê man, hai chân giang rộng hút chặt bộ phận đàn ông của anh.
Hơi thở nặng nề và tiếng miệng lưỡi va chạm không ngừng vang lên bên tai hai người. Viêm Lương bị anh hôn đến mức đầu lưỡi tê dại, toàn thân cô như muốn tan chảy.
Trong lúc ý loạn tình mê, Viêm Lương không có cảm giác anh Tưởng Úc Nam đã bế cô, rời khỏi cái bàn cứng lạnh quay về chiếc giường mềm mại.
Khi lưng Viêm Lương vừa đặt xuống giường, anh liền hơi rút ra.
Cô mềm nhũn người nằm trên giường, còn anh đứng ở cạnh giường. Anh nhấc hai chân cô, cúi xuống nhìn cô, rồi nhìn nơi thân thể hai người kết hợp làm một.
Viêm Lương bị hoan lạc nhấn chìm, thần trí đã trôi dạt phương nào. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức nhìn thấy cảnh này. Theo phản xạ, cô giơ tay xuống dưới, định che giấu bản thân.
Tưởng Úc Nam liền kéo tay cô, động tác cũng ngày càng nhanh hơn.
Viêm Lương cố gắng đẩy lùi từng đợt sóng tình dội vào cơ thể cô. Cô định chống tay ngồi dậy, muốn né tránh ánh mắt của anh, ánh mắt khiến cô không chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô lập tức bị anh đè xuống. Anh nhấc hai chân cô lên cao, một mặt anh ra vào mạnh mẽ, mặt khác anh cố tình dùng ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ cánh hoa của cô.
Viêm Lương bị một sự giày vò ngọt ngào, toàn thân cô nóng như lửa đốt, đầu óc cô trống rỗng.
Đợi đến khi anh ngừng hành hạ cô như vừa rồi, ga trải giường đã ướt đẫm. Tưởng Úc Nam ôm cô sang đầu giường bên kia. Viêm Lương cảm thấy anh ra khỏi người cô, nhưng cô chỉ có thể mở mắt theo dõi nhất cử nhất động của anh. Cô không còn một chút sức lực ngồi dậy, hai đùi nhức mỏi vô cùng.
Tưởng Úc Nam đeo bao Durex do khách sạn chuẩn bị sẵn, sau đó anh tiếp tục xâm nhập vào người Viêm Lương.
Ánh mắt của người đàn ông u tối như đêm đen, chỉ có hơi thở và động tác của anh là kịch liệt. Hai chân Viêm Lương cuốn lấy thắt lưng anh. Cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch mà không biết là của ai. Viêm Lương chỉ biết làn da, xương cốt của cô, thậm chí máu trong người cô đều bị anh đốt cháy.
Viêm Lương vô ý thức càng dính chặt vào người anh. Cảm nhận được phản ứng của cô, Tưởng Úc Nam cười khẽ, cọ cọ vào đầu mũi cô: "Em không chịu nổi rồi à?"
Viêm Lương chỉ có thể trả lời anh bằng một nụ hôn.
Tưởng Úc Nam hồi ứng nụ hôn của cô. Sau đó anh bế cô ngồi dậy. Viêm Lương ngồi trên đùi anh, hai chân cô vẫn quặp chặt thắt lưng anh. Anh ngày càng tiến sâu vào người cô, hai cơ thể như hòa tan làm một.
Viêm Lương cảm thấy bộ phận đàn ông của anh đang đập mạnh ở trong cơ thể cô. Cô không còn một chút sức lực, chỉ có thể tựa vào vai anh, để mặc anh dẫn dắt lêи đỉиɦ cao cực lạc.
Thế nhưng Tưởng Úc Nam không chịu cho cô thỏa mãn. Anh không ngừng chạm vào giới hạn của cô rồi lại rút ra, sau đó lại đâm mạnh vào.
Dưới sự giày vò của anh, Viêm Lương bị từng cơn du͙© vọиɠ nhấn chìm. Đến lúc Tưởng Úc Nam cảm nhận nơi sâu thẳm trong người cô không ngừng co rút, nghe tiếng rêи ɾỉ mê người của cô, cuối cùng anh cũng đâm vào nơi sâu nhất, giải phóng bản thân, đưa cả hai lên thiên đường.