Nhật Ký Bắt Yêu Của Nữ Phụ

Chương 5: Tiểu ca ca bị hầm trong nồi

Con sâu bướm tay đang cầm một chiếc gương nhỏ trộm được ở chợ tự ngắm dung nhan của mình.Sau khi nhìn một lúc lâu, nó ném chiếc gương xuống đất, lấy ra một chiếc lá mới trồng, nhét hết vào miệng nhai không ngừng.

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”. Một con bướm đốm to bằng hai bàn tay vẫy đôi cánh xinh đẹp của nó và bay đến trước mặt con sâu bướm, hai chiếc râu trên đầu nó chuyển động.

“Ta nỗ lực lâu như vậy, như thế nào lại không thể phá kén thành bướm!!?” Sâu lông đem lá cây phun ra, căm giận mà đứng lên.

Con bướm đốm chớp mắt, yếu ớt nói: "Chị ơi, chị chưa từng làm kén, sao có thể nói là chị đã thoát ra khỏi kén?"

“Tỷ tỷ, ngươi trước nay không có làm kén, đâu ra kén để phá?”

“Câm miệng!” Sâu lông bị chọc trúng chỗ đau, đưa ra một cái tát, con bướm đốm sớm đã thành thói quen, động tác nhanh nhẹn né đi.

“Tỷ tỷ bớt giận, lần này bắt được người không tồi, tỷ tỷ nhất định có thể thành công.”

Con sâu bướm nghe thấy lời nói của con bướm đốm, cơn tức giận của nó dần biến mất. Đưa mắt nhìn về chiếc nồi sắt lớn ở giữa hang. Nó cũng đã trộm chiếc nồi sắt này từ chợ, những nhân loại này quả thực rất thông minh, họ dùng nồi để nấu thịt và thêm các loại gia vị. Mùi vị... Nó đã ăn qua một lần trong tửu lâu liền không thể quên được.

Con sâu bướm đứng bên nồi, nhìn người đàn ông nhắm mắt ngồi thiền trong đó, cúi đầu hít một hơi thật sâu, lập tức say sưa, liếʍ môi hài lòng: "Chất thịt tươi ngon đầy linh lực. Báu vật như vậy lại lọt vào tay ta!"

Con sâu bướm nhanh chóng nhặt củi chất đống bên cạnh bức tường đá nhét dưới chiếc nồi sắt, vẫy nhẹ tay liền có lửa bùng lên.

Nó ghé vào mép nồi, tò mò nhìn người nam nhân vô cảm trong nồi: "Tại sao hắn không kêu cứu?"

Nam nhân trong nồi không nói gì, sâu bướm không thú vị mà lắc đầu, định nhờ con bướm đốm rắc chút gia vị vào, lại chỉ nghe ầm vang một tiếng, chấn đến tim nó muốn nhảy ra ngoài.

Sâu bướm nhìn một mảnh hỗn độn trước cửa động, giận tím mặt,, đây là cánh cửa mà nó đã tốn rất nhiều công sức để trang trí!

“Ai? Là ai! Lăn ra đây cho lão nương!”

“Ngươi mắt mù a? Ta không phải ở chỗ này sao?”

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau con sâu bướm, nó giật mình xoay cơ thể cứng ngắc lại, nhìn thấy một nữ nhân mặc váy màu xanh nhạt ngồi trên chiếc ghế đá.

Nữ tử nhàm chán mà nhìn động phủ, gấu trắng nhỏ trong lòng ngực nàng còn không ngừng ngáp dài.

Một người một gấu khi nào tiến vào nàng cũng không biết, đạo hành này sợ là còn cao hơn nàng không ít, sâu bướm ánh mắt sắc bén lên, hỏi: “Không biết là đạo hữu phương nào, vì sao phải hủy cửa động của ta?”

Thịnh Thanh Thanh đem Mông Tinh Tinh đặt ở bên cạnh, giơ tay sờ sờ gương mặt mình, giống như nghi hoặc: “Ta lớn lên thật sự giống yêu như vậy sao?” Hừ hừ, nàng rõ ràng là một người chính trực.

“Ngươi không phải yêu?” Sâu bướm lấy binh khí ra che trước người, nheo mắt nhìn nữ nhân đang nhàn nhã trước mặt.

Thịnh Thanh Thanh căn bản không đem con sâu bướm này để ở trong lòng, một cái tiểu yêu đạo hạnh thấp kém mà thôi, Mông Tinh Tinh tuy rằng còn không thể hóa thành hình người, nhưng đối phó con yêu tinh này vẫn là đủ, nói không chừng nàng

Đôi mắt của Thịnh Thanh Thanh đảo quanh cuối cùng dừng lại ở cái nồi sắt lớn, trong nồi có một người đang ngồi, nhìn từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu với mái tóc đen dài mượt mà, dưới đáy nồi lửa cực lớn, trong nồi cũng bốc lên hơi nước. Thịnh Thanh Thanh cau mày, lấy lá phù ra ném vào trong nồi, lá phù biến thành nước, lửa phụt một cái đã bị dập tắt hoàn toàn.

“Lá phù! Ngươi……” Sâu lông kinh ngạc lui về phía sau một bước, này chẳng lẽ là thiên sư trong truyền thuyết? Thân là một con sâu bướm đạo hạnh tu vi không cao, nàng còn không có gặp được qua thiên sư, nhưng nghe vẫn là nghe nói qua, đây là thiên địch của yêu quái, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái đám yêu ma các nàng!

Thịnh Thanh Thanh muốn kiểm tra xem người này có ổn không, kêu một tiếng Mông Tinh Tinh, Mông Tinh Tinh gật gật đầu, từ ghế dài nhảy xuống, duỗi hai chân trước, thân thể đột nhiên biến lớn đến kích thước của con người, lao về phía sâu bướm.

Con sâu bướm bị ngăn cản, bướm đốm đứng trong góc tường run rẩy, Thịnh Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến chiếc nồi sắt, chọc chọc vai người trong nồi.

Người trong nồi không có phản ứng gì, Thịnh Thanh Thanh đi vòng quanh trong nồi, nhìn hắn chằm chằm, tình cờ người trong nồi cũng mở mắt ra.

Đôi mắt điềm tĩnh lạ thường sâu như vực không đáy, Thịnh Thanh Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như vậy... ừm... khiến chân nàng mềm rồi!

Thịnh Thanh Thanh đầu có chút choáng váng, ngồi xổm trước nồi, khoanh tay ở mép nồi, bất động nhìn người trong đó.

Tuy vừa rồi hắn không mở mắt nhưng đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa nàng sâu bướm. dựa vào ngữ khí cùng mặt kinh ngạc của sâu bướm, tiểu cô nương thoạt nhìn kiều kiều nhu nhu trước mặt hẳn là có một thân phận đặc biệt.

"Ngươi là thiên sư?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Thịnh Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, nàng chớp chớp mắt, ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật gật đầu.

Tuy rằng đã mơ hồ đoán được, nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tịch Tắc vẫn có chút kinh ngạc và tò mò, hắn đã từng nhìn thấy không ít thiên sư, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thiên sư tuổi trẻ xinh đẹp như vậy.

Mông Tinh Tinh cùng sâu bướm đang chiến đấu quyết liệt, thanh âm bùm bùm cuối cùng đem tâm trí Thịnh Thanh Thanh kéo lại.

“Tiểu ca ca, ngươi rất thích ngâm mình ở trong nồi sao?” Thịnh Thanh Thanh thò tay chỉ chỉ mặt nước, có chút tò mò hỏi.

Tịch Tắc: “……” Có cần thiết phải hỏi loại câu hỏi này không?

Tịch Tắc im lặng hồi lâu lắc đầu, đôi mắt long lanh như nước của Thịnh Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào hắn: "Vậy sao đến bây giờ ngươi cũng không ra ngoài?" Nàng còn nghĩ tiểu ca ca soái khí này có sở thích đặc biệt!

“Ra không được.” Tịch Tắc bình tĩnh phun ra ba chữ, sâu bướm kia hạ thuật pháp với hắn, hắn căn bản không có biện pháp cử động.

Thịnh Thanh Thanh bừng tỉnh, sờ sờ cằm, sắc đẹp làm mờ mắt! Nàng thậm chí còn không nhận thấy yêu thuật rõ ràng trước mắt như vậy! Thịnh Thanh Thanh giơ tay định giúp hắn cởi trói, nhưng giữa chừng đột nhiên dừng lại. Nàng cười hì hì: "Tiểu ca ca vẫn chưa nói tên cho muội biết đâu."

“Tịch Tắc.”

“Tịch Tắc?” Thịnh Thanh Thanh ồ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu: "Sao cứ cảm thấy cái tên này nghe quen quen? Hình như đã nghe thấy nó ở đâu đó."

Suy nghĩ một lúc cũng không có kết quả, Thịnh Thanh Thanh mỉm cười nhìn Tịch Tắc, giọng nói nghe phi thường đáng yêu mềm mại: " Tiểu ca ca nói cho ta tên của ngươi, ta đây cũng nên tự giới thiệu một chút. Ta tên Thịnh Thanh Thanh, rất vui khi được quen biết tiểu ca ca soái khí như vậy.”

Tịch Tắc sắc mặt không đổi, như cũ một khuôn mặt, Thịnh Thanh Thanh giơ tay giúp hắn giải thuật pháp, lúc này mới chú ý sâu bướm cùng Mông Tinh Tinh. Hai yêu lực ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân thắng bại.