Phật Tứ Diện

Chương 57: Đào lên một lần nữa?

Editor: Gấu Gầy

Lúc Du Thư Lãng gặp Tiết Bảo Thiêm, hắn đang ngồi xổm trước cửa bệnh viện hút thuốc.

Bộ âu phục cao cấp nhăn nhúm không ra hình dạng, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến, trông như thức trắng đêm nhiều ngày.

"Phó tổng Tiết bị bệnh à?" Du Thư Lãng cần sự giúp đỡ từ người ta, tự nhiên phải nói năng nhỏ nhẹ.

Tiết Bảo Thiêm hôm đó cắn vào lưỡi Trương Thỉ, mặc dù hả giận nhưng cũng bị thao gần chết. Sau đó, hắn liên tục cúng bái thần Phật, quyên góp hàng nghìn tệ tiền hương khói, chỉ mong sau này không bao giờ gặp lại Trương Thỉ.

Tuy nhiên vừa quay đầu, đã có người tìm đến cửa. Anh họ của Trương Thỉ, người bị Tiết Bảo Thiêm "cᏂị©Ꮒ" bằng ngôn ngữ, dẫn theo đàn em chặn hắn ở trong hẻm, không nói gì, chỉ quét mắt từ trên xuống dưới vài lần đã khiến cho cặp chân của Tiết Bảo Thiêm run như cầy sấy.

Cuối cùng vẫn là Trương Thỉ xuất hiện cứu hắn. Thanh niên vẫn còn sưng lưỡi không thể nói, nên để anh họ quyết định, đặt ra nguyên tắc 'ba tốt' cho Tiết Bảo Thiêm.

Cho đến khi Trương Thỉ bình phục, phải đồng hành tốt, chăm sóc tốt, phục vụ tốt.

Tiết Bảo Thiêm nuốt lời rủa xả vào bụng, thầm thề từ nay mẹ nó không bái Phật nữa.

Hôm nay hắn cùng Trương Thỉ đến bệnh viện tái khám, trong lòng chứa đầy bức xúc không nơi phát tiết, vừa lúc gặp Du Thư Lãng.

Hắn ngậm điếu thuốc, không đứng dậy, trào phúng: "Ôi, không phải là Chủ nhiệm Du sao? Không ở bên cạnh Phàn Tiêu mà tận tình phục vụ, lại chạy đến đây làm gì?"

Du Thư Lãng đương nhiên sẽ không bị mấy lời chọc giận, anh cúi người ngồi xuống: "Đến để xin lỗi phó tổng Tiết một tiếng."

"Đừng!" Tiết Bảo Thiêm cười khẩy một tiếng, "Tôi không gánh nổi."

Du Thư Lãng bị chọc tức không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, lấy một điếu thuốc ra từ từ nắn nót.

Anh giỏi giao tiếp với mọi người, biết người như Tiết Bảo Thiêm, càng cho mặt mũi càng không biết đủ, chẳng những không nói chuyện đàng hoàng mà còn lấn tới. Ngược lại, nếu bỏ mặc hắn, lạnh nhạt với hắn, để cho hai lạng dầu vừng trong bụng hắn lắc tới lắc lui, sẽ có lúc chịu không nổi mà trào ra hết.

Quả nhiên, Tiết Bảo Thiêm hút hai hơi thuốc đã bắt đầu nhe răng nhếch miệng: "Tôi nói này, họ Du, một cô gái ngồi bàn mà anh cũng tận tâm cứu giúp, tại sao đến lượt tôi thì nhắm mắt làm ngơ không quan tâm sống chết? Tài sản của tôi không đáng để anh cứu tôi sao?"

"Cô gái ngồi bàn?" Du Thư Lãng chính xác bắt lấy một từ ngữ bất ngờ, "Cô gái ngồi bàn nào?"

Tiết Bảo Thiêm bị một hơi thuốc làm sặc, ho đến mặt đỏ cổ phình, hắn nhớ lại đêm hôm đó trong phòng VIP của quán bar, cũng tràn ngập mùi cay nồng như vậy.

Đêm đó hắn cố ý làm hài lòng Phàn Tiêu, khi Thi Lực Hoa ra hiệu muốn xử lý Du Thư Lãng, hắn vốn đam mê loại trò chơi này, dĩ nhiên sẵn lòng hợp tác.

Công tử có tiền ai mà không có sở thích biếи ŧɦái? Hắn chỉ coi Du Thư Lãng như một tên hề giải trí cho Phàn Tiêu trong những ngày buồn chán.

Ai ngờ, sau đó khi gặp lại Phàn Tiêu, người này lại luôn dính lấy Du Thư Lãng, cung kính như Bồ Tát, không hề có sơ suất nào. Hắn cũng từng hoài nghi, băn khoăn, nhưng cuộc sống của hắn là ăn chơi đàng điếm, không rảnh để phân tâm suy nghĩ về những điều này.

Bây giờ nghĩ lại, quả thực có chút kỳ lạ.

Vì chuyện ở bãi đậu xe, hắn ghét cay ghét đắng sự thờ ơ của Phàn Tiêu và Du Thư Lãng, không chỉ làm hắn đau mông mấy ngày, mà giờ đây còn bị ép phải cùng đi với Trương Thỉ đến bệnh viện tái khám, phục vụ tận tình.

Phàn Tiêu bất nhân, đừng trách hắn bất nghĩa, Tiết Bảo Thiêm muốn lật tẩy bí mật của Phàn Tiêu! Để xem hai người bọn họ tốt đẹp cái rắm gì!

Cái rắm? Mông?

Tiết Bảo Thiêm đã bị người ta cᏂị©Ꮒ vài lần, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trong nháy mắt đã có những liên tưởng mà trước đây dù có chết cũng không thể nảy sinh.

"Anh bị Phàn Tiêu cᏂị©Ꮒ vào mông rồi phải không?" Hắn vươn cổ hỏi.

Khụ khụ! Lần này đến lượt Du Thư Lãng bị khói thuốc làm sặc. Hắn bỏ điếu thuốc, biểu cảm kinh ngạc thu lại cực nhanh, chỉ có đỉnh tai lộ ra một chút ửng đỏ.

Biểu cảm trong chốc lát đã tiết lộ tất cả, Tiết Bảo Thiêm kinh ngạc: "Đệt, tôi đoán trúng rồi? Bảo sao Phàn Tiêu lại thay đổi."

Hắn không để ý đến cái nhíu mày của Du Thư Lãng, đánh giá người đàn ông cao ráo anh tuấn bên cạnh từ trên xuống dưới: "Người như anh mà cũng bị đè à?" Hắn dường như tìm thấy một chút cân bằng tâm lý, "Xem ra không phải vì tôi yếu."

Dập tắt tàn thuốc trên mặt đất một cách mạnh mẽ, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhiên khoác vai Du Thư Lãng, như thể tìm được người đồng cảnh ngộ, đồng cảm nói: "Chủ nhiệm Du, anh nói xem tại sao trên đời lại có nhiều chuyện khốn nạn như thế, mẹ kiếp, tôi sắp trầm cảm rồi! Anh biết không, gần đây tôi đánh người cũng không thấy sảng khoái nữa, còn anh thì sao? Có vấn đề gì không?"

"Cái gì?" Dù Du Thư Lãng có khả năng hiểu biết xuất chúng, cũng không hiểu Tiết Bảo Thiêm đang nói gì.

Gió lạnh thổi qua, Tiết Bảo Thiêm mới phản ứng lại, mình suýt nữa đã nói ra những chuyện "thối nát" không thể để cho người khác biết được, hắn vội vàng lắc đầu, chuyển đề tài: "Anh tìm tôi là muốn bàn chuyện thuốc thang của Bác Hải phải không?"

Du Thư Lãng bị hắn lôi kéo từ đông sang tây, có chút rối loạn, chỉ đành theo hắn nói tiếp: "Đúng, tôi muốn nói chuyện với phó tổng Tiết về việc xử lý dược phẩm."

Tiết Bảo Thiêm nghiễm nhiên đã coi Du Thư Lãng như người một phe, vẫy tay một cách hào phóng: "Không có gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bảo người mang thuốc về, cái nào cần đưa lên kệ thì đưa, cái nào cần khuyến mãi thì khuyến mãi, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi trực tiếp."

Thái độ của Tiết Bảo Thiêm trước và sau khác biệt quá lớn, mọi chuyện lại giải quyết vô cùng suôn sẻ, khiến Du Thư Lãng dày dạn kinh nghiệm cũng không biết phải ứng phó thế nào. Anh làm như vô tình lấy cánh tay ra khỏi vai mình, bày tỏ lòng biết ơn.

"Còn nữa... anh... Phàn Tiêu..." Tiết Bảo Thiêm nói lắp bắp, hắn muốn nhắc nhở Du Thư Lãng, Phàn Tiêu không phải là người tốt, nhưng lại sợ làm hỏng việc kinh doanh xuyên quốc gia của mình.

Nuốt xuống lời muốn nói, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Xe, tiền, nhà, cái gì nên lấy thì cứ lấy, dù sao Phàn Tiêu cũng có tiền." Nghĩ lại, Du Thư Lãng bị đè còn có thể kiếm được tiền, còn mình thì mẹ nó chỉ là một tên quỷ nghèo!

Bỗng nhiên có người hét lên một tiếng, Tiết Bảo Thiêm nhất thời run bật. Du Thư Lãng theo tiếng nhìn qua, thấy thanh niên đã cướp Tiết Bảo Thiêm đi ở bãi đậu xe hôm đó, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông cường tráng hơn, vẻ mặt hung hãn không dễ chọc vào, tiếng hét chính là xuất phát từ miệng anh ta.

Tiết Bảo Thiêm thấp giọng chửi "Chết tiệt", rồi đành phải đứng dậy đón. Trước khi đi, hắn vỗ mạnh lên vai Du Thư Lãng: "Tôi đi đây, anh... bảo trọng nhé."

"Phó tổng Tiết," Du Thư Lãng đột nhiên gọi hắn lại, "Lúc nãy anh nói 'cô gái ngồi bàn' là ý gì?"

Tiết Bảo Thiêm giật mình, lưỡi chạm vào răng 'chậc' một tiếng: "Cô gái ngồi bàn nào, anh nghe nhầm rồi." Trong tiếng thúc giục từ phía sau, hắn lại ném ra một câu: "Dù sao, anh cũng nên lưu tâm một chút."

Nơi đầy rẫy sự phóng đãng và ồn ào, tiếng nhạc chồng chất lên nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu nóng trong người, cùng với trái tim không hề yên phận.

Hôm nay, chị Hoa tiếp đón một vị khách kỳ lạ, một người đàn ông sạch sẽ, đẹp trai, một mình thuê một phòng. T𝗿ải‎ nghiệm‎ đọc‎ t𝗿u𝗒ện‎ số‎ 1‎ tại‎ ~‎ T𝑅‎ uMT𝑅𝖴𝖸𝐄N.𝙫n‎ ~

m nhạc trong phòng được đổi thành nhạc nhẹ, khiến chị Hoa đã quen với những âm thanh mạnh mẽ cảm thấy không quen.

Chưa kịp nói gì, điện thoại của người đàn ông đã reo lên, anh ta ra hiệu cho chị tắt nhạc, sau đó mỉm cười áy náy, nhẹ giọng nói một tiếng "Xin lỗi".

Trái tim rung động, chị Hoa cảm thấy như bị điện giật, làm tú bà nhiều năm như vậy, đã quen với đủ loại người bẩn thỉu xấu xa, hiếm khi có người đàn ông nào lọt vào mắt chị. Nhưng hôm nay, người đàn ông này, với khí chất sạch sẽ, thái độ tôn trọng người khác, cử chỉ đúng mực, lại khiến trái tim khô cằn của chị nhộn nhạo một chút.

Người đàn ông nhấc máy, giọng nói tràn ngập dịu dàng: "Ừm, hôm nay phải làm thêm giờ, sẽ về muộn một chút, em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh."

Nụ cười của chị Hoa dần phai nhạt, trong lòng lạnh lùng chế nhạo một tiếng, quả nhiên không có người đàn ông nào tốt đẹp cả, đây cũng chỉ là một kẻ dối trá ra ngoài đàm điếm mà thôi.

Trái tim khô cằn trở lại, chị treo lên nụ cười chuyên nghiệp, hỏi người đàn ông vừa cúp máy: "Tiên sinh, cậu thích kiểu nào? Tôi gọi các em gái đến cho cậu chọn."

"Kiểu trông thanh thuần, giống như sinh viên đại học mới tốt nghiệp, gọi hết những người như vậy đến cho tôi xem." Du Thư Lãng chậm rãi nói.

—-------