Editor: Gấu Gầy
Thời tiết cuối thu mát mẻ, gió nhẹ không mây, quả là một ngày đẹp trời.
Mặc bộ đồ thể thao màu trắng, Lục Trăn đẹp trai như thể vừa bước xuống từ sàn catwalk.
"Phàn tiên sinh, chào buổi sáng." Cậu chào hỏi Phàn Tiêu, người đang ngắm nhìn những con cá bơi trong nước, "Có phải tôi đến trễ không?"
"Không trễ." Phàn Tiêu thu hồi ánh mắt, "Là tôi đến quá sớm mà thôi." Hắn nhìn về phía túi cơm trong tay Lục Trăn, cười hỏi, "Cậu mang theo cái gì vậy?"
Lục Trăn hơi ngượng ngùng: "Một ít thức ăn do tôi tự làm, công viên đầm lầy rất rộng lớn, khi nghỉ ngơi chúng ta có thể ăn một chút để bổ sung sức lực."
"Có lòng rồi." Phàn Tiêu cười cho có lệ, lơ đãng cảm ơn.
"Vậy bây giờ chúng ta vào nhé?"
Phàn Tiêu nhìn đồng hồ, chín giờ mười phút, Du Thư Lãng sắp tới.
Ánh mắt khoái trá hàng thật giá thật, hắn lấy hộp thuốc lá ra, lắc nhẹ: "Tôi hút thêm một điếu nữa, vào trong là cấm hút thuốc."
Du Thư Lãng luôn đúng giờ, và khi hẹn gặp ai đó sẽ đến trước mười lăm phút, bây giờ còn năm phút nữa, vừa đủ thời gian Phàn Tiêu hút một điếu thuốc.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lông cừu dài màu trắng, nếu không xét đến giới tính, cùng với Lục Trăn mặc đồ thể thao màu trắng, nhìn vào giống như một cặp đôi hoàn hảo
Châm thuốc, động tác tắt diêm đều theo nhịp điệu vui vẻ, Phàn Tiêu cắn điếu thuốc giữa răng, khói thuốc bay lên, hắn nheo mắt hỏi: "Trăn Trăn, cậu nói một người bề ngoài hoàn hảo, nếu bị phơi bày bí mật đáng xấu hổ trước đám đông, người đó sẽ thế nào?"
"Hả?" Lục Trăn ngẩn người, nhất thời không hiểu ý Phàn Tiêu, do dự nói, "Chắc là sẽ thẹn quá hoá giận?"
Phàn Tiêu phì cười, hắn chậc lưỡi, lắc đầu: "Có lẽ không, người đó quen giả bộ, dù có tức đến nghiến răng cũng sẽ ráng cười mà nuốt xuống."
"Người đó? Là ai?"
Khói thuốc từ đậm chuyển nhạt, tan vào gió nhẹ. Câu hỏi không có lời đáp, Lục Trăn hơi ngượng ngùng.
Mặt trời cuối thu rất gay gắt, vừa qua chín giờ đã bắt đầu nóng nảy. Cổng vào công viên không có chỗ che chắn, Lục Trăn cảm thấy hơi nóng, cậu nhìn Phàn Tiêu mặc áo khoác lông cừu, không khỏi thắc mắc: "Phàn tiên sinh... anh không nóng sao?"
Lúc này Phàn Tiêu không cần phải giữ hình tượng dịu dàng nữa, nhưng vì tâm tình đang rất tốt, hắn cũng sẵn lòng trả lời một câu: "Không thấy nóng, chỉ thấy khô hanh."
Tay không kẹp điếu thuốc đút vào túi áo khoác, đầu ngón tay chạm phải một lọ kem dưỡng da tròn trịa.
Cảm giác mát lạnh khiến tâm trạng hắn bỗng chốc căng thẳng, giống như nhấn phải công tắc mở, những suy nghĩ không đúng lúc bỗng chốc dâng trào....
— Hơi ấm của ngón tay người kia chạm lên mặt mình, thái độ chăm chú khi so sánh kem dưỡng da trong trung tâm thương mại, nụ cười khiển trách treo trên khóe môi khi bảo mình "im miệng", ánh mắt đầy du͙© vọиɠ trong khoang xe khiến mình điên cuồng bức bối, và cả tiếng "Phàn Tiêu" khó khăn lắm mới nghe được, liệu sau hôm nay, tất cả có biến mất khỏi cuộc sống của mình không?
— Du Thư Lãng sẽ vạch ra ranh giới với mình, dần dần xa cách.
Ngón tay kẹp điếu thuốc bỗng dừng lại, nụ cười trên mặt Phàn Tiêu từ từ tắt lịm.
— Vậy thì sao chứ? Hắn hơi bực bội, cùng lắm là người kia sẽ lùi về thái độ lịch sự cẩn trọng ban đầu, không còn dung túng những lời càn rỡ của mình nữa, không còn tùy tiện lục lọi túi áo mình tìm thuốc, cũng không cho phép mình vô tư vòng tay qua vai như anh em.
Chỉ có vậy mà thôi.
Phàn Tiêu hít một hơi thuốc thật sâu, trong lòng lặp đi lặp lại "chỉ có vậy mà thôi".
Hắn nhìn về phía cuối con đường, xe cộ xếp thành hàng di chuyển chậm rãi trước cổng khu du lịch, Phàn Tiêu cắn chặt điếu thuốc mà không nhận ra thuốc đã cháy hết, khói thuốc dần tàn.
Chín giờ mười lăm phút, Phàn Tiêu đúng lúc nhìn thấy chiếc xe của Du Thư Lãng rẽ vào đại lộ khu du lịch.
Hắn rời mắt, đưa điếu thuốc lên miệng hút sâu, mới phát hiện chỉ còn lại một tàn thuốc ngắn.
Cách một trăm mét, Phàn Tiêu vứt điếu thuốc, đôi giày da cao cấp lăn đi lăn lại nghiền nát. Tám mươi mét, hắn lấy diêm ra, không ngừng lật qua lật lại giữa ngón tay. Năm mươi mét, ngón tay thon dài hữu lực xoa nhẹ mặt Phật trước ngực. Ba mươi mét, Phàn Tiêu bất chợt tự giễu cười nhẹ, sau đó đẩy Lục Trăn nhanh chóng đi về phía lề đường.
Một chiếc taxi vừa mới cho khách xuống, đồng hồ tính tiền chưa kịp lật đã đón khách mới.
Phàn Tiêu đẩy Lục Trăn lên xe, vô cùng áy náy nhưng cũng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra việc gấp, cần phải quay lại công ty gấp, cho nên chuyến đi chơi hôm nay đành phải hủy bỏ, tôi sẽ bồi thường cho cậu, Trăn Trăn."
Hắn đóng cửa xe, vỗ nhẹ vào xe, thúc giục: "Lái xe đi."
Từ đầu đến cuối, Lục Trăn đều bị ngơ ngác mơ hồ, cậu thò đầu ra cửa sổ xe, giơ túi cơm trong tay: "Những thứ này..."
Phàn Tiêu mắt sáng lên, lấy gói đồ ăn từ tay cậu, cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ ăn nó thật ngon."
Taxi bật đèn xi-nhan phải, rẽ vào làn đường, chậm rãi chạy đi.
Khí thải vẫn chưa tan hết, chiếc Audi màu trắng đã dừng lại ở chỗ đỗ xe vừa rồi. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Du Thư Lãng ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn Phàn Tiêu đứng bên đường.
"Tôi đến muộn à?", anh trêu chọc.
Phàn Tiêu cúi người vịn vào cửa sổ xe: "Không, là tôi đến sớm."
Hắn mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ, chỉ về phía trước: "Bãi đậu xe ở phía trước, khoảng ba mươi mét."
Du Thư Lãng khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi thấy cậu nói chuyện với người trên taxi?"
Phàn Tiêu lưỡi chạm nhẹ vào răng, thản nhiên đáp lại: "Người già hỏi đường, tôi giúp đưa lên taxi."
Du Thư Lãng nhìn về phía trước, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Một tên mù đường còn đi chỉ đường cho người khác?"
"Vì vậy mới đưa lên taxi."
Không khí trong xe rất tốt, thoải mái và tự nhiên, Du Thư Lãng ngẩng cằm: "Trong tay là cái gì thế?"
Phàn Tiêu nhướng mày rồi cụp mắt, che giấu sự giễu cợt và xấu xa trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Đồ ăn, nghe nói bên trong rộng lắm, rảnh rỗi có thể nhâm nhi một chút."
Du Thư Lãng liếc mắt một cái: "Cậu làm đấy à?"
"Phía trước có chỗ đậu xe." Phàn Tiêu vỗ nhẹ vào bảng điều khiển, khéo léo chuyển đề tài.
Hai người dừng xe, bước vào công viên Đầm Lầy.
Bởi vì đến sớm, người không nhiều lắm. Cỏ lau trong vườn lay nhẹ, mặt nước lăn tăn. Cuối thu, cỏ cây đã có dấu hiệu héo tàn, nhưng vẻ đẹp cuối cùng tràn đầy phong nhã, gió thổi qua, hoa lau nghiêng ngả, đẹp đến nao lòng mà vẫn không mất đi vẻ mềm mại.
Hai người đi dọc theo hành lang gỗ vắt ngang qua vùng đất ngập nước, dừng lại mỗi khi tìm được cảnh đẹp, tựa vào lan can thư giãn.
Phàn Tiêu thu hút mọi ánh nhìn trên đường đi, một là vì vẻ ngoài cao ráo đẹp trai của hắn, hai là vì trang phục không phù hợp với thời tiết - áo khoác lông dày.
Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh không thèm nhìn hắn. Du Thư Lãng hơi ít nói, chiếc áo len màu xám đơn giản bất ngờ làm nổi bật làn da trắng như ngọc của anh, anh thích tựa vào lan can quan sát người qua kẻ lại, nụ cười trên môi không đậm nhưng cũng đủ để thấy sự thoải mái của anh.
"Đang nhìn gì vậy?" Phàn Tiêu hỏi anh.
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Du Thư Lãng gặp khó khăn, anh suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Mọi người đều rất vui vẻ."
"Mọi người vui vẻ, nên anh nhìn thôi cũng thấy vui vẻ?" Phàn Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, "Hóa ra chủ nhiệm Du lại... có lòng yêu thương lớn lao đến vậy."
Du Thư Lãng chậc một tiếng, cười nhìn hắn nói: "Phàn Tiêu, cậu lúc nào cũng cà rỡn."
Anh lại nhìn về phía những du khách qua lại: "Tôi không vĩ đại như vậy, nhưng thường sẽ bị cảm xúc vui vẻ đơn thuần của người bên cạnh lây nhiễm, chẳng lẽ cậu không phải thế?"
"Người bên cạnh?" Phàn Tiêu bước lên một bước gần sát Du Thư Lãng, "Người bên cạnh anh là tôi mới đúng, anh đoán xem bây giờ tôi có vui vẻ đơn thuần hay không?"
Du Thư Lãng đưa tay đẩy khuôn mặt đẹp trai của hắn ra, đùa cợt nói: "Cậu vui hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu không đơn thuần."
Phàn Tiêu bị nghẹn, kẻ làm sai thường hay chột dạ.
Du Thư Lãng nhìn hắn: "Bị tôi nói trúng rồi sao?"
Phàn Tiêu kịp thời phản ứng, vòng tay khoác vai Du Thư Lãng, cảm nhận cơ bắp và gân cốt của anh dần cứng lại.
"Vâng, chủ nhiệm Du là giỏi nhất." Dưới ánh nắng mặt trời, có thể nhìn thấy rõ lông tơ mềm mại trên vành tai Du Thư Lãng. Lỗ tai bị hơi thở nóng ẩm quẩn quanh, dần dần phủ lên một tầng ráng đỏ.
Có chút đáng yêu.
Phàn Tiêu giống như đứa trẻ ba tuổi phát hiện ra đồ chơi mới, cả ngày cứ dính lấy Du Thư Lãng trên cầu hành lang, làm anh không thể tiếp tục giả vờ làm trai thẳng nữa, mạnh mẽ đẩy tay hắn ra.
"Nóng, cậu cách xa tôi ra một chút."
Phàn Tiêu bị đẩy ra cũng không tức giận, hắn nhìn Du Thư Lãng tránh né mình, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui thuần khiết.
"Nếu nóng thì qua bờ sông hóng mát đi."
Cây liễu nước sống động, vào cuối thu vẫn xanh rờn, cành lá uốn lượn, tạo ra một bóng mát không quá dày đặc.
Không có ghế ngồi, hai người ngồi xuống đất, trước khi Phàn Tiêu ngồi xuống, Du Thư Lãng khẽ chậc lưỡi, xin một cái túi nilon từ người qua đường trải đều ra đất, rồi mới cho hắn ngồi xuống.
Anh liếc chiếc áo khoác lông cừu trắng tinh của Phàn Tiêu, miễn cưỡng ra lệnh: "Chỉ được ngồi, không được nằm."
Nói xong, anh duỗi người ra nằm trên bãi cỏ.
Phàn Tiêu cũng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên, một tay chống xuống nghiêng người nhìn người bên cạnh đang thư thái nằm nhắm mắt.
Nơi có cỏ cây xanh tốt không thiếu dây leo, những dây leo uốn lượn bò quanh cành liễu leo lêи đỉиɦ trời, biến ánh nắng mặt trời thành những bóng râm mơ hồ lốm đốm.
Bóng râm này hiện đang chiếu lên khuôn mặt của Du Thư Lãng, nhẹ nhàng đung đưa, khiến anh thoạt nhìn rất không chân thực, giống như ở một nơi khác ngăn cách với Phàn Tiêu.
Cho nên hắn liền tìm chuyện để nói: "Không giới thiệu với tôi về nơi này sao?"
"Giới thiệu cái gì? Công viên Đầm Lầy?" Du Thư Lãng không mở mắt, chỉ hơi hé môi, "Có gì để giới thiệu đâu, trước đây chỉ là một bãi nước bẩn đầy lau sậy."
"Điểm tốt duy nhất là, vào mùa hè và mùa thu có thể giăng lưới bắt tôm cá để cải thiện bữa ăn." Anh nhíu mày, như thể nhớ đến chuyện gì đó không vui, "Cũng không phải lúc nào cũng có thu hoạch, đôi khi cũng phụ thuộc vào may mắn."
"Khi còn bé anh đã từng làm những việc này?"
"Từ lúc lên năm đã bắt đầu đánh cá bắt tôm, mãi cho đến khi mười bốn tuổi." Du Thư Lãng mở mắt, giơ tay chỉ, "Chỗ đó nước sâu, cá lớn, đã từng có đứa trẻ tham lam chết đuối."
Phàn Tiêu nhìn theo hướng ngón tay, nước xanh cỏ mượt, tạo thành một cảnh đẹp riêng biệt.
Nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, hắn hỏi: "Anh không tham lam à?"
"Tham chứ." Du Thư Lãng nhìn lêи đỉиɦ trời có chút trống rỗng, "Nhưng tôi càng muốn sống tốt."
"Sống, thật sự quan trọng lắm sao?" Phàn Tiêu lại nhìn về nơi đã từng chôn vùi xác chết, bóng tối không thể che giấu hiện lên trong mắt, "Sống mệt mỏi lắm."
"Đúng là mệt, nhưng cũng có điều đáng để lưu luyến."
"Đúng vậy," Phàn Tiêu nhẹ nhàng cười, "Chẳng hạn như một cuộc tình đẹp, hay thưởng thức những món ngon trong khoảng thời gian vui vẻ."
Giọng điệu chứa đựng tiếng cười, nhưng trong mắt lại chứa đầy sương giá.
Mang theo tràn đầy ác ý, Phàn Tiêu mặt không biểu cảm mở túi cơm ra, ánh mắt quét qua những thứ bên trong, cầm lấy một hộp sushi.
"Ăn thử đi, xem có ngon không."
Cuộn sushi được đưa đến miệng Du Thư Lãng, anh nghiêng đầu tránh: "Để tôi tự lấy."
"Khách sáo cái gì?" Phàn Tiêu cố chấp, thức ăn trong tay lại một lần nữa chạm vào môi Du Thư Lãng, "Anh đã giúp tôi thoa kem mặt, dù sao tôi cũng nên phục vụ chủ nhiệm Du một chút."
Du Thư Lãng nhíu mày, lại cảm thấy không thể giải thích rõ với Phàn Tiêu, chỉ có thể mở miệng, tránh xa ngón tay của hắn, cẩn thận cắn miếng sushi.
Sushi lăn vào miệng, bị nuốt một cách vội vã, anh lạnh lùng nói: "Bớt dính dính nhão nhão lại đi, không có lần sau đâu."
Phàn Tiêu cảm thấy ngay cả khi Du Thư Lãng chửi người cũng rất có vần điệu, khá là dễ nghe, khiến người ta ngứa ngáy tâm can, muốn cắn anh một miếng.
Cắn! Một! Miếng!?
"Ý nghĩ xấu xa" vừa xuất hiện, Phàn Tiêu nhất thời choáng váng! Cắn một miếng? Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?! Chết tiệt, hắn cảm thấy lông tơ dựng ngược, cắn răng hỏi: "Có ngon không?"
Tay nghề của Lục Trăn, là người yêu sao có thể không nhận ra được? Phàn Tiêu chờ đợi sự kinh ngạc và nghi ngờ của Du Thư Lãng, lời giải thích đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng sở thích biếи ŧɦái của hắn lại không được thỏa mãn. Du Thư Lãng không mặn không nhạt trả lời: "Cũng được, cậu làm đấy à? Hay là mua?"
Phàn Tiêu quả thật ngạc nhiên, hắn im lặng một lúc rồi giả vờ thoải mái hỏi: "So với tay nghề của bạn gái anh thì sao?"
Du Thư Lãng nhấc cánh tay đè trên mắt mình lên, thở dài: "Phàn Tiêu, cậu cũng nên tìm một cô bạn gái đi, còn hơn là tối ngày quan tâm đến đối tượng của người khác."
Anh bất lực trả lời: "Đối tượng của tôi hiếm khi vào bếp, toàn là tôi nấu cho em ấy ăn."
"Anh nấu cho người đó ăn sao?" Phàn Tiêu bỗng dưng cao giọng.
Mẹ kiếp!
Không hiểu sao hắn lại bực mình, mạnh tay ném hộp sushi vào túi cơm, hai tay ghét bỏ phủi phủi, Phàn Tiêu phun ra một câu: "Con mẹ nó, thật là khó ăn!"
—-------