Tổng Tài Phản Diện Luôn Lợi Dụng Tôi Ăn Dưa

Chương 7

Vừa nghe không thể tiếp tục thực tập, Bạch Thư Nam đang nằm trên mặt đất giả vờ yếu đuối lập tức đứng dậy.

Rõ ràng cậu ta vẫn luôn thể hiện rất tốt, tại sao lại không cho cậu ta thực tập chứ?!

“Anh Phó, sao ngài lại đối xử với em như vậy?”

“Em chẳng qua chỉ muốn tặng ngài một chiếc bánh sandwich mà thôi, sao ngài lại tức giận như vậy!”

Phó Khanh Thần nghe vậy thì liếc mắt chiếc bánh sandwich mốc trên mặt đất.

Bạch Thư Nam lập tức thấy chột dạ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Phó Khanh Thần cũng không biết chiếc bánh sandwich này đã hết hạn một tuần, cậu ta lo lắng cái gì chứ.

…Không, thật ra cái gì tiểu tổng giám đốc Phó cũng biết hết.

Tiểu tổng giám đốc Phó bị xem như khỉ mà đùa giỡn lập tức gọi bảo an tới kéo Bạch Thư Nam còn đang dây dưa kia ra ngoài:

“Ngại quá, Phó thị tạm thời không thiếu nhân lực, bạn học Bạch có thể rời khỏi đây rồi.”

Bạch Thư Nam không hiểu nổi rất cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, tại sao Phó Khanh Thần không những không phải lòng cậu ta mà còn khiến cậu ta mất mặt trước mặt mọi người.

“Phó Khanh Thần! Tôi sẽ không khuất phục trước anh đâu, anh tưởng có tiền là hay hả! Tôi nhất định sẽ quay lại!”

An Hạ cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Thư Nam bị kéo đi xa dần.

Nhưng sau đó cậu lập tức phản ứng lại:

[Mình hiểu rồi, hai ngày nữa một thông tin cơ mật trong nội bộ công ty bị lộ ra ngoài, lúc đó Bạch Thư Nam sẽ bị vu khống là gián điệp bán thông tin của công ty, từ đó lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Sự việc lần này nghiêm trọng đến mức ngay cả Phó Khanh Thần cũng không thể giải quyết được ngay lập tức, Bạch Thư Nam cũng chỉ có thể chấp nhận bị đuổi và gánh tội thay trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng bây giờ thì khác, Bạch Thư Nam không vào công ty, cậu ta cũng sẽ không biến thành kẻ thế tội nữa.

Xem ra Phó Khanh Thần đã biết trước chuyện thông tin cơ mật bị lộ ra ngoài nên đã đuổi Bạch Thư Nam trước.

Hoá ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Khanh Thần!]

An Hạ không chú ý đến ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Phó Khanh Thần, trong lòng phát ra tiếng hét lớn──

[Aaaaaa! Tiểu giám đốc Phó siêu dễ thương!]

“Trợ lý An!”

Phó Khanh Thần không nhịn được nữa, muốn ngăn những suy nghĩ lung tung vớ vẩn của An Hạ lại.

“Này, tôi đang ở đây đó.”

An Hạ nghiêm túc đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt đoan chính hỏi:

“Tổng giám đốc Phó, anh còn chuyện gì sao?”

[Có phải là muốn tôi bí mật quan tâm nhiều đến Bạch Thư Nam đúng không, dù sao đó cũng là “tình yêu đích thực" mà Phó Khanh Thần độc thân suốt 27 năm mới chờ được mà.

Chỉ tiếc với cái tính ham hư vinh của Bạch Thư Nam thì có đưa bao nhiêu tiền cho cậu ta cũng vô dụng.

Còn chẳng bằng đưa cho tôi, tôi có thể nịnh nọt anh thêm vài câu.

Đáng ghét, tiền của kẻ yêu đương mù quáng đúng là dễ lừa mà.]

Trợ lý An yêu tiền như mạng vừa buồn bực trong lòng vừa đợi chỉ thị của Phó Khanh Thần.

Nhưng cậu đợi mãi cũng không thấy Phó Khánh Thần lên tiếng.

An Hạ hơi khó hiểu lén lút nhìn Phó Khanh Thần thì lại thấy sếp Phó hai mắt sáng ngời đang nhìn cậu chằm chằm.

Không thể không nói, Bạch Thư Nam là thụ chính trong sách, ánh mắt nhìn người thật sự rất tốt, ai cũng đều cao ráo, đẹp trai, lại còn giàu có.

Nhưng An Hạ chỉ là cảm thấy đồng cảm với vị vừa cao, vừa đẹp, vừa giàu nhưng đầu óc hơi không bình thường này và thưởng thức vẻ đẹp đó mà thôi, không hề có ý đồ xấu nào cả.

Hơn nữa trong thế giới được thiết lập theo ABO này thì An Hạ chỉ là một beta vô cùng bình thường, một beta bình thường đến không thể bình thường hơn.

“Sếp Phó? Mắt anh không thoải mái sao, có cần thuốc nhỏ mắt không?”

Trợ lý nhỏ danh xứng với thực lấy thuốc nhỏ mắt trong túi ra đưa cho Phó Khanh Thần.

Đây là thuốc nhỏ mắt mà sáng sớm nay cậu cắn răng bỏ ra hai mươi tệ để mua, còn chưa kịp bóc vỏ.

Vốn dĩ Phó Khanh Thần còn đang tức giận vì An Hạ vô cớ gán ghép anh với Bạch Thư Nam.

Nhưng sau khi nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt trên tay An Hạ thì những tức giận trong lòng anh bỗng không còn chỗ để trút giận nữa.

Anh còn có thể nói gì đây, dù sao An Hạ cũng không biết anh có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Hơn nữa những thông tin mà An Hạ vô tình tiết lộ đối với anh cũng không phải không có ích gì, ví dụ như chuyện bí mật kinh doanh của Phó thị bị lộ mà cậu vừa nói.