Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 2 - Chương 96: Bụi gai vương miện (7)

Hạ Nhan Minh thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn súc tích này, Chương Điềm Vưu cẩn thận gọi anh một tiếng, thấy Hạ Nhan Minh không đáp lại đành phải sờ sờ mũi, nói: “Chú xem đi, An Tử nhà chú cũng không phải hoàn toàn nhẫn tâm, không phải đang cho chú manh mối sao?”

“Chú thấy không, nhà chú cũng rất hi vọng chú tìm được cậu ấy mà?”

“Nghĩ đi, nghĩ An Tử nhà chú thích gì nhất đi.”

“Chờ tôi tìm được em ấy rồi…” Hạ Nhan Minh bạo ngược đánh gãy lời nói của Chương Điềm Vưu, “Tôi đánh gãy chân ẻm!”

“Tôi xem em ấy còn dám chạy nữa không!”

Chương Điềm Vưu: “…”

Người anh em, chú cứ như vậy, rất có thể không bao giờ tìm được An Tử nhà chú nữa đâu.

Bên trong tầng hầm, Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, giỏi, vẫn còn kiên cường lắm.

Giỏi quá.

Hệ thống 001 nhìn biểu cảm của Diệp Thiều An, trốn vào một góc run lẩy bẩy.

Dòng tin nhắn này giống như một lời an ủi giúp tâm tình bàng hoàng của Hạ Nhan Minh được vuốt ve, tựa như mưa xuân rơi xuống vùng đất khô cằn, trao cho Hạ Nhan Minh một niềm hi vọng.

Sự vui vẻ ấy lan ra khắp đáy lòng, sau đó còn bùng lên sự ngọt ngào dịu dàng, Hạ Nhan Minh thậm chí nghĩ, mọi người thấy chưa, người ấy cũng không phải hoàn toàn vô tình, không hẳn muốn rời bỏ anh.

Hắn cũng muốn mình tìm được hắn.

Điều này đã chứng minh, có phải hắn cũng thích mình chút chíu?

Hạ Nhan Minh bật mở tin nhắn đó đọc đi đọc lại vô số lần, cuối cùng trầm ngâm nói: “… Yêu à? Em ấy yêu đóng phim nhất, đại học của em ấy còn là học viện điện ảnh lớn nổi tiếng trong nước, chẳng lẽ chúng ta phải tìm tất cả phim trường hoặc phố điện ảnh à?”

“…” Chương Điềm Vưu vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức người anh em nhà mình hung tàn quá đi, nghe vậy sửng sốt một chút, khuyên: “Vậy phạm vi rộng lắm, mỗi năm có biết bao đoàn làm phim quay phim chứ, các phim trường trên cả nước và phố điện ảnh nhiều không đến hết. Hơn nữa chú cũng nói là đóng phim, còn không biết là đóng loại phim gì, đội ngũ làm phim đi khắp trời nam biển bắc, phạm vi đã rộng nay còn rộng hơn.”

“Hơn nữa anh cảm thấy cậu ấy hẳn sẽ không đến mấy nơi như phố điện ảnh, phim trường hay đoàn làm phim đâu, lắm người nhiều miệng, gần đây chuyện chú tìm cậu ta đã huyên náo đến nỗi không ai không biết, đám minh tinh đạo diễn đó có tên nào không phải nhân tinh [1]? Nếu biết tin về cậu ta chả lẽ lại không nói cho chú biết?” Chương Điềm Vưu vặn ngược lại: “Cậu ta coi như muốn trốn cũng chỉ có thể trốn ở nơi ít người thanh tịnh, không dễ bị phát hiện đâu.”

[1] Nhân tinh: người khôn khéo thành tinh

“… Tôi biết đạo lý này.” Hạ Nhan Minh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói: “Nhưng em ấy thích đóng phim nhất, cũng vì đóng phim mà chúng tôi mới cãi nhau đến mức độ này.”

“Dừng dừng dừng người anh em.” Chương Điềm Vưu thật sự là không nhịn được nữa, cứ theo nhận thức đó của Hạ Nhan Minh, dù cho anh có tìm người về được, những ngày tháng sau này cũng chẳng yên bình.

“Bro, đến bây giờ chú vẫn không hiểu vì sao An Tử nhà chú lại chạy à?” Chương Điềm Vưu thở dài, “Việc này không hẳn liên quan đến đóng phim với chả không đóng phim đâu, đọc tin nhắn đi, An Tử nhà chú cũng không hẳn là người vô tình, chỉ là bị chú bức thôi..”

Hạ Nhan Minh không cam lòng nhíu mày lại, giọng điệu của Chương Điềm Vưu rất nặng, “Cậu ta tức là vì chú không tôn trọng cậu ta, nào có loại người yêu như chú chứ? Không giúp đỡ còn chưa tính, sao ngày nào cũng chỉ biết cản trở làm việc? Sao nào, chả nhẽ chú muốn cậu ta ở lỳ trong nhà chờ được chú nuôi à? Đại ca, bây giờ đã là thời đại nào rồi, ngay cả phụ nữ còn phải xông pha vì sự nghiệp của mình, chú lại nhốt một thằng đàn ông tay chân đầy đủ ở nhà, đây không phải là cố tình gây sự sao?”

“Đổi lại An Tử nhà chú làm công ty của chú bị phá sản, bắt chú ngày nào cũng ở nhà chơi, cho ăn ngon uống mát, còn bày ra dáng dấp

ông đây sẽ tốt với cưng, chú động não tí đi, chú có hận chết người đó không? Con mẹ nó chú coi người ta là MB [2] để bao dưỡng à? Dù thân thiết như mẹ con cũng phải cho người ta chút riêng tư, chú cứ tằng tằng nhúng tay vào sự nghiệp của người ta không cho công chiếu, thế có khác gì cậu ta nhúng tay vào hợp đồng của chú làm công ty phá sản không, hơn nữa không đơn giản là không phát triển được sự nghiệp đâu, trong đó còn bao gồm cả người yêu phản bội, chú nói coi ai mà chịu được nữa?”

[2] MB: money boy, trai bao.

“Anh biết vì chuyện đó nên suy nghĩ muốn khống chế của chú rất mạnh, thế nhưng đó là An Tử nhà chú.” Chương Điềm Vưu tận tình khuyên nhủ: “Chú cũng đừng dằn vặt nữa, tin nhắn cũng gửi rồi, gọi một cú điện thoại làm hòa thì có mất miếng thịt nào đâu nào?”

Câu nói này tựa hồ đang nhắc nhở Hạ Nhan Minh, Hạ Nhan Minh lập tức bật điện thoại di động gọi điện thoại, không đến vài giây, một giọng nữ trung niên đầy uể oải vang lên, “Xin hỏi, ngài tìm ai?”

Hạ Nhan Minh sửng sốt một chút, lập tức cúp điện thoại, sau đó lại gọi lại lần nữa, lần này thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Ai vậy?”

Hạ Nhan Minh gọi lại lần thứ ba, là một cô bé nghe, giọng điệu còn hơi non nớt nũng nịu: “Mẹ không ở nhà, ba đi làm rồi, chú tìm ai ạ?”

“Số máy này thần kỳ vãi.” Chương Điềm Vưu không nhịn được nói, “Hay là đến công ty viễn thông tra cứu dãy số chút đi?”

Hạ Nhan Minh cúi đầu nhìn điện thoại di động, đôi mắt ám trầm, trầm giọng nói: “Nếu em ấy dám gửi tin nhắn cho tôi thì chắc cũng tự tin tôi không thể thông qua điện thoại di động tìm được ẻm, em ấy sẽ không lộ nhược điểm đơn giản như vậy đâu.”

“Tôi từng lắp mấy camera trong nhà, còn bỏ vào mấy máy theo dõi trong quần áo ẻm, để chắc chắn, tôi đều bỏ máy theo dõi vào mỗi bộ quần áo mỗi đôi giày.” Hạ Nhan Minh chậm rãi nói, Chương Điềm Vưu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, không nhịn được nói: “Người anh em, theo anh đến gặp bác sĩ tâm lý đi.”

Hạ Nhan Minh không thèm để ý đến y, tiếp tục nói: “Thế nhưng, cái ngày mà em ấy trốn đi, tất cả camera trong nhà đều bị hỏng trong vòng mười phút, cũng chỉ bị nhiễu sóng mười phút mà thôi sau đó lại khôi phục bình thường, máy theo dõi cũng thế, tôi vững tin trên quần áo ẻm có máy theo dõi, lại chẳng lần theo được dấu vết nào, liên hệ với mã khóa cửa, tôi cảm thấy em ấy còn giấu rất nhiều thứ tôi không biết.”

“Mọt kỹ thuật à?” Chương Điềm Vưu vui vẻ, y vỗ vỗ vai Hạ Nhan Minh, thở dài nói, “Bro à…”

“Chẳng lẽ là lỗi của tôi ư?” Hạ Nhan Minh đột nhiên mở miệng, trực tiếp ngắt lời Chương Điềm Vưu,

“Đúng.” Chương Điềm Vưu khẳng định đáp: “Tất cả những chuyện chú làm đều không thương lượng với An Tử nhà chú đúng không? Cũng chưa bao giờ nói cho cậu ta biết? Đặt mình vào vị trí của cậu ta, nếu như khách hàng của anh lần nào cũng bị chú cướp mất, mỗi một hợp đồng đều bị chú phá hủy, phòng chừng anh cũng muốn thuê người trùm bao tải đập chết chút, dù sao cũng không phải người ngoài, là anh em với nhau cả, hợp đồng khách hàng là một chuyện, phản bội lại là chuyện khác, đối với vị đó nhà chú mà nói, điều khiến cậu ta khổ sở hơn hẳn là sự không tôn trọng và phản bội của người yêu mình đi.”

Hạ Nhan Minh chậm rãi bưng kín mặt của mình, nửa ngày sau, cất giọng buồn buồn nói: “Cảm ơn, Vưu Tử.”

“Thôi, anh em với nhau khách khí làm gì, mau dẫn vị đó nhà chú về mới là chuyện cần thiết bây giờ, nhìn ra vị đó nhà chú cũng không phải loại người lòng dạ ác độc, thành tâm xin lỗi là ổn rồi.”

Chương Điềm Vưu vỗ vỗ vai Hạ Nhan Minh như đang động viên, Hạ Nhan Minh bụm mặt, không nói gì.

Tự thân anh biết, sở thích của Diệp Thiều An chỉ có đóng phim.

Thế nhưng phạm vi rộng quá, anh phải tìm ở đâu đây?

Chương Điềm Vưu mở công ty giải trí, có nhiều mối quan hệ trong giới showbiz, hầu như có vài phần giao tình với các phim trường và phố điện ảnh, cũng giúp Hạ Nhan Minh tìm, một ngày, hai ngày, ba ngày, trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Nếu như hai ngày trước lòng Hạ Nhan Minh còn giữ một suy nghĩ, chỉ cần tìm được Diệp Thiều An thì sẽ đánh gãy chân hắn nhốt lại bên mình, thế nhưng sau một khoảng thời gian, đảo mắt một tuần đã trôi qua, lòng Hạ Nhan Minh đã trào lên sự khủng hoảng.

Diệp Thiều An đã lâu không gửi tin nhắn gì, có phải em ấy thật sự không… không cần mình nữa?

Em ấy vốn chỉ thích mặt của mình mà thôi, nếu như trong khoảng thời gian này em ấy tìm được khuôn mặt đẹp hơn, có phải đã chẳng nhớ nổi mình là ai nữa không?

Ngày thứ ba kể từ khi em ấy rời đi cũng chỉ gửi cho mình vài tin nhắn, bây giờ đã là ngày thứ tám kể từ ngày gửi tin rồi, mãi chẳng có một tin nhắn nào!

An An em ấy… có phải thật sự… không cần mình nữa không?

Ý nghĩ này làm Hạ Nhan Minh kinh hoảng không thôi, anh cả ngày lẫn đêm chẳng thể nào ngủ nổi, vừa nhắm mắt đã mơ thấy Diệp Thiều An đi cùng với đủ loại trai gái, nếu không thì Diệp Thiều An điềm điềm mật mật ân ân ái ái với người khác, điều này khiến cho tính tình của anh căng như dây đàn, phòng khách lại bị anh đập phá một lần nữa.

Đến ngày thứ mười, suy nghĩ của Hạ Nhan Minh đã từ An An thích người khác biến thành có phải An An xảy ra vấn đề gì rồi không, rõ ràng ngày thứ ba An An còn cho mình manh mối mà, tại sao bao nhiêu ngày như vậy lại chẳng thèm quan tâm mình nữa?

Chẳng lẽ An An… đã gặp chuyện bất trắc?

Ý nghĩ này còn khiến Hạ Nhan Minh kinh hoảng hơn, anh chẳng thể nào ngồi yên được nữa, chỉ cần ngồi xuống, cả đầu ảnh toàn là hình ảnh Diệp Thiều An chịu khổ, toàn là cảnh tượng người đó khóc lóc xin anh cứu hắn, hình ảnh đó khiến Hạ Nhan Minh hãi hùng khϊếp vía, đồng thời làm cho thần kinh của anh căng như dây đàn,

Anh không dám tiếp tục ngời chờ tin nhắn chờ manh mối nữa, dẹp bỏ công việc sang một bên, nghe thấy mấy khả năng thật thật giả giả đã bắt đầu bay khắp thế giới, thời điểm Chương Điềm Vưu gặp lại Hạ Nhan Minh đã giật nình vì trạng thái của Hạ Nhan Minh.

Từ lần cuối cùng gặp Hạ Nhan Minh, tính ra cũng chỉ hơn mười hai ngày mà thôi, Hạ Nhan Minh quả thực như đã biến thành người khác!

Chương Điềm Vưu không thể tin được, Hạ Nhan Minh trước giờ khiết phích [3] đến lãnh cảm [4] lại biến mình thành bộ dáng này!

[3] Khiết phích: tên tiếng anh là Obsessive – Compulsive Disorder,nó thuộc về tâm lý và có những ảnh hưởng tiêu cực như một dạng Stress rất nặng.

Những người mắc phải căn bệnh này thường sẽ rơi vào trạng thái ám ảnh và

cảm thấy cuộc sống bế tắc, bất lực, không thể nào mà tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.

Một cách hiểu và một biểu hiện khác nữa là căn bệnh sạch sẽ thái quá. Tuy nhiên, cách hiểu đã được nghiên cứu nhiều nhất đó cách hiểu thiên về dạng bị căng thẳng, áp lực quá mức.

[4] Lãnh cảm là tình trạng suy giảm ham muốn tìиɧ ɖu͙©, biểu hiện từ việc né tránh đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ cho đến mất hoàn toàn kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©. (Bệnh này thường ở phụ nữ:>)

Cho dù Chương Điềm Vưu không ủng hộ phương thức xử lý của người anh em mình, nhưng lúc này cũng chỉ thấy khó chịu bất đắc dĩ.

“Cậu ta thích đóng phim, cũng chưa chắc sẽ sống ở mấy nơi như phim trường chứ.” Chương Điềm Vưu khuyên nhủ: “Có thể đến trường học không? Cái trường dạy đóng phim gì đó ấy? Không phải chú nói cậu ta tốt nghiệp loại ưu của học viện điện ảnh à? Có phải đến đó ở tạm không?”

Hạ Nhan Minh chẳng nói chẳng rằng, cầm áo khoác chuẩn bị đi, Chương Điềm Vưu sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Chú muốn làm gì?”

“Đến học viện điện ảnh Hoa đại.” Hạ Nhan Minh nói một cách đơn giản, vòng qua người Chương Điềm Vưu, muốn đi ra ngoài.

“Ôi bố tổ sư!” Chương Điềm Vưu mắng vài câu thô tục, vội vàng kéo Hạ Nhan Minh lại, “Để thuộc hạ đến đó kiểm tra đi, chú đừng vội thế chứ!

“Tôi không yên lòng.” Hạ Nhan Minh lạnh lùng nói: “Cũng không phải người yêu của của bọn họ, bọn họ không chú ý làm sao bây giờ?”

Chương Điềm Vưu mắng vài câu trong lòng, bọn họ không chú ý? Làm sao có khả năng! Ai dám không để bụng đồng tiền chứ! Bây giờ Diệp Thiều An đồng nghĩa với vô số đồng tiền mới cứng, tìm được cậu ta còn sướиɠ hơn cả tìm được núi vàng, đời sau cũng chả phải lo lắng nữa, ai lại nỡ bỏ qua?

Làm sao có khả năng không chú ý!

Thế nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói cho Hạ Nhan Minh nghe, Chương Điềm Vưu nhận thấy cử chỉ của Hạ Nhan Minh hơi điên rồ, chỉ có thể châm chước nói: “Cũng không nhất định là học viện điện ảnh mà, cậu ta nói thích nhưng không nói rõ là thích đóng phim hay thích gì, không phải cậu ta còn là mọt kỹ thuật à? Hẳn là cũng rất yêu thích mấy thứ khoa học kỹ thuật gì đó nhỉ? Hơn nữa cậu ấy cũng rất thích chú mà? Có muốn đến chỗ hai người gặp gỡ lần đầu tiên hay nơi đính ước không?”

Hạ Nhan Minh dừng cước bộ lại, nửa ngày sau, anh từ từ nói tràn đầy mệt mỏi: “Tôi cũng không biết.”

“Tôi chỉ biết rằng em ấy thích đóng phim thôi.” Hạ Nhan Minh cụp mắt xuống, dường như cực kỳ khổ sở, “Tôi đúng là…không hợp cách.”

“Minh Tử, Minh Tử.” Cho dù không ủng hộ với phương pháp xử lý trước kia của Hạ Nhan Minh, lúc này Chương Điềm Vưu cũng không khỏi sinh ra vài phần khó chịu với Diệp Thiều An: “Cứ từ từ tìm, từ từ tìm, đừng nóng vội, sẽ tìm được.”

“Không còn thời gian đâu!” Hạ Nhan Minh khàn giọng đáp: “Đã là ngày thứ mười ba rồi, mười ba ngày mất liên lạc không có tin tức gì về em ấy, tôi còn đến cục cảnh sát báo mất tích cơ!”

“Nhưng vẫn vô dụng, không tìm được em ấy, bây giờ tôi vừa nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng em ấy chịu khổ chịu tội, em ấy khóc lóc xin tôi đến cứu ẻm, em ấy đau đớn lắm, nhưng tôi ngay cả tìm cũng không tìm được ẻm…” Tay Hạ Nhan Minh cũng hơi run rẩy, một tay anh bịt kín mặt mình, lúc lâu sau mới nói: “Nếu không tìm được em ấy, tôi điên mất.”

“Đều là lỗi của tôi, rõ ràng em ấy đã cho tôi cơ hội, tại sao tôi lại chống đối không chịu mở miệng chứ?” Hạ Nhan Minh lẩm bẩm nói: “Nếu như lúc đó tôi cứ nói thẳng cho em ấy biết, tôi tôn trọng bàn bạc với em ấy, nói cho em biết là tôi ghen tôi đố kị, vậy có thể không như bây giờ không?”

“Bây giờ em ấy ở nơi nào tôi cũng không biết, sống hay chết tôi cũng chẳng rõ, sống có tốt không nghỉ có đúng giờ không ăn cơm có ngon không, có mệt mỏi có khó chịu có stress không tôi cũng chả biết, tôi chẳng biết gì cả, chỉ có thể ngồi đây chờ, liệu tôi có thể chờ đến bao giờ đây?”

“Tôi đây cho người đi khắp thế giới tìm em ấy nhưng chẳng ai tìm được, cũng chẳng biết em ấy trốn đến nước nào, rốt cuộc là để tránh những người tôi phái ra nên không liên lạc với tôi hay bị kẻ xấu bắt cóc? Bây giờ tin tức tìm người mất tích rầm rộ như vậy, có phải em ấy xảy ra vấn đề gì rồi không? Tôi sợ lắm, sợ đến khi tìm được em ấy tôi chỉ thấy một…”

Thi thể.

Thân hình Hạ Nhan Minh khẽ lay động, nặng nề nói: “Tôi phải đi tìm em ấy.”

Tuy anh nói khá chậm, nhưng cực thâm trầm kiên định, Chương Điềm Vưu biết mình không khuyên nổi anh, đành phải đi theo anh, sợ anh em mình còn chưa tìm được người đã dằn vặt bản thân vào bệnh viện trước rồi.

Dưới trạng thái trước mắt, rất có thể Hạ Nhan Minh tự dằn vặt bản thân vào viện nằm rồi.

Sự tìm kiếm dài dằng dặc giống như một con đường dài chạy không đến điểm cuối, từ ban đầu cõi lòng tràn ngập hi vọng và mong đợi đến sau này chỉ còn tê dại và tuyệt vọng, chỉ hơn mười mấy ngày, mặc cho căm giận ngút trời cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành cầu xin.

Chỉ cần em ấy có thể trở về, chỉ cần An An lành lặn trở về, dù em ấy muốn đóng phim như thế nào anh cũng cho;

Không phải chỉ là đóng phim à? Không phải chỉ là quay phim truyền hình à? Tại sao hồi trước anh lại cấm An An chứ? Sao lại quá đáng thế? Chỉ cần người vẫn còn sống, cùng lắm thì chiều em ấy.

Chỉ cần em ấy trở về, chỉ cần An An lành lặn trở về, cho dù An An muốn giam anh vào phòng tối cũng được…

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 97. 】

Âm thanh của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An:

【 Kí chủ, nếu như bây giờ ngài xuất hiện trong tầm mắt gã, tôi cảm thấy độ thiện cảm nhất định sẽ tăng lên đến 99, nói không chừng còn vượt 100 đấy. 】

【 Chắc chắn không lên được 100 đâu. 】

Diệp Thiều An nhàn nhạt đáp:

【 Coi như đến chín mươi chín, mấy ngày nữa sẽ tụt xuống. 】

Hệ thống 001 mờ mịt hỏi:

【 Hả?】

【 Mày không hiểu. 】

Diệp Thiều An khẽ lắc đầu,

【 Lòng người là thứ khó dò nhất trên thế giới này, tăng rồi giảm, giảm rồi tăng, yêu và hận, trong nhiều thời điểm sẽ quấn quýt dây dưa nhau. 】

【 Tao khiến gã chật vật như vậy, chẳng nhẽ gã không oán hận trong lòng sao? 】

【 Vẫn chưa tới thời điểm. 】

Diệp Thiều An lạnh nhạt nói, đôi mắt của hắn nhìn chăm chú Hạ Nhan Minh trong màn hình, hệ thống 001 hiểu mà như không hiểu nghe Diệp Thiều An nói, cuối cùng lẩm bẩm nói:

【 Tôi cũng chẳng phải người, sao hiểu thấu lòng người? 】

Diệp Thiều An sững sờ, trái tim khẽ thịch một tiếng, hắn cũng không phải người,

Nhưng bây giờ, hắn lại hiểu lòng người.

Sau mười hai ngày xa cách, Hạ Nhan Minh lại nhận được một tin nhắn của Diệp Thiều An, vẫn là dãy số đó, nhưng chỉ có một câu với mười hai từ đơn giản.

“Đến khi hoa núi nở rộ, nó lại cười giữa rừng hoa.” [5]

[5] Nguyên văn:

待到山花烂漫时,它在丛中笑

Câu này tác giả cố tình viết sai một chữ, bên dưới có giải thích, câu đúng là

待到山花烂漫时,

她在丛中笑, trích từ bài Bốc toán tử – Vịnh mai Bốc toán tử – Vịnh hoa mai (Người dịch: Xuân Thuỷ) nghĩa là: “Tưng bừng đợi khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười”. Câu trong truyện editor dịch tạm.

Đây là một câu từ nói về hoa mai, Hạ Nhan Minh xoa xoa huyệt thái dương của mình, về câu từ này, rốt cuộc An An muốn nhắc nhở anh chuyện gì?

“Hoa mai?” Chương Điềm Vưu cũng cau mày, “Hình như gần đây có một đoàn làm phim tên cái gì mà >, chẳng lẽ là đoàn làm phim đó??”

Hạ Nhan Minh chậm rãi suy tư mấy chữ này trong đầu, chẳng có ấn tượng gì, cuối cùng nói: “Hẳn không phải đâu.”

“Vậy thì là gì?” Chương Điềm Vưu trầm tư suy nghĩ, “Là địa điểm sao? Chẳng nhẽ muốn chúng ta đi tìm chỗ trồng mai à? Hay là ý khác nhỉ? Giấu trong bài từ này hay ý ngoài mặt chữ?”

Bài thơ từ này nhìn rất bình thường rất đơn giản, nhưng bây giờ khiến người ta sầu muốn chết, phân tích thì vừa rộng vừa xa, ví dụ như quê quán của người viết, là ai đề từ, mượn điển cố của thi nhân nào, quê hương của vị thi nhân kia, vị thi nhân đó viết bài từ này ở đâu, hoa mai nổi tiếng vùng nào, hoặc thậm chí sắp xếp lại các chữ trong câu từ lại thành một địa điểm.

Chương Điềm Vưu sầu cả người.

“Đến khi hoa núi nở rộ, anh lại cười giữa rừng hoa.” Hạ Nhan Minh nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn, lẩm bẩm nói: “… Đây không phải là bài từ đó.”

“A?” Chương Điềm Vưu mờ mịt hỏi.

“Nó viết sai một chữ, thiếu chữ nữ trong cô ấy [6], đây không phải là câu từ trong bài đó.” Hạ Nhan Minh ung dung nói.

[6] Như đã giải thích ở trên, tác giả cố ý viết sai chữ



(cô ấy) thành



(nó, anh ta). Chữ



tách ra thành



(nữ, đàn bà) và



(nó, anh ta).

“Có lẽ chỉ là nhất thời nhanh nhảu gõ sai lại lười không muốn sửa mà thôi.”

“Không, không đâu, nếu đó là An An, nếu An An thật sự muốn dùng bài từ đó thì chắc chắn sẽ không cho phép câu từ này viết sai một chữ.” Hạ Nhan Minh chậm rãi lắc đầu, “Em ấy dùng câu này tự có suy nghĩ của ẻm, nhưng câu thơ trong bài từ này không nói về hoa mai, cũng chẳng chỉ nghĩa phân tích bài thơ, chỉ là mấy con chữ mà thôi.”

“Chỉ có mười hai chữ này, chỉ có mười hai chữ này…” Hạ Nhan Minh đột nhiên nhảy dựng lên, trong đôi mắt đầy ắp sự nóng bỏng và sắc mặt lộ vẻ vui mừng, “—— tôi biết rồi!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Nhan Minh: Mỗi một lời em thốt ra đều được khắc sâu vào trí não của tôi.

Hạ Nhan Minh: Hình như tôi còn quan tâm em, yêu em hơn so với tưởng tượng của tôi.

Hạ Nhan Minh: Tôi chưa bao giờ dám quên mỗi một câu em nói.

Hạ Nhan Minh: Tôi tới tìm em đây, An An.