Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Quyển 2 - Chương 64: Ánh bình minh lúc rạng đông (9)

“Chúng ta đi đường nào?” Nửa giờ sau, Diệp Thiều An đột nhiên mở miệng hỏi: “Đến thủ đô sao? Bất kể như thế nào, đã ở Hoa quốc thì không thể không đến thủ đô nhỉ? Hơn nữa sức mạnh của binh lính ở thủ đô rất mạnh, thêm vào đó là tình cảm của nhân dân đối với thủ đô, người đến thủ đô tuyệt đối sẽ không ít, sau này thủ đô có lẽ sẽ phát triển thành một căn cứ lớn mạnh? Vào trong đó ở tựa hồ cũng không tồi.”

Tạ Huân Triết lại không có dự định đến một căn cứ nào, thế nhưng cũng không thể trực tiếp phản bác Diệp Thiều An, vì vậy liền cười nói: “Không phải tớ không muốn đi, nhưng mà An An này, bọn mình không có GPS.”

Diệp Thiều An: “…”

Chẳng có căn cứ nào.

Tạ Huân Triết hàm súc nói: “… Tớ cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng tùy tiện lái lòng vòng thôi… Cậu cũng biết mà, tớ vẫn chưa thi lấy bằng lái xe.”

Diệp Thiều An: “…”

Có giỏi thì chém tiếp đi.

Tạ Huân Triết càng hàm súc bịa chuyện: “Tớ chưa bao giờ đi qua thủ đô, càng không biết đường đến thủ đô, bởi vì không có tín hiệu, rất nhiều chức năng của chiếc xe này không thể dùng được.”

Diệp Thiều An: “…”

Chém nữa đi, cậu tiếp tục chém nữa đi!

“Vậy An An, cậu biết đường đến không?” Tạ Huân Triết cười đến thuần lương vô hại: “Cậu có dị năng hệ tinh thần đó nha, có nhìn thấy thủ đô trong phạm vi của mình không? Hay những thành thị khác cũng được?”

Diệp Thiều An: “…”

Nửa ngày sau, Diệp Thiều An mới khô cằn nói: “… Tớ trước mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy thôn trang nhỏ, cái gần nhất, chính là chỗ mình vừa đi qua…”

Ý cười dưới đáy mắt Tạ Huân Triết càng sâu, gã xoa xoa thái dương như thể đang khổ não lắm, “Vậy thì không có biện pháp rồi…”

Diệp Thiều An: “…”

“Cho nên, cậu định đi như thế nào?”

Tạ Huân Triết thành thực nói: “Tùy tiện tìm một đường tắt đi, cậu biết mà, để né tránh đám tang thi đằng sau.”

Diệp Thiều An: “…”

Tạ Huân Triết nhìn biểu tình của Diệp Thiều An một chút, có hơi sung sướиɠ câu lên khóe môi, lại vội vàng thu liễm, giả bộ nghiêm túc chính kinh, nói: “An An biết lái xe không?”

Diệp Thiều An khó nhọc nói: “… Không biết.”

Coi như hắn biết, hắn cũng chỉ có thể nói không biết, nguyên thân đến cùng có biết lái xe hay không, Tạ Huân Triết còn không biết à!

Khóe môi Tạ Huân Triết hơi vểnh lên, gã đương nhiên biết An An của gã không biết lái xe rồi.

Nghỉ hè năm trước, gã tâm huyết dâng trào muốn đi học lái xe, lôi kéo Diệp Thiều An cùng đi, thế nhưng Diệp Thiều An ngại nóng, quyết định nghỉ đông mới đi học, cũng bởi vậy, trong hai người bọn họ chỉ có gã miễn miễn cưỡng cưỡng có thể lái xe.

“Vậy chúng ta đành phải tìm một chỗ tương đối an toàn tạm thời dừng xe ngủ một đêm.” Tạ Huân Triết giống như đang khổ não nói: “Bằng không, tớ dạy cậu cách lái xe nhé, An An?”

“Ừ, được.” Diệp Thiều An liếc mắt lườm gã một cái, nhàn nhạt nói: “Xung quanh đây tựa hồ cũng không có tang thi, xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ, một đường đến đây vẫn chưa đυ.ng phải một con tang thi nào…”

Con ngươi của Tạ Huân Triết lóe lên, ôn hòa nói: “Xem ra chúng ta tương đối may mắn.”

Lời còn chưa dứt, một tràng tiếng kêu gào của xác sống không xa truyền đến, vài con tang thi gầm thét lên chạy về phía này, sắc mặt Tạ Huân Triết đột nhiên biến đổi, “—— gay go!”

Sắc mặt của Diệp Thiều An cũng trở nên nghiêm nghị để hợp với tình huống trước mắt, Tạ Huân Triết khẽ cắn răng, nói: “… An An, ngồi vững vàng!”

“Ừm.” Diệp Thiều An nhắm mắt lại, bản đồ trong đầu của hắn được chậm rãi triển khai, hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, ung dung nói: “300 mét đằng sau, có ba con tang thi.”

Chúng nó không đuổi kịp.

Động tác của xác sống phi thường chậm chạp, còn không đuổi kịp tốc độ chạy trốn của con người thì làm sao có khả năng đuổi được xe?

Dị năng của Tạ Huân Triết, thật không đơn giản mà.

Trực giác nói cho Diệp Thiều An biết, năng lực của Tạ Huân Triết, có liên quan đến đám tang thi này.

Thấy Diệp Thiều An nhắm mắt lại vận dụng dị năng của mình, Tạ Huân Triết mới hơi vắt lông mày lên, là gã bất cẩn rồi, thời điểm An An ngủ say còn tốt, mình còn có thể bịa ra một lý do để lừa gạt cho qua, nhưng khi An An tỉnh táo thì lại không thể không cho hắn thấy tang thi nha, An An thông minh như vậy, sẽ khả nghi.

Không thể đến nơi gọi là căn cứ, cũng không có thể để người khác gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ, Tạ Huân Triết hơi nheo mắt lại, vậy dứt khoát đi tìm một địa phương không ai biết đến cho rồi, bỏ qua chỗ đông người, đi tìm một toà thành trống không.

Sau đó, kiến tạo một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ.

Vừa nghĩ tới đó, Tạ Huân Triết đã không nhịn được kích động.

“A Triết.” Diệp Thiều An đột nhiên mở miệng, đôi mắt của hắn mở ra, dường như đang kích động lại tựa như đang vui mừng, tỏa ra ánh sáng lung linh, đặc biệt mê người, tim của Tạ Huân Triết đập rộn ràng, cứ “thịch thịch thịch” vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng,

Đây là… An An của gã.

Mỗi lần nhìn thấy, đều khiến tim gã loạn nhịp, An An ơi.

“Nếu không tìm được căn cứ, vậy chúng ta tự tạo một căn cứ địa đi.” Diệp Thiều An yên lặng mở miệng, trong ánh mắt của hắn như có vầng hào quang óng ánh, “Tự xây lên một cái, một căn cứ thuộc về hai chúng ta, thế nào?”

Trong ánh mắt của hắn tỏa ra ánh sáng lung linh, một thứ ánh sáng lộng lẫy và mê người, đôi con ngươi ấy vừa đen vừa sáng, tràn đầy kiên định và tin cậy, bình tĩnh nhìn mình đến vậy, ánh sáng như vậy…

Làm sao nhẫn tâm… Nói ra nửa chữ “Không” chứ?

“A Triết.” An An của gã đã mở miệng nói, dùng ánh mắt làm cho không ai có thể từ chối được nhìn gã, trong giọng nói tràn đầy mong đợi và tin cậy: “Nếu bọn mình không tìm được căn cứ, thì tự xây dựng một căn cứ địa, có được không?”

“… Được.”

Gã cuối cùng cũng không còn cách nào từ chối, gã không có cách nào từ chối đôi mắt lộng lẫy lưu quang ấy, không có cách nào từ chối tiên đoán tràn đầy tin cậy ấy, càng không cách nào từ chối yêu cầu của An An của gã.

Nói chung gã vì c̠ôи ŧɧịt̠ mà mù con mắt rồi.

“Vậy chúng ta liền xây dựng một căn cứ địa.” Tạ Huân Triết nói thật ôn nhu, gã ôn nhu nhìn Diệp Thiều An, tùy ý để tâm tình nóng nảy bất an nuốt chửng nội tâm gã, lại chẳng hiển lộ ra một tí một tẹo nào, “Xây dựng một trụ sở… Thuộc về chúng ta.”

“Ừm!” Diệp Thiều An trọng trọng gật đầu, hắn như không nghe ra nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Huân Triết, lại cười nói: “Căn cứ được hai bọn mình một tay tạo dựng lên, nhìn nó bấp bênh từ một căn cứ nhỏ biến thành một căn cứ lớn sừng sững không ngã, nhìn nó được bảo vệ và bảo vệ chúng ta và mọi người, nhìn nó từng ngày từng ngày phát triển lớn mạnh…”

“Nói như vậy, nghe như con của bọn mình ấy.” Diệp Thiều An không nhịn được khẽ cười thành tiếng, vẻ mặt hắn cực kỳ chính trực, chẳng có một phần qua loa: “Từ bé bằng một mẩu như vậy đến to lớn bằng ngần này, từ được người ta che chở đến có thể bảo vệ bọn mình, chúng ta trả giá toàn bộ tâm huyết từng li từng tí nuôi nó lớn khôn, nhìn nó trở nên càng khỏe mạnh, thật sự rất giống đang nuôi một đứa con nha…”

Nhịp tim của Tạ Huân Triết cơ hồ sắp mất khống chế, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An nghiêng mặt, An An của gã hình như còn đang chìm đắm vào ảo tưởng với tương lai, nụ cười vừa ôn nhu vừa mong đợi, ngay cả ngữ khí cũng vô cùng mềm nhẹ, như đang nói về ước mơ trong cõi lòng mình.

“Cậu cảm thấy thế nào, A Triết?”

Hắn hỏi gã.

Tạ Huân Triết nặng nề nói: “Được.”

Một đứa con của em và tôi, sao đó nuôi nó lớn khôn, để nó thành liên hệ ràng buộc giữa hai ta, đây từng là giấc mộng tôi suốt đời sở cầu,

Em vừa nhẹ dạ vừa nặng tình đến vậy, chỉ cần có một đứa con của chúng ta, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi tôi,

An An, em vĩnh viễn không biết, em trọng yếu với tôi bực nào.

Tạ Huân Triết không nhịn được hơi nheo mắt lại, âm thanh ôn nhu và thanh thiển của Diệp Thiều An từng từ từng chữ vang lên bên lỗ tai gã, theo Diệp Thiều An miêu tả, một bản kế hoạch xây dựng căn cứ chậm rãi xuất hiện trước mắt gã, khiến tâm của gã cũng không nhịn được mà nhảy lên,

“… Dị năng giả bảo vệ căn cứ, bảo vệ người bình thường, tác chiến với tang thi, người bình thường tiếp nhận bảo vệ, nhưng bọn hắn phải phục vụ với căn cứ, tập trung kiến thiết căn cứ, không cần phải lo sợ dị năng giả, dị năng giả và người bình thường hỗ trợ lẫn nhau, ai cũng không thể rời bỏ ai, đều bình đẳng…”

Diệp Thiều An trầm thấp kể ra, khóe môi mang theo vài phần ý cười nhu hòa, ở tận thế, người dễ dàng lòng sinh tín ngưỡng nhất là ai?

Chính là người bình thường.

Dị năng giả có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, người bình thường lại không thể, rất nhiều người bình thường đều cần một nơi ký thác tinh thần;

Dị năng giả có sức mạnh, việc gϊếŧ hết tang thi cần đến bọn họ, cho nên bọn họ sẽ có đặc quyền, trong đống tiểu thuyết kia, dị năng giả ăn, mặc, ở, đi lại đều hơn xa người bình thường, mà người bình thường, chỉ có thể nuốt giận vào bụng;

Nếu có một căn cứ, có thể để dị năng giả cùng người bình thường bình đẳng ở mức độ lớn nhất, có thể đảm bảo người bình thường ăn, mặc, ở, đi lại ở mức độ lớn nhất, một căn cứ có binh lính bảo đảm cho tôn nghiêm của người bình thường ở mức độ lớn nhất, như vậy thủ lĩnh của trụ sở đó, sao lại không được yêu mến chứ?

Dị năng giả có thể dựa vào bản thân, căn cứ nào cũng nguyện ý tiếp thu, nên bọn hắn có thể được kính ngưỡng, nhưng sẽ không được tín ngưỡng;

Mà người bình thường, trong tận thế này, bọn họ rất khó dựa vào chính bản thân mình, đa số dựa vào sự bảo vệ của người khác, mà người được bảo hộ, luôn phải chịu đãi ngộ không công chính, cho nên trong nguy cảnh, bọn họ thường tìm một nơi để phó thác tín ngưỡng, chống đỡ bản thân vượt qua từng cửa ải khó khăn.

Diệp Thiều An muốn thành lập một căn cứ công chính bình đẳng trong khả năng, dị năng giả chủ ngoại, tiêu diệt tang thi, bảo vệ căn cứ, người bình thường chủ nội, kiến thiết căn cứ, bảo đảm hậu cần, hỗ trợ lẫn nhau, dựa vào lẫn nhau, không tốt sao?

Nhưng mà… Đây cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, trong mạt thế lòng người khó dò, tất nhiên khó khăn tầng tầng.

“Được.” Tạ Huân Triết khẽ nở nụ cười, gã phi thường chậm rãi thấp giọng nói: “Chúng ta liền thành lập một căn cứ… như trong tưởng tượng của cậu.”

“Chúng ta cùng nhau.”

Hai người thành lập một căn cứ địa có lẽ ở trong mắt người ngoài là nằm mơ giữa ban ngày, thế nhưng ở trong mắt Tạ Huân Triết, lại hết sức đơn giản dễ dàng.

Tang thi… có đáng là gì đâu?

Xe một đường chạy băng băng, Diệp Thiều An nhắm mắt lại, dựa vào bản đồ trong đầu dẫn đường cho Tạ Huân Triết, không khỏi nói: “Chúng ta cần dị năng giả hệ thủy, vì thiếu nước; cần thiết dị năng giả hệ mộc, bởi vì đồ ăn; cần dị năng giả hệ thổ, để xem có cần thay đổi thổ nhưỡng một chút không; cần rất rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp đến kiến thiết căn cứ; cần…”

“Gọi căn cứ Tầm An thế nào?” Tạ Huân Triết lẳng lặng nghe Diệp Thiều An nói, cuối cùng đột nhiên bỏ thêm một câu: “Tầm

(tìm) trong kiếm tìm,

An

trong an ổn, ý là tìm kiếm sự an toàn, thế nào?”

“Được đó.” Diệp Thiều An gật gật đầu, trêu: “Chữ Tầm trong tên của cậu [1], chữ An trong tên của tớ, Tầm An.”

[1] 哲 Triết, bộ thủ là bộ Tầm.

Tìm kiếm an toàn.

Tìm kiếm An An.

Đây là cách lý giải của em sao, An An thân ái của tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống 001: Kí chủ thực sự là 666666666 [2]

[2] 66666: tiếng lóng thường được dùng khi chơi game, khi đồng đội chơi đúng ý, game chạy mượt thì kêu 66666. Đôi khi dùng với nghĩa hơi chấm biếm kiểu “ối giời ơi nhìn kìa”, “chắc vui”,…

Tiện đây giải thích lại: 2333 là ahahaha, 555 là huhuhu.