Chỉ Yêu Mình Em

Chương 33: Ra khơi

Edit: p3104

Ngu Mộng Tuyết luôn luôn thức dậy sớm, trời chưa sáng thì đã tỉnh, trong lờ mờ, không nghe thấy tiếng ồn ào của đường rãnh tại hàng xóm, chỉ có tiếng lá phong lay động sàn sạt ngoài cửa sổ, cô bé đột nhiên mở mắt ra, mới nhớ tới không phải ở nhà mình. Ngày hôm qua khi Tiêu Hạ Châu bị bắt cóc, cô bé ở ngay bên cạnh, vì thế nhanh chóng được người ta đưa đến đây, phu nhân hỏi cô bé mấy câu, nhận một cú điện thoại rồi lại gọi mấy cú điện thoại, vội vàng ra ngoài, không ai nói cô bé nên về, cô bé đợi thật lâu, sau đó nép mình trên sô pha ngủ thϊếp đi…

Trên người không biết khi nào thì có tấm chăn mỏng, vừa mềm lại nhẹ, lại vô cùng ấm áp, giống như mây trắng, phát ra mùi trầm hương nhàn nhạt, cô bé cẩn thận nhấc tấm chăn lên, sợ quần áo của mình làm dơ tấm chăn, quay đầu lại cô bé hoảng hốt! Cạnh sô pha có người! Người nọ bởi vì cô bé đột nhiên phản ứng mà cũng hoảng hốt, lùi về sau hai bước.

Kinh ngạc qua đi, Ngu Mộng Tuyết thấp thỏm nhìn qua, kỳ thật là một cô bé, thấp nhỏ, mặc áo ngủ màu trắng gạo thêu hoa như nùi bông, hai tay ôm trọn thỏ con màu phấn hồng, tóc ngắn rối bời, đứng thẳng khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm, nhưng là sữa đông lại, ánh mắt như hai quả nho đen bình tĩnh nhìn Ngu Mộng Tuyết, “Chị là ai?”

“Tôi…” Ngu Mộng Tuyết nhìn thấy con chó lớn trắng như tuyết ở phía sau cô bé, trong lòng có chút khẩn trương, “Tôi…tôi là bạn học của Tiêu Hạ Châu.”

Cô bé khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi nghi ngờ khó hiểu, nhưng không hỏi thêm nữa, cô bé ôm thỏ con đi tới cửa, muốn mở cửa, tiếc rằng vóc dáng quá nhỏ không đủ cao để mở cửa, cô bé quay đầu lại hỏi Ngu Mộng Tuyết: “Chị có thể mở không?”

Ngu Mộng Tuyết sửng sốt một chút, vội vàng chạy qua mở cửa, thấy cô bé ngồi trên mặt đất, thân thể nhỏ bé cuộn lại, cằm gác lên đầu gối, giương mắt nhìn cửa sân nhà. Ngu Mộng Tuyết cũng không biết nên làm gì, liền đứng ở một bên.

May là không bao lâu có một người đàn bà đi ra, dỗ dành cô bé, muốn cô bé về phòng, cô bé phớt lờ, người đàn bà đành chịu, đi vào phòng bếp bưng bữa sáng ra, cô bé chỉ chọn trái cà chua nhỏ mà từ từ ăn, người đàn bà cười nói với Ngu Mộng Tuyết: “Ngu tiểu thư bữa sáng muốn ăn gì? Kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?” Ngu Mộng Tuyết lo sợ, chỉ nói tuỳ tiện, người đàn bà liền dẫn cô bé vào phòng ăn.

Xe vừa mới chạy vào cửa sân, Đại Lê xa xa nhìn thấy Tiểu Tình Từ cuộn người ngồi ở cửa, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ. Đại Lê vô cùng đau lòng, xuống xe tiến lên vài bước ôm cô bé, ôm chặt vào trong ngực, “Xin lỗi cục cưng, mami về trễ.” Rồi hôn lấy hôn để khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tiểu Tình Từ đỏ mắt bĩu môi, cọ tới cọ lui trên cần cổ Đại Lê, một tay Tiêu Hữu Thành ôm thắt lưng Đại Lê, một tay khẽ vuốt đầu Tiểu Tình Từ, Tiêu Hạ Châu đứng ở một bên, thấy Ngu Mộng Tuyết ở cửa phòng ăn, cậu nhíu mày hỏi:

“Sao cậu lại ở đây?”

Ngu Mộng Tuyết lắp bắp nói không nên lời, nên Đại Lê mở miệng: “Là lỗi của mẹ, quên dặn người đưa bạn học của con về.” Tiêu Hạ Châu vội vàng tiếp lời, “Bây giờ con đưa bạn ấy trở về.”

Đại Lê cúi đầu nhìn cậu một cái, “Con ở nhà tự kiểm điểm đi, một tuần không cho phép ra ngoài.”

Tiêu Hạ Châu dùng ánh mắt xin giúp đỡ hướng về ba, Tiêu Hữu Thành vươn tay ra dấu ở cần cổ, tỏ vẻ bản thân cũng không dám bảo đảm. Đại Lê không để ý đến hai cha con làm chuyện lén lút, cô ôm Tiểu Tình Từ lên lầu, bảo Hạ Châu tìm người đưa Ngu Mộng Tuyết về nhà.

Tiểu Tình Từ được dỗ dành nhanh chóng ngủ thϊếp đi, hai vợ chồng về phòng đóng cửa lại, Đại Le lập tức giận tái mặt, “Đứa con mới năm tuổi, anh lại đưa súng cho nó? Còn hợp tác giấu em?”

Tiêu Hữu Thành cười có chút chột dạ, ôm cô, “Anh sợ em lo lắng, năm tuổi thực ra không nhỏ, lúc năm tuổi em không học bắn súng sao?”

Đại Lê cảm thấy anh bất chấp lý lẽ, “Học bắn súng và mỗi ngày mang theo súng là hai chuyện khác nhau! Nó còn nhỏ như vậy sao anh có thể yên tâm!”

“Súng được đặc biệt làm cho nó, rất an toàn, hơn nữa con anh cũng không giống với đứa trẻ bình thường,” Tiêu Hữu Thành bày ra vẻ mặt tự hào của người làm cha, “Em xem, đêm qua nó dũng cảm bao nhiêu!”

Đại Lê trừng anh, “Đều là anh làm hư nó, lá gan lớn lắm!”

Tiêu Hữu Thành cười nhẹ hôn cô, “Bởi vì con trai giống chúng ta, thông minh dũng cảm lại kỹ lưỡng.” Anh vừa nói vừa hôn lên hai má cô, bởi vì trở về quá gấp nên trên cằm mọc râu mới, chạm vào làm cô vừa ngứa lại đau, Đại Lê nghiêng đầu tránh anh, “Đang cãi nhau đấy, đừng đùa cợt.”

Tiêu Hữu Thành lại giống như được cổ vũ, càng làm càn hơn, cởi bỏ khuy áo bên hông cô, lòng bàn tay to lớn dò xét đi vào, cách áo ngực xoa nhẹ, Đại Lê chống cự còn muốn nói thêm, đột nhiên bị anh hôn xuống, rầu rĩ hừ vài tiếng rồi bị đặt ở trên giường.

Họ không biết vào lúc này Tiêu Hạ Châu đang ở ngoài cửa, dán lỗ tai trên cửa nghe ngóng hồi lâu, lúc đầu chỉ mơ hồ nghe thấy vài câu cãi vã, nhanh chóng liền không có tiếng, Tiêu Hạ Châu còn muốn nghe thêm chút nữa, nhưng góc áo bị kéo, cậu tưởng là Cat, vừa định quát lớn thì lại phát hiện là Tình Từ, “Sao vậy?”

“Em đói.” Từ tối hôm qua, Tiểu Tình Từ không ăn gì, mới vừa ngủ lại vì đói mà tỉnh dậy.

Tiêu Hạ Châu cố tình chọc cô bé, “Em không đói.”

Tiểu Tình Từ bĩu môi, vịn cầu thang đi xuống, Tiêu Hạ Châu nhảy lên ngồi, trên tay vịn cầu thang, vụt một cái trượt xuống dưới, dựa ở cầu thang hỏi cô bé, “Muốn anh ôm không?”

Tiểu Tình Từ không thèm để ý, tự mình chậm rãi đi xuống từng bước, Tiêu Hạ Châu cười rộ lên, chạy vài bước lên trên, ôm lấy em gái hôn một cái, rồi đưa đến phòng ăn. Lúc đi ra thấy Ngu Mộng Tuyết, cậu mới nhớ tới gọi người đưa cô bé trở về, Ngu Mộng Tuyết nhỏ giọng nói: “Tôi thấy hết rồi.”

Tiêu Hạ Châu không rõ nguyên do, “Thấy cái gì?”

“Cậu nghe lén ba mẹ cậu nói chuyện.”

“Bọn họ vì tôi mà cãi nhau, tôi nghe một chút thì làm sao?” Tiêu Hạ Châu đưa ra vẻ mặt đương nhiên, nửa câu sau đột nhiên hạ giọng nói, “Sau khi tranh cãi khẳng định là hôn, mỗi lần đều như vậy.”

Vì cô bé nghe không rõ nên đến gần một chút, Tiêu Hạ Châu đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên môi cô bé… Ngu Mộng Tuyết hoàn toàn ngây ngốc, cho đến khi Tiêu Hạ Châu buông ra cô bé vẫn ngây ngốc.

“Có cảm giác gì không?” Tiêu Hạ Châu hỏi cô bé. Ngu Mộng Tuyết đỏ mặt lắc đầu. “Tôi cũng chẳng có cảm giác gì?” Tiêu Hạ Châu nhíu mày, “Thật không hiểu vì sao bọn họ lại thích như vậy, kỳ quái.”

Trong phòng tắm, Tiêu Hữu Thành vây Đại Lê vào trong ngực, nhìn cô cạo râu cho anh, lúc nào cô cũng làm nghiêm túc, một tay đỡ lấy cằm anh, một tay nhẹ nhàng đẩy dao cạo, con ngươi đen láy chỉ chuyên chú nhìn khuôn mặt anh, giống như trong cuộc sống đây là chuyện quan trọng nhất.

Anh hưởng thụ không gian của hai người, yên lặng ấm áp như vậy, ôm cô, ngắm cô, ánh mắt như rượu có thể say lòng người.

“Xong rồi.” Cô lau sạch bọt nước cuối cùng, hôn lên “thành quả” của mình một cái, xoay anh qua nhìn về phía gương, còn mình thì ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, nghiêng đầu hỏi: “Thế nào?”

Anh khẽ nhếch cằm, nhìn trái nhìn phải, “Cũng được.” Miệng cô vểnh lên, buông anh ra định đi, lại bị anh kéo vào trong lòng, ôm rồi hôn.

Giữa trưa hai người mang con đến nhà cũ Tiêu gia, là phủ đại soái trước đây. Sau khi Tô Giáng Ưu ở goá, vì Tiêu lão phu nhân đặc biệt thương tiếc cô ta nên từ nhà chồng dọn về đây ở.

Tiêu lão phu nhân vừa nghe tin Tiêu Hạ Châu bị bắt cóc, bà vừa sợ vừa giận, mãi ôm Tiêu Hạ Châu vào trong ngực, vừa nhìn lại hỏi, sợ rằng bị thương chỗ nào đó, mặt khác bà giáo huấn Tiêu Hữu Thành và Đại Lê, rồi nói với Tiêu Hữu Thành: “Con theo mẹ đi thăm Giáng Ưu, gần đây sức khoẻ của con bé không tốt, lúc nào cũng nhớ con.”

Đại Lê vừa đứng dậy cùng Tiêu Hữu Thành thì Tiêu lão phu nhân nói với cô: “Con đến phòng bếp xem thử, bảo họ làm thêm đồ ăn mà Hạ Châu và Tình Từ thích ăn.”

Đại Lê cười nói: “Bọn nhỏ không kiêng ăn, cái gì cũng được ạ.”

Tiêu lão phu nhân không nói gì nữa, Tiêu Hữu Thành nắm tay Đại Lê đi, mới bước vào khuê phòng của Tô Giáng Ưu, mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt, lò bếp ở bên ngoài đang nấu thuốc, cách tấm bình phong vải trắng, Tô Giáng Ưu ở phòng trong mặc áo dài gấm màu hồng cánh sen, nửa nằm trên giường đang đọc sách, thấy bọn họ cô ta muốn đứng dậy, Tiêu lão phu nhân vội vàng đi lên ngăn lại, “Sức khoẻ con không tốt, yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Tô Giáng Ưu ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Hữu Thành một cái, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, chỉ khẽ đùa nghịch dây tua ở phía dưới tấm màn, Tiêu Hữu Thành hỏi vài câu về bệnh tình, Tiêu lão phu nhân lại lôi chuyện xưa ra kể, thấy muốn nói đến chủ đề chính, Tiêu Hữu Thành đột nhiên cất lời: “Con muốn nói chuyện riêng với Giáng Ưu.”

Tô Giáng Ưu kinh ngạc ngước mắt, sau khi tiếp xúc với tầm mắt của Tiêu Hữu Thành, cô ta đỏ mặt gật đầu, Tiêu lão phu nhân đành phải ra ngoài, trước khi đi bà nói: “Mẹ biết con làm việc có chừng mực.” Tiêu Hữu Thành lên tiếng trả lời, bàn tay nắm Đại Lê thật chặt, lúc này mới buông cô ra.

Sân sau của Tiêu phủ có một vườn hoa lớn, nhân đang mùa hoa hải đường nở, nắng vô hạn, Đại Lê vòng cánh tay, dựa trên cạnh hòn non bộ của hồ nước bằng đá, nhìn hai đứa con thả diều, Tiêu Hữu Thành lặng lẽ đi tới, dắt cô ra sau hòn non bộ, nhìn cô muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới nói: “Anh xin lỗi.”

Trái tim cô lập tức lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn đoá hoa dại nhỏ mọc lên từ bùn đất, nhưng không nói lời nào.

“Bác sĩ nói, có lẽ Giáng Ưu chỉ còn một, hai năm… Em cũng biết…”

Đại Lê xoay người bước đi, anh nhanh chóng giữ chặt tay cô, “Em không muốn thì thôi, anh bảo mẹ cùng cô ấy về quê nhà.” Cô cau mày ngoảnh đầu lại, “Về quê nhà gì? Không phải anh muốn kết hôn với cô ấy sao?”

Ánh mắt của Tiêu Hữu Thành thật vô tội, “Anh chỉ hứa cùng cô ấy về quê nhà một chuyến, thắp nén nhang cho cha mẹ cô ấy thôi.” Trong đáy mắt anh đã có ý cười. Đại Lê đỏ mặt lên, cuống cuồng đánh anh, “Anh, người này sao lại đáng ghét như thế!”

Tiêu Hữu Thành cười lớn tiếng, đặt cô trên vách núi đá, ôm vào trong ngực mà hôn, Đại Lê vòng tay quanh cổ anh, hơi thở hỗn loạn mà hỏi: “Đi bao lâu?”

Anh mυ'ŧ cần cổ mảnh khảnh của cô, “Khoảng nửa tháng.”

“Chỉ hai người thôi?”

Anh dừng một chút, “Còn có người hầu quan.”

Cô nhăn mặt nhíu mày, “Anh cũng đừng để thất thân.”

Anh đột nhiên nở nụ cười, từ cần cổ cô ngẩng đầu lên, “Không dám, thất thân em liền bỏ anh.”

Cô đánh anh một quyền, “Nói thật đấy, em phải kiểm tra.”

Anh lại cúi đầu hôn, dính sát vào thân thể cô, khẽ cọ, “Bây giờ em có thể kiểm tra…” Trong khi triền miên, Đại Lê quay đầu, cô đột nhiên nhảy dựng lên đẩy Tiêu Hữu Thành ra, mặt đỏ đến mức hận không thể tìm chỗ trốn, trên mặt Tiêu Hữu Thành cũng nóng lên, nhìn hai con quỷ nhỏ ở cạnh hòn non bộ, ra vẻ giáo huấn uy nghiêm: “Hai con trốn ở đây làm gì!”

Hạ Châu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, “Rõ ràng là ba mẹ trốn trước.” Tiểu Tình Từ đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, đôi mắt to tròn nhìn ba lại nhìn mẹ, “Mami ôm.”

Đại Lê đi qua ôm Tiểu Tình Từ vào trong ngực, cô bé lại gọi: “Mami.”

“Hửm?”

“Muốn hôn hôn.”

Gương mặt Đại Lê lại đỏ một chút.

Gần tối, Đại Lê ngồi ở trong xe, nhìn theo Tiêu Hữu Thành và Tô Giáng Ưu rời đi, trên ghế phó lái, Tình Từ ngồi ở trong lòng Hạ Châu, tròng mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, “Mami, vì sao ba ôm cô họ?”

“Bởi vì cô họ bị ốm.”

“À!” Tình Từ ngoan ngoãn gật đầu. Đại Lê khởi động xe, buồn bực nói: “Hạ Châu, con lớn lên đừng học theo ba con, nợ đào hoa đầy người.”

Tiêu Hạ Châu không hiểu “nợ đào hoa” là ý gì, nhưng vẫn gật đầu, tỏ vẻ ghi nhớ, Tiểu Tình Từ đương nhiên càng không hiểu, nhưng cô bé rất thông minh, lập tức liên tưởng đến quả đào đông lạnh, kem hạch đào thật ngon miệng… Cô bé kêu lên vui vẻ: “Mami mami, Tình Từ muốn đào hoa!”

-_-/// Đại Lê cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày phiền não.”

Vào một ngày của nửa tháng sau, thời tiết nóng khác thường, Tiểu Tình Từ mãn nguyện được ăn kem, cảm thấy mỹ mãn cô bé nép vào lòng mẹ ngủ say. Buổi chiều yên tĩnh, chuông điện thoại chợt vang lên hù cô đến mức run người, Đại Lê nửa ngồi dậy tiếp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đầu dây bên kia dường như rất vội vàng, Đại Lê chỉ “ừ” vài tiếng, đầu dây bên kia liền cúp máy. Qua hơn nửa ngày, Đại Lê sững sờ nhìn ống nói, Tình Từ ở bên cạnh sợ hãi nói: “Mami?”

Lúc này cô mới hoàn hồn, miễn cường kéo ra một nụ cười cho con gái, treo ống nói lên, cô ôm thân thể nho nhỏ vào trong ngực, nói chuyện như là độc thoại, “Ba không thể trở về, ba phải đi đánh giặc.”

Người Nhật Bản lấy cớ cái chết của Cận Vệ mà bất ngờ nổi loạn ở Đông Bắc, mấy ngày tiếp theo không ngừng có tin tức xấu, lần này Nhật Bản phát động xâm lược chiến tranh theo quy mô lớn, tại Thượng Hải, Thanh Đảo, Thiên Tân đều có quân hạm tập kết. Thời cuộc lập tức rung chuyển, thương nhân nhà giàu đều bán của cải lấy tiền mặt, trốn đi phía Tây Nam, một mặt Bắc Quân chuẩn bị liều chết chống cự, mặt khác đã an bài cho gia luyến rời đi.

Thời cuộc thay đổi dài lâu lại dằn vặt, mỗi một sợi dây thần kinh đều kéo căng, lại qua nửa tháng, Thiên Tân rơi vào tay giặc. Sáng sớm hôm nay, Tình Từ bị mẹ gọi thức dậy, mơ mơ màng màng thấy người làm dọn hành lý ra bên ngoài, nghe mẹ nói với cô bé, bọn họ tạm thời chuyển đến chỗ khác, vì thế hỏi: “Ba đâu?”

Đại Lê mang cho cô bé một đôi giày ủng nhỏ bằng da dê mềm mại thoải mái, “Ba đi đánh người xấu, bởi vì muốn bảo vệ Tình Từ và mami.”

Tiêu Hạ Châu vẫn lớn hơn nên hiểu chút gì đó, tự mình xách va ly nhỏ màu đen chờ ở cửa, Đại Lê bế Tình Từ lên xe, Tiểu Tình Từ thấy Tôn Phụ, ngọt ngào kêu một tiếng, “Chào chú Tôn!”

Tuy rằng thời cơ không đúng, trên mặt Tôn Phụ vẫn đưa ra nụ cười thường lệ, nói chào, nhận lấy va ly nhỏ của Hạ Châu, anh ta lại nghe Đại Lê nói: “Tôn tiên sinh, bọn nhỏ phiền anh.” Tôn Phụ vừa muốn nói là việc nên làm, ý nghĩ trong đầu chợt loé lên, nhìn Đại Lê kinh ngạc, “Phu nhân cô…”

Vẻ mặt Đại Lê thản nhiên, “Tôi phải đi gặp anh ấy một lần.”

“Tuyệt đối không được!” Tôn Phụ gấp đến mức từ trên xe nhảy xuống, “Cô cũng biết đây là chuyến tàu cuối cùng! Hiện tại vận chuyển vật tư rất khẩn cấp, không thể an bài xe riêng chạy xuống phía Nam!”

Đại Lê gật đầu, “Tôi biết.” Cô đưa thỏ con vào trong lòng Tiểu Tình Từ, hôn một cái lên trán cô bé, “Tình Từ ngoan, mami đi vài ngày, con phải nghe lời của anh và chú nhé.” Tiểu Tình Từ nghe hiểu, trong mắt có hoảng hốt, nắm chặt một ngón tay của Đại Lê, cô lại quay đầu hôn Hạ Châu, “Hạ Châu có thể bảo vệ cho chính mình, bảo vệ tốt cho em gái không?”

Trong mắt Tiêu Hạ Châu cũng hoảng hốt, nhưng cậu gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên nghị, trong lòng Đại Lê hơi chua xót, lại hôn cậu một cái, rồi quay lại hôn Tiểu Tình Từ, “Tình Từ ngoan, mami sẽ mau chóng đi tìm các con, nhanh thôi.”

Trấn an hai đứa con xong, Đại Lê ngẩng đầu nói với Tôn Phụ: “Tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo, trên đường làm phiền anh để ý nhiều một chút.” Tôn Phụ biết cô đã quyết định, nhiều lời cũng vô ích, anh ta cam đoan với Đại Lê: “Phu nhân cô yên tâm! Tôi nhất định chăm sóc tốt cho thiếu gia và tiểu thư, đưa bọn họ đến Côn Minh an toàn!”

Xe chạy đi rồi, Tình Từ ngồi ở trong lòng anh trai, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên cửa kính, hai mắt đẫm lệ nhìn Đại Lê, rốt cuộc cũng không khóc ra.

Lúc Tiêu Hữu Thành nhận được tin tức, anh lập tức ném văn kiện, hổn hển đi ra ngoài đón cô, mà cô gió bụi mệt mỏi nhào vào trong lòng anh, một câu nói nặng anh cũng không nói nên lời, chỉ ôm cô thật chặt, trong thở dài có đau lòng sủng nịch, “Em không nghe lời.”

Cô ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó chôn đầu trong ngực anh, hồi lâu không nói gì, anh ôm ngang người cô, đưa về phòng của mình, khẽ vuốt mặt cô, “Ở đây một đêm nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai anh sai người đưa em về.”

Cô đè tay anh lại, khuôn mặt ở trong lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, “Tự em có cách trở về.”

Cô như vậy, ánh mắt mềm mại, lời nói kiên định, quật cường lại yếu ớt, khiến anh muốn giận cũng không thể biểu đạt ra, ý tứ cực kỳ phẫn nộ cũng mang theo dịu dàng, “Kiếp trước anh thật đã nợ em, em sinh ra là để giày vò trái tim anh!”

Nụ cười của cô có chút đắc ý, bám vào vai anh, con ngươi đen láy như nai con vô tội bình tĩnh nhìn anh, “Hữu Thành.”

“Hửm?” Phương xa truyền đến tiếng pháo của tiền tuyến, anh chợt có chút bất an, nhưng cô lại ném ra một quả bom khác, “Em mang thai.”

Thật như vụ nổ gần lỗ tai của anh, bùng nổ khiến ý thức anh hoảng hốt, không phân biệt rõ ràng cái gì bùng cháy trong lòng, có lẽ cái gì cũng có, anh ôm cô thật chặt, như là ôm vào trong máu thịt, đôi môi run rẩy vài lần, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.

Em yêu, anh không thể ở gần bên em…

Cuối cùng là cô mở miệng: “Em sẽ chăm sóc cho mình và đứa con thật tốt, hãy tin em.”

“Em và các con đợi anh.”

“Anh nhất định phải trở về.”

Em vượt qua nguy hiểm khó khăn đến gặp anh, chỉ là vì muốn nói với anh, nhất định phải trở về bên em…

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời che lấp bởi mờ tối, anh tiễn cô lên xe, nhìn cô rời khỏi, khi xe sắp biến mất khỏi tầm mắt của anh thì đột nhiên dừng lại, anh xông lên như mũi tên, cô xuống xe chạy trở về, hai người ôm nhau thật chặt.

Hôn môi, một lần lại một lần nữa, lưu luyến như là không thể bỏ đi, cho đến khi trong mắt cô nổi lên tầng nước, “Em chờ anh.”

“Hãy chờ anh.” Đây là lời cam đoan của quân nhân, là lời hứa hẹn của người đàn ông, lời hứa đáng giá nghìn vàng, chỉ dành cho người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Côn Minh vào đầu hạ, khí hậu vẫn thoải mái dễ chịu, bụi hoa hồng ánh lên màu kem đẹp đẽ xinh xắn, bên ngoài hàng rào màu trắng, có vài đứa nhỏ khoảng mười tuổi tụ tập ở một góc, Vương Hổ đi qua rất kinh ngạc, chạy lên hỏi: “Chúng mày ở đây làm gì?”

Lục Đại Minh cơ thể cường tráng nhất trả lời cậu ta: “Nghe nói hôm nay ‘hoàng hậu’ sắp tới.”

Vương Hổ sờ đầu, “Hoàng hậu gì?” Triều đại thời trước không phải đã lật đổ từ lâu rồi sao?

Trương Hạo vóc dáng nhỏ cười: “Hổ Tử ngốc, ‘hoàng hậu’ còn có ai? hoàng hậu Tiêu gia của ‘kinh thành’ đấy!” Vương Hổ hiểu ra, vì thế cùng bọn họ chờ “hoàng hậu” trong “truyền thuyết” kia.

Không bao lâu , cửa sân mở ra, một cậu bé đi tới, áo sơ mi trắng, quần yếm màu đen, giày da đen, dựa ở cạnh cửa, khoé mắt đảo qua đám người ở góc hàng rào, sau đó vặn tay chuyên tâm nhìn cuối con đường.

“Mẹ nó, thằng nhóc này rất kiêu ngạo!” Lục Đại Minh thấp giọng mắng một câu.

“Ai vậy hả?” Vương Hổ hỏi.

Lý Kiến nhỏ hơn bọn họ hai tuổi ngậm cành cỏ cười, “Thái tử gia đấy!”

Lục Đại Minh quay đầu lại nói: “An Thạc, mày nghĩ cách chỉnh thằng nhóc này đi, mẹ nó ông đây không thể lên tiền tuyến gϊếŧ bọn quỷ xâm lược Nhật Bản, còn phải chịu đựng ức hϊếp của thằng rắm này!”

Phía sau bọn họ là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi vẫn đứng im lặng, mặc áo sơ mi cotton trắng sạch sẽ, diện mạo mơ hồ có thể nhìn ra vẻ tuấn tú trong tương lai.

An Thạc chỉ khẽ cười, “Thái tử gia, làm sao có thể tuỳ tiện bắt nạt.”

Lục Đại Minh gần như muốn nhảy dựng lên, “Nhóc con mày không phải sợ chứ? Mày có sợ ai đâu!” Tiếng ồn ào quá lớn, cuối cùng khiến cho cậu bé ở cửa sân quay đầu, không kiên nhẫn mà nhìn về phía góc kia, đối diện tầm mắt của An Thạc, An Thạc lại cười to, “Thủ trưởng còn chưa đi đâu, ít nhất hai ngày này an phận một chút.”

Lục Đại Minh vừa muốn cười to thì cửa sân được mở ra, lần này đi ra là một cô bé, nói chính xác, là một búp bê biết đi. Tất cả cậu bé đều ngẩn ngơ không lên tiếng, thậm chí ngay cả không khí cũng ngột ngạt, nhưng lại muốn làm ra chút tiếng động kỳ quái để cho búp bê nhìn qua.

Hồi lâu, Vương Hổ mới nhỏ giọng hỏi, “Ai vậy hả?” Lần này trả lời cậu ta chính là An Thạc, “Công chúa.”

Xa xa truyền đến tiếng “đích đích”, tất cả bọn nhỏ đều hưng phấn, mở to mắt nhìn chằm chằm chiếc xe dừng lại, hai bên cửa xe mở ra cùng lúc, bước xuống một bên là thủ trưởng, bên kia là một cô gái, quần dài đen áo sơ mi trắng, mang thêm khăn trùm đầu ca rô đen trắng, cô ôm búp bê muốn nhào vào trong ngực, hôn xuống thật nhiều, rồi khom lưng hôn tiểu thái tử kiêu ngạo vì hưng phấn mà đỏ mặt.

Cho đến khi gia đình kia đi vào nhà, những cậu bé ở trong góc không ai nói chuyện, Vương Hổ cũng không hỏi người này là ai, chỉ ngây ngốc nói: “Quả nhiên là hoàng hậu.”

Tấm lịch rốt cuộc lật đến tờ cuối cùng, trong khói lửa chiến tranh, mọi người lại chào đón một năm mới. Những năm trước ở Bắc Bình, ngày này luôn rất náo nhiệt, sau buổi trưa các phu nhân tiểu thư bắt đầu trang điểm làm dáng, vì vũ hội vào buổi tối ở Tiêu gia mỗi năm một lần. Năm nay ở Côn Minh, vũ hội đổi thành tiệc rượu, bởi vì phần lớn đàn ông đều đang ở chiến trường, phòng khách đầy phụ nữ tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, còn có trẻ con chạy đầy. Họ không phải trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, tuy rằng ngày ngày lo lắng, hoàn cảnh cuối cùng vẫn an nhàn.

Tiệc rượu lấy danh nghĩa của Đại Lê và Tiêu Hữu Thành mà tổ chức, bởi vậy gia quyến của quân Nam Bắc đều được mời tới, kháng Nhật khiến cho quân Nam Bắc từ đối kháng hướng đến hợp tác với nhau, gia quyến cũng bố trí ở một chỗ, nhưng suy cho cùng phe cánh khác nhau, các phụ nữ còn có thể sống trong hoà bình, trẻ con lại không được, đặc biệt là các bé trai, gần như đem nơi này làm chiến trường tương lai của bọn họ. Trẻ con Bắc Quân chỉ có Tiêu Hạ Châu như thiên lôi đánh dẫn đầu, tuy rằng nhỏ tuổi hơn, nhưng bất luận từ thân phận hay là năng lực đều không thể nghi ngờ. Thủ lĩnh của quân phía Nam, Chu Thuần, chỉ có một con gái, với lại mới một tuổi, con trai của tổng tham mưu trưởng, An Thạc, liền trở thành thủ lĩnh, hai bên “đội ngũ” đọ sức vài lần, mỗi bên đều thắng thua, Tiêu Hạ Châu và An Thạc lại như nước lửa không hoà hợp.

Điều này không đổi, trẻ em Bắc Quân chiếm đóng phòng khách phía Đông, trẻ em Nam Quân liền tụ tập ở phía Tây, thỉnh thoảng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau vài lần, ở trước mặt các người lớn cũng không dám thật sự đánh nhau.

Ánh mắt của mọi người bỗng nhiên đều hướng đến một điểm, bởi vì có một cô bé xuất hiện ở phía trên cầu thang, váy nhung thuần trắng, khăn quàng cổ màu anh đào ẩn dấu chiếc cằm xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi trên mặt nước, con ngươi đen láy lướt qua một vòng dưới lầu, dường như không tìm được người muốn tìm, Tiêu Hạ Châu đi vài bước lên lầu, bế em gái xuống, trong mắt mỗi bé trai đều phun lửa thèm muốn, búp bê đáng yêu xinh đẹp như vậy, ai không muốn ôm một cái chứ.

Có một người phụ nữ nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Tựa như yêu tinh, y chang mẹ con bé.”

An Thạc vừa vặn nghe được, cảm thấy lời này cũng có chút lý lẽ, bởi vì cô bé thật sự rất đẹp, có vẻ như yêu tinh.

Chu Thuần ở trong phòng khách xã giao một vòng cũng không tìm được người mình muốn tìm, đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy ở vườn hoa. Cô ngồi trên xích đu màu trắng, mang thai hơn bảy tháng nhưng không rõ ràng lắm, cô mặc váy dài bằng nhung mỏng, áo len màu đen, dường như muốn dung hoà cùng bóng đêm, cô hơi nghiêng đầu, híp mắt lại, khoé miệng hơi trầm xuống, đang nhìn gì đó. Hôm nay mười lăm tháng giêng âm lịch, ánh trăng như mâm bạc, vừa tròn lại sáng, trước mắt cô là cây tường vi trắng, thanh tẩy dưới ánh trăng màu bạc, trong mông lung có vẻ đẹp mộng ảo, trong vườn hoa còn có vài cây chanh, toả ra hương thơm mát lòng mát dạ.

Tuy nói bốn mùa ở Côn Minh như xuân, nhiệt độ sớm tối chênh lệch cũng lớn, dưới áo len đen cổ rộng là bờ vai gầy, nhìn qua hết sức yếu ớt mỏng manh, Chu Thuần không hề nghĩ ngợi liền cởϊ áσ gió, sau khi cởi xong cũng chỉ có thể cầm trong tay.

Đại Lê nghe tiếng nhìn qua, vẻ cô đơn đã giấu vào đáy mắt, “Chu tiên sinh.”

“Đại tiểu thư.”

Đại Lê quay đầu lại nhìn cây tường vi, “Ở đây mùa đông cũng có hoa tươi.”

“Uhm…năm mới Tiêu đại soái không trở về sao?”

“Ừm.”

“Có gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời, ân tình năm đó tôi vẫn không quên.”

“Cám ơn, chỉ là nhấc tay chi lao*.”

(*) nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.

Cô lại bắt đầu trầm mặc, anh ta cũng không biết nói gì, giữa bọn họ, ngay cả tìm một đề tài đơn giản cũng không có, anh ta không thể luôn nhìn thấy cô, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, cùng cô ngắm hoa hải đường. Kỳ thật cũng rất tốt, giống như trong mộng.

Bầu không khí hơi mập mờ, cô chậm rãi từ xích đu đứng lên, “Tôi đi vào trước.”

“Cám ơn.”

Vì thế chỉ còn lại một mình anh ta, hiu quạnh đứng thẳng hồi lâu, một mình nhìn cây tường vi trắng trong mộng ảo, mùi hương cây chanh quanh quẩn. Anh ta không biết, ở phương Tây, cây tường vi trắng đại diện cho tình yêu thuần khiết, mà ngôn ngữ loài hoa của cây chanh là tình yêu nói không nên lời.

Lúc Đại Lê ở vườn hoa, trong phòng khách có chút hỗn loạn. Lục Đại Minh và một thiếu gia của Bắc Quân không biết vì sao cãi nhau, bọn nhỏ ầm ĩ, nhưng An Thạc không để ý, cậu ta lặng lẽ lên lầu.

Tình Từ vừa được anh trai đưa lên không lâu, cô bé nhìn gương muốn tự mình cởi khăn, nhưng không cởi được, đột nhiên phát hiện có một cậu bé xa lạ tiến vào phòng.

Tiểu Tình Từ không khóc không kêu, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nhìn người trong gương, trong ánh mắt không có hoảng hốt không có sợ sệt, chỉ một chút tò mò nghi hoặc, đồng tử đen láy có thể nói, giống như đang hỏi, cậu là ai? Vì sao ở trong này?

An Thạc cũng không phải tính toán mọi cách muốn làm gì, cậu ta chỉ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bản năng dẫn đến đây, lúc này cậu ta cũng có chút khẩn trương, nghiêng đầu nhìn cô bé, cắn môi nói: “Muốn tôi giúp không?”

Tiểu Tình Từ suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nhìn khăn quàng cổ, lại ngẩng đầu nhìn cậu ta từ trong gương, cô bé không nói chuyện, lá gan An Thạc lớn một chút, thật cẩn thận đến gần cô bé, tay hơi run, nhẹ nhàng cởi khăn quàng của cô bé xuống, Tiểu Tình Từ rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là…” Trong đầu chợt loé sáng, “Tôi từ trên trời, đến tặng quà cho em.”

Tiểu Tình Từ nhất thời mở to mắt! Cô bé đã từng nghe mẹ kể truyện cổ tích như vậy, biết trên trời có thần tiên, thần tiên lại thật sự đến tìm cô bé! Tiểu Tình Từ quay đầu, trong mắt nhảy nhót vui mừng, “Bởi vì Tình Từ rất ngoan sao?”

“Cái gì?” An Thạc hơi ngớ ra.

“Mami nói, Tình Từ ngoan ngoãn thì ông tiên sẽ tặng quà, bởi vì Tình Từ rất ngoan phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” An Thạc nở nụ cười, thật đúng là một sự trùng hợp hoàn mỹ, không để ý đến chữ ông, cậu ta gở xuống một khối ngọc bội đeo trên cổ, chia làm hai nửa, một nửa cho cô bé, “Cái này tặng cho em, tương lai có ai cầm nửa khác thì người đó chính là vị hôn phu của em, nhớ kỹ chưa?”

Tình Từ không hiểu, mở to mắt nhìn cậu ta, bởi vì đồng tử vừa lớn lại đen, có vẻ rất ngây thơ, An Thạc đặt ngón trỏ trên miệng cô bé, khẽ suỵt một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đây là bí mật của chúng ta, được không?”

Tình Từ nhăn mặt nhíu mày cắn môi, nhưng vẫn gật đầu, dáng vẻ rất nghe lời. An Thạc cảm thấy trong lòng có cảm xúc không thể kiềm chế, cậu ta đột nhiên ôm lấy cô bé… Mềm mại ấm áp, còn rất thơm, trái tim như muốn tan ra… Cô bé vẫn cắn môi bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi môi phấn hồng, óng ánh long lanh… Cậu ta cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào quả thạch mềm mại…

“Buông ra!!!” Phía sau có một tiếng rống to, khi An Thạc còn chưa kịp phản ứng thì bảo bối ở trong lòng đã bị cướp đi, nắm đấm như bão táp đánh lên, Tiêu Hạ Châu như con báo nhỏ phẫn nộ, vành mắt đỏ bừng muốn đánh chết người, “Thằng khốn! Mày dám ức hϊếp em gái tao! Khốn nạn!”

An Thạc không đánh trả, không bao lâu thì có người lớn đi lên, mau chóng tách hai đứa trẻ ra, Tiêu Hạ Châu gần như phát tiết, ôm lấy Tình Từ, oán hận nhìn cậu ta, “Cút đi! Đừng để tao gặp lại mày, nếu không gặp một lần đánh một lần!”

Nhưng An Thạc nở nụ cười, lau máu trên khoé miệng, liếc xéo nhìn Tiêu Hạ Châu, “Cậu là anh trai của cô bé, lần này không so đo với cậu.”

Tiêu Hạ Châu lạnh lùng hừ một tiếng, “Cút đi!”

An Thạc chống người đứng lên, cười với Tình Từ rồi xoay người bỏ đi.

Qua hai tháng, thân thể Đại Lê nặng hơn, vóc dáng lại càng gầy yếu, cũng mệt mỏi, đi lại không dễ dàng, cô dựa trên giường, nhìn hai đứa con chơi xếp gỗ trên thảm.

Khi thím Mặc tiến vào nói, bên ngoài có khách phương xa đến thăm, Đại Lê hơi bất ngờ, thời buổi như vậy, khắp nơi rối ren hỗn loạn, sao lại có khách đến thăm?

Cô choàng áo khoác xuống lầu, thấy bóng dáng cao ngất trong phòng khách, đang ngắm thư hoạ trên tường, Đại Lê khó tin vào ánh mắt mình, “Đình Hiên?”

Người nọ quay đầu lại, nét mặt tươi cười vẫn tuấn tú như xưa, vẻ dịu dàng trong mắt nhiều năm không đổi.

“Anh sao lại… Anh không phải đang ở Mỹ…”

Anh ta đỡ cô ngồi xuống sô pha, “Gần đây không có chuyện gì làm nên đến đây thăm em.” Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, cũng không nói thêm gì, bởi vì người Nhật Bản phong toả vùng duyên hải miền biển, bởi vì Châu Âu đang đánh giặc, từ khi anh ta lên đường cho đến ngày hôm nay, đã vượt qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, mất công sức tìm kiếm hơn nửa năm mới có thể đứng ở chỗ này.

Qua ngàn núi, vượt vạn biển, chỉ vì lúc em cần, anh sẽ đến bên cạnh em.

Trên lầu có hai người nhỏ bé, bốn con mắt to lén nhìn. Hạ Châu nhỏ giọng nói: “Anh không thích người này.” Tình Từ càng nhỏ giọng hơn, “Tại sao?” Gần đây cô bé vừa mới biết nói tại sao, chuyện gì cũng muốn hỏi tại sao. Hạ Châu bĩu môi, “Ông ta thích mẹ.”

Đại Lê ra ngoài, giúp Dung Đình Hiên tìm chỗ ở gần đây, sau khi dọn dẹp sơ qua, cô mời anh ta cùng ăn bữa tối, chỗ ở này cách căn nhà hiện tại của Đại Lê không xa, bọn họ đi bộ trên đường đá bằng phẳng trơn trượt, vách tường ven đường đầy dây thường xuân, nắng chiều hiện ra màu vàng ấm áp. Bởi vì Đại Lê mang thai nên bọn họ đi rất chậm, cái bóng ở phía sau dần dần kéo dài, Dung Đình Hiên hy vọng biết bao, con đường này vĩnh viễn cũng không đến điểm cuối.

Một cô bé khoảng mười tuổi từ đối diện mà đến, xách một rổ bánh kem, Tình Từ thích ăn cái này, Đại Lê mua một ít, không nặng lắm nhưng Dung Đình Hiên vẫn cầm lấy, anh ta nghe Đại Lê nói: “Anh còn nhớ Bạch Nguyệt Nhi không?”

Dung Đình Hiên không rõ vì sao cô đột nhiên nhắc đến người này, anh ta gật đầu.

“Mấy ngày trước em đã gặp cô ấy, cô ấy ở thành phía Nam mở tiệm bánh ngọt nhỏ, có một đứa con trai hơn năm tuổi, tên là…Dung Niệm Hiên.” Khi nói chuyện Đại Lê nghiêng đầu nhìn ven đường, Dung Đình Hiên chỉ có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt của cô, hơi đỏ, giống như vô ý trông thấy chuyện riêng của người khác, bản thân cũng ngượng ngùng.

Dung Đình Hiên trái lại vân đạm phong khinh, cười cười giống như người ngoài cuộc, “À.”

Cô bé bán bánh ngọt đã đi xa, căn nhà lầu nhỏ màu vàng nhạt cũng xuất hiện ở trước mắt, nhanh như vậy đã đến rồi.

Đảo mắt lại tới tháng tư, Đại Lê rất gầy, chỉ có cái bụng là lớn, đứa nhỏ chậm chạp không chịu ra, người bên cạnh không ai là không lo lắng, ngay cả Tiểu Tình Từ nhìn ánh mắt của cô cũng khẩn trương, nhưng Đại Lê lúc nào cũng cười thản nhiên, chiếc cằm vì gầy mà nhọn, cười rộ lên có vẻ rất mệt mỏi, “Có thể là một bé gái, đang thẹn thùng.”

Cuối tháng tư, khi Dung Đình Hiên và bác sĩ thảo luận xem có cần thiết áp dụng một vài biện pháp thì y tá hoang mang khẩn trương chạy tới, nói phu nhân muốn sinh.

So với trong dự đoán còn khó khăn hơn, thể chất của phụ nữ có thai vốn suy yếu, khả năng kháng bệnh không đủ nên khó sinh. Dằn vặt suốt ba ngày, Dung Đình Hiên canh giữ ở ngoài cửa, một bước cũng không rời, áo sơ mi không ngừng ẩm ướt, Hạ Châu ôm Tình Từ cũng trông coi ngoài cửa, Tình Từ khóc mấy lần, đôi mắt vừa đỏ lại sưng, giống như thỏ con.

Khi trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc nỉ non, mọi người mới thả lỏng trong lòng, rồi lại nhanh chóng căng thẳng, băng huyết sau khi sinh! Dung Đình Hiên liều lĩnh xông vào, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đại Lê, trong lòng rõ ràng đau nhói nhưng mỉm cười, khàn tiếng nhưng ấm áp mà trấn an cô, “Không sao, sẽ không có việc gì đâu.”

Sắc mặt Đại Lê vô cùng tái nhợt, đầu choáng hoa mắt đã có chút mê man, đôi môi khẽ run rẩy, Dung Đình Hiên biết cô đang gọi ai.

Anh ta lập tức gọi điện thoại, gọi năm lần mới thông máy, Tiêu Hữu Thành vừa mới trở về từ tiền tuyến, suốt ba ngày cũng chưa chợp mắt, anh nhận điện thoại rồi vội vã hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Ống nghe được đặt ở bên tai Đại Lê, nghe thấy thanh âm lo lắng quen thuộc, nhiều lần gọi cô Lê, Đại Lê hơi tỉnh lại, môi run rẩy, nhưng vẫn không nói ra lời nào, nước mắt rưng rưng liền chảy xuống, cô cắn chặt môi, không cho anh nghe thấy tiếng nức nở của mình.

Rốt cuộc anh cũng ngừng gọi, dừng vài giây, tiếng anh run rẩy cẩn thận nói: “Đừng khóc.”

Toàn bộ bức màn nhung được thả xuống, trong phòng tối đen, cô đang nặng nề ngủ, bởi vì truyền nước biển liên tục nên cánh tay rất lạnh, anh ta nắm tay cô rất cẩn thận, trước đây anh ta không hề biết, phụ nữ sinh con lại khó khăn như vậy. Đứa nhỏ tên là Dung Niệm Hiên kia, có lẽ anh nên gặp, cũng gặp mẹ đứa trẻ một lần, tuy rằng chuyện xưa qua lâu rồi.

Tiếng rên nhỏ bé, trong lúc ngủ mơ cô cũng nhíu mày, tiều tuỵ thế này nhưng vẫn xinh đẹp… Anh ta cúi người, dịu dàng hôn lên đuôi lông mày của cô, đem tình yêu say đắm của cả đời trút vào nụ hôn này.

Như đâm sau lưng, muốn đốt cháy người, anh ta quay đầu lại, hoá ra không phải ảo giác. Anh ta nhẹ nhàng rút tay mình ra, nhét chăn vào cho cô, làm xong tất cả mới chậm rãi đi ra ngoài.

Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng đóng cửa lại, đánh Dung Đình Hiên một quyền ngay mặt, tại chóp mũi, chất lỏng ấm áp lập tức chảy xuống, Dung Đình Hiên lau đi, mang nắm đấm đầy máu lập tức vung tay trở về.

Suy cho cùng, đàn ông thích dùng quả đấm để nói chuyện, trận này có chút thoả thuê sảng khoái, thực ra anh ta đã muốn đánh anh từ lâu, vừa vặn anh cũng vậy.

Đại Lê ngủ ba ngày, khi tỉnh lại, cô thấy Tiêu Hữu Thành ở trước giường. Con người đen láy ướŧ áŧ nhìn anh, khiến người ta cảm thấy ngẩn ngơ, trong thế giới của cô chỉ có một mình anh. Sau đó cô cười nhợt nhạt, “Mặt anh sao lại thành ra thế này?” Thanh âm rất nhẹ, chắc hẳn không còn sức lực gì.

Anh không trả lời vấn đề của cô, vén tóc cô ra sau tai, “Còn đau không?”

Cô cười “Ừm” một tiếng, xê dịch thân thể vào trong, anh cởϊ áσ khoác nằm xuống, ôm cô rất cẩn thận, cô phát ra tiếng thở dài thoải mái, chôn đầu trong ngực anh, “Anh thấy con chưa? Lớn lên sẽ giống anh đấy!”

Anh cười, “Còn nhỏ như vậy, sao có thể nhìn ra.”

Cô kiên trì, hàm ý có chút vô lại, “Em nhất định có thể nhìn ra.”

“Được.” Anh cười hôn lên tóc cô, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, “Anh sẽ không để em chịu khổ nữa, anh cam đoan.”

“Bán báo đây! Bán báo đây! Tin tức lớn đặc biệt! Tin tức lớn đặc biệt! Trận quyết chiến giành được thắng lợi quan trọng! Đại soái dụng binh như thần! Quỷ Nhật Bản phải đầu hàng! Phải đầu hàng!”

Tiêu Hạ Châu cầm tờ báo, kích động chạy về nhà, “Mẹ, mẹ, tin tức của ba.” Đẩy cửa ra cậu lại ngây ngốc, người đàn ông cao lớn ôm Đại Trấn Tây trên vai, không phải là đại soái trên báo chí, mà là ba của bọn họ.

“Ba…ba.” Tiêu Hạ Châu cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Tiêu Hữu Thành cười ha ha, “Con trai cao hơn rồi! Lại đây để ba nhìn kỹ xem!”

Tiêu Hạ Châu hơi đỏ mặt nhưng vẫn có chút hưng phấn, ba cha con ôn hoà hiếm thấy, ở cửa đột nhiên ló ra một cái đầu xinh đẹp, nũng nịu yếu ớt tuyên bố, “Mami nói ăn cơm!”

Tiêu Hữu Thành cười nói: “Công chúa nhỏ của ba sao vẫn chưa nói rõ ràng vậy?”

Tình Từ chu miệng, liếc nhìn ba một cái, mũi nhỏ vểnh lên chun lại “Hừ” một tiếng êm ái, rồi đùng đùng chạy xuống lầu.

Tiêu Hữu Tình một nhà ba miệng, Tiêu Hữu Thành một nhà năm miệng, một bàn to lớn, nhìn thấy hình ảnh con cháu đầy đàn, Tiêu lão phu nhân cũng thoải mái một chút, năm ngoái Tô Giáng Ưu vì bệnh mà qua đời, vốn khiến lão phu nhân buồn bực một thời gian dài.

Tiêu Hữu Tình đang mang thai, không bao lâu liền không chịu đựng nổi, Chu Thuần muốn đưa cô về nhà, nhưng bị Tiêu Hữu Thành gọi lại, “Mời cậu đến thư phòng tôi một chuyến.” Đại Lê nghe vậy liền liếc nhìn anh, Tiêu Hữu Thành trả lời vợ bằng nụ cười ấm áp, vì thế Đại Lê cũng cười, Chu Thuần cảm thấy nụ cười này hơi chói mắt, anh ta vội vàng trả lời rồi quay lại.

Cửa thư phòng khép hờ, nhưng Chu Thuần vẫn gõ hai cái, nhanh chóng nghe thấy tiếng của Tiêu Hữu Thành, “Mời vào.”

Sau cái bàn có một bản đồ lớn, gần như chiếm cả mặt tường, Tiêu Hữu Thành đưa lưng về phía cửa, khoanh tay nghiêng người dựa ở cạnh bàn, Chu Thuần vào rồi anh cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn vào bản đồ, không nhanh không chậm nói: “Người Nhật Bản chống cự không được bao lâu, sẽ không hơn hai tuần nữa.”

Chu Thuần cười, “Trận đánh này của anh quả thực rất đẹp.”

Tiêu Hữu Thành cũng cười, “Không phải công lao của một mình tôi.” Nhìn thấy trên bản đồ một khu vực lớn viền xanh bên ngoài, anh vẫn không nhanh không chậm nói: “Hai năm nay, địa bàn của các cậu mở rộng rất nhanh, gần như muốn phân chia sông lớn với Bắc Quân mà chinh phục.”

Chu Thuần nghe không ra ý tốt hay xấu trong lời nói của anh, đành phải lặng lẽ không lên tiếng.

Tiêu Hữu Thành cầm bút máy chấm xuống khu vực màu đỏ trên bản đồ, “Miếng này cũng cho cậu, cậu có lá gan ăn không?”

Như là sấm vang trên đầu, cả người Chu Thuần lờ mờ, hồi lâu mới nói: “Anh nói gì?”

Dưới lầu truyền đến tiếng cười đùa của bọn nhỏ, Tiêu Hữu Thành tiện tay ném bút máy trên bàn, đi đến bên cửa sổ, anh thấy ba đứa nhỏ dẫn theo hai con chó, chơi xích đu trong vườn hoa, khoé miệng không nén được mà cong lên, anh nhớ lời vợ nói lúc ăn cơm, nên chọn một con chó cưng cho Trấn Tây, đối với anh, đây mới là chuyện quan trọng.

“Hiện giờ chí hướng của tôi không ở đây.”

Chu Thuần vô cùng kinh hãi nhìn Tiêu Hữu Thành, bất luận thế nào cũng không nghĩ đến, anh lại vứt bỏ vào lúc này! Đem giang sơn chinh chiến nhiều năm chắp tay nhường cho người ta! Sau khi người Nhật Bản đầu hàng, Nam Bắc giao chiến là điều khó tránh khỏi, nhưng trong lòng Chu Thuần rõ ràng, người cuối cùng có thể chiến thắng, nhất định là Tiêu Hữu Thành.

Chu Thuần là người thẳng thắn, đem suy nghĩ của mình nói trắng ra, Tiêu Hữu Thành nghe xong cũng chỉ cười, “Đương nhiên người chiến thắng cuối cùng sẽ là tôi.” Thanh âm lười biếng, có loại khí phách áp bức thiên hạ. Lúc này Đại Lê đi vào vườn hoa, cô ôm Trấn Tây đi, thanh âm của Tiêu Hữu Thành đột nhiên trở nên dịu dàng, “Nhưng hiện tại tôi có chuyện quan trọng hơn.”

Hồi lâu sau, Chu Thuần chậm rãi mở miệng, “Anh thật khiến người ta hâm mộ.” Cảm giác thật sự từ đáy lòng.

Tiêu Hữu Thành ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, thoải mái cười nói: “Tôi cũng cho là như vậy.”

Xuống lầu tiễn Chu Thuần, anh quay đầu liền thấy vợ mình, sườn xám màu xám nhạt, áo khoác ngắn màu trắng, trong bụi hoa màu tím, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt nghi vấn lại chờ đợi.

Anh mỉm cười dang hai cánh tay, “Em yêu, em muốn đi Sicilia hay là Vienna?”

Một tiếng hoan hô cực kỳ vui sướиɠ, cô lập tức nhào vào trong lòng anh, ôm thật chặt, kích động đến mức thân thể run nhè nhẹ, “Cảm ơn, cảm ơn anh.” Vì em mà vứt bỏ tất cả.

Anh mỉm cười nhắm mắt lại, ôm cô trong ngực. Chỉ có hạnh phúc vào lúc này mới đáng giá bỏ hết tất cả, huống chi, cô sẽ cho anh hạnh phúc suốt đời, một thế giới mới.

Hốc mắt cô hơi ướŧ áŧ, vì thế anh muốn chọc cô cười, nhíu mày lại, “Có một vấn đề?”

“Gì thế?” Quả nhiên dời đi sự chú ý của cô.

“Sau này anh không còn là đại soái, lấy gì mà nuôi gia đình?”

Cô nở nụ cười, vỗ vai anh, “Đừng lo, em nuôi anh.”

“…”

Cả gia đình trở về Bắc Bình, tại tiệc rượu đầy năm của Đại Trấn Tây, Tiêu Hữu Thành đột nhiên tuyên bố nhượng quyền, khiến cho trong ngoài nước ồn ào một phen, ngay lúc mọi người còn chưa phản ứng, một chiếc tàu biển lặng lẽ chạy ra khỏi cảng Thiên Tân, bắt đầu hành trình mới.

Trên biển gió to, trên boong tàu, Tiêu Hữu Thành bao bọc Đại Lê trong áo gió của mình, họ đang nhìn mặt trời lặn trên biển, cách đó không xa có một linh mục mặc áo choàng đen, nhìn bọn họ thật lâu, cuối cùng ông ta cất tiếng: “Tiên sinh phu nhân, tôi đã từng chủ trì hôn lễ cho hai người.”

Đại Lê và Tiêu Hữu Thành đều rất kinh ngạc, thật là vị linh mục đã chủ trì hôn lễ đêm khuya cho bọn họ ở Thượng Hải vào năm ấy. Linh mục mặc đồ đen cười nói: “Tôi rất vui có thể chứng kiến hạnh phúc của anh chị, hai người đã tuân theo lời hứa hẹn đối với nhau.”

Đại Lê mỉm cười hạnh phúc, in lên khoé môi của Tiêu Hữu Thành một nụ hôn.

Không phải Sicilia, không phải Vienna, nơi cuối cùng tàu biển đến là Cork, Ireland.

Phong cảnh nước ngoài khiến cho bọn nhỏ rất hưng phấn, Đại Lê cũng rất kinh ngạc, trang viên xinh đẹp màu mỡ kia, pháo đài cạnh biển to lớn… Tiêu Hữu Thành ôm cô từ phía sau, “Hài lòng không? Nữ vương bệ hạ của anh?”

Thường Phi đẩy Đại Mặc Tường trên xe lăn, cười mỉm chờ ở cửa, hai đứa trẻ chạy như bay hướng về phía ông bà ngoại, đứa nhỏ nhất cũng cười được bà nội bồng, họ cùng nhau đi vào trong nhà.

Trước pháo đài, Đại Lê và Tiêu Hữu Thành ôm nhau, hôn nhau say đắm.

Nắng chiều rực rỡ ở chân trời, từ đỏ thẫm biến thành đỏ tươi, từ đỏ tươi biến thành tím hồng, từ tím hồng biến thành màu da cam, cuối cùng gợn lên màu vàng hổ phách ấm áp, màu sắc của hạnh phúc.

Hoàn chính văn