Sau đó một bóng ma màu đỏ nhẹ nhàng bay vào.
Ba người trong phòng hoảng sợ, mẹ Lương nhìn thấy bóng ma đó, vẻ mặt ngập tràn sự sợ hãi.
"Triệu... Triệu Cẩm!"
Mẹ Lương lùi về sau, bà ta rúc vào chỗ mẹ mình: "Ma! Mẹ! Là hồn ma của Triệu Cẩm!"
"Đã lâu không gặp, ông Lương, bà Lương."
Triệu Cẩm nhìn ba người trước mặt, mỉm cười, cuối cùng ánh mắt dừng trên người bà ngoại Lương.
"Còn có bà già này, có lẽ đây là lần đầu tiên bà gặp tôi, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Triệu Cẩm, là con gái của Triệu Thiều Mỹ."
Bà ngoại Lương giống như nghe thấy một chuyện rất đáng sợ, khuôn mặt lập tức trắng bệch, cả người khẽ run rẩy.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Mẹ Lương thấy mẹ mình như vậy thì lo lắng hỏi.
Bố Lương kích động, ông ta tiến lên: "Cô... Cô là con của Thiều Mỹ, cô là Nhân Nhân?"
Mẹ Lương thấy cảnh này, dường như bà ta đã nhận ra cái gì đó, trực giác đó chiến thắng nỗi sợ hãi, bà ta hỏi: "Mọi người quen nhau?"
"Không! Không quen!" Bà ngoại Lương phản ứng lại, bà ta đứng chắn trước mặt mẹ Lương.
"Mẹ?" Mẹ Lương nhìn thấy phản ứng này của mẹ mình, nhìn thế nào cũng thấy không giống không biết nhau.
Bố Lương nhìn Triệu Cẩm trước mặt, càng nhìn càng thấy khuôn mặt của cô ta có vài phần quen thuộc: "Cô là Nhân Nhân! Cô chính là Nhân Nhân!"
Triệu Cẩm mỉm cười: "Đúng vậy! Tôi là Nhân Nhân! Là con gái của ông, chết trong tay con trai ông, tôi là con gái ruột của ông."
Lời của Triệu Cẩm quá nặng nề, bố Lương cảm thấy hô hấp khó khăn, ông ta lùi về sau: "Sao có thể... Sao có thể..."
Mẹ Lương hoàn toàn lơ mơ: "Con gái cái gì? Sao lại thế này? Mẹ?"
Nhưng mà dường như bố Lương đã bị đả kích nặng nề, bà ngoại Lương cũng sợ hãi, không ai trả lời bà ta.
Triệu Cẩm nhìn mẹ Lương, cô ta cười lạnh: "Để tôi nói với bà Lương."
"Mẹ của tôi là Triệu Thiều Mỹ, là mối tình đầu của chồng bà, bọn họ từng bàn về chuyện hôn nhân, thậm chí còn có một đứa bé."
Mẹ Lương không thể tin được nhìn bố Lương.
"Chỉ tiếc tình yêu tuổi trẻ không thắng được hiện thực."
Triệu Cẩm bay trên không trung, cô ta nhìn mẹ Lương: "Mẹ tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, mà bà thì khác."
"Bà là cô chủ của nhà họ Lý, sau khi bố bà qua đời, bà kế thừa toàn bộ gia sản của nhà họ Lý, chỉ cần kết hôn với bà, ông ta có thể chân chính nắm giữ nhà họ Lương."
"Vì vinh hoa phú quý của ông ta, ông ta từ bỏ mẹ tôi, đáng thương thay khi đó mẹ tôi đã mang thai."
Bố Lương khϊếp sợ: "Bà... Bà ấy mang thai? Không có khả năng! Không có khả năng! Bà ấy chưa từng nói với tôi! Bà ấy chưa từng nói với tôi, sao bà ấy có thể mang thai được?"
Triệu Cẩm cười lạnh: "Đương nhiên bà ấy sẽ không nói với ông, người phụ nữ ngốc đó biết không níu kéo được ông, nghĩ rằng sẽ im lặng đưa đứa bé rời đi, quả thật bà ấy đã làm được."
"Mẹ tôi dẫn theo tôi rời khỏi Giang Thành, chúng tôi tìm một trấn nhỏ sinh sống, mùa xuân năm sau, em trai được sinh ra."
"Tôi vốn nghĩ rằng có thể sống yên bình như vậy, nhưng bà ta..."
Triệu Cẩm nói đến đây, cô ta duỗi tay ra, một luồng khí đen giống như sợi tơ nhanh chóng quấn chặt lấy cổ bà ngoại Lương.
"Mẹ! Mẹ!" Mẹ Lương kêu lớn tiếng, muốn cứu người, nhưng bà ta hoàn toàn không chạm được vào sợi dây đen kia.
Bà ta khóc lóc, nhìn Triệu Cẩm: "Cầu xin cô, tôi cầu xin cô hãy tha cho mẹ tôi, tôi cầu xin cô."
"Tha cho bà ta?" Triệu Cẩm lạnh lùng nói: "Tôi tha cho bà ta, nhưng bà ta có buông tha cho mẹ tôi không?"
Triệu Cẩm nói xong, cô ta nhìn bố Lương: "Ông có biết bà mẹ vợ tốt của ông đã làm gì không?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin