***
… Tín hiệu cuộc gọi chấm dứt… Chẳng kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng kịp toan tính mình cần những gì để hành động. Chỉ còn đọng lại cảm giác ngai ngái, man mát của tiết trời muộn khi gấp gáp hít vào một hơi khí sâu vì nhịp tim trong người bỗng tăng nhanh đột biến. Vội vã tăng ga, tôi chuyển hướng ngay con phố Minh vừa nói, cũng may nó ko cách quá xa mà chỉ cần thêm vài đoạn rẽ nữa. Vừa đến nơi, đập vào mắt là cảnh 2 chiếc xe đổ ngổn ngang 1 góc bên hè. Minh đang giằng co quyết liệt với Luân trong khi Phong bị 2 thanh niên khác có lẽ là bạn tay Luân quây tròn, dùng tuýp đánh cho nằm sấp ngửa trên đường. Trời về khuya, con phố lác đác chỉ còn vài người đơn lẻ qua lại nên người nào người nấy cũng chỉ giương mắt đi qua hoặc đứng từ xa hóng hớt chứ tuyệt ko có lấy 1 bóng người dám lại gần can ngăn.
– Luân… dừng lại… Anh làm cái gì vậy? Dừng lại ngay, ko đánh nữa, .. – tôi quát to rồi nhảy xổ vào chắn trước mặt Minh, đẩy Luân ra xa.
– ĐMM cút ra!!! Đ’ phải việc của mày, mày tưởng tao ko biết mày với con Huyền cùng 1 giuộc với nó à!!! – tên Luân chỉ thẳng vào Minh, mắt trợn trừng vằn lên những tia máu đỏ ngầu.
– Mày bị điên rồi, tao chia tay mày vì ko chấp nhận đc thói lăng nhăng của mày. Ko có chuyện người thứ 3 nào liên quan đến tao và cũng ko đến lượt mày phán xét chuyện của tao!!! – Minh cũng xối xả đáp trả, bấy giờ này tôi mới để ý vết máu nơi khoé miệng Minh và 2 cánh tay hằn lên vài vệt đỏ đang run rẩy. Minh mặc dù học võ nhưng dù sao vẫn chỉ là con gái, sức lực sao có thể cự nổi 3 thằng con trai thế này.
– ĐM, chúng mày có thôi đi ko!!! – tôi điên tiết xông vào đẩy 2 thằng còn lại ra khỏi Phong, anh ta lúc này đang ôm đầu nằm bê bết.
– Có chuyện gì thì phải nói chuyện, giải thích đàng hoàng chứ. Ông ko hỏi ko nghe ko biết người ta thế nào đã vô cớ gây sự đánh người. Cái Minh nó làm gì ông mà ông đối xử với nó như vậy? Hả, ông Luân, nó làm gì ông!!!
Tay cầm cờ lê, tôi lớn giọng oang oang cả góc phố, vài người chứng kiến xung quanh cũng to nhỏ vào ra “bỏ qua đi” với “bình tĩnh lại”. Tay Luân nghe vậy mặt mày hằm hằm nhưng đã hơi giãn ra. Có lẽ cứ như vậy là sẽ thôi thì Minh ở phía sau lại chạy tới bên Phong lo lắng hỏi han. Thấy cảnh đấy, lửa giận sắp nguôi trong lòng Luân như thổi bùng trở lại.
– Mày bỏ tao thì cũng đừng hòng dễ dàng đến với thằng khác!!!
Luân gằn giọng, 2 thằng bạn hắn cũng nóng máu chó hùa, cậy đông hϊếp người cùng lao lên. Hướng về phía Minh và Phong đang ngồi nhưng thực chất là lao thẳng vào tôi vì tôi lúc này đang chắn trước mặt họ.
Ký ức về trận đòn cuối năm ngoái lại hiện về, lưng tôi lạnh toát, căng thẳng đến mức còn ko cảm nhận đc cả nỗi sợ. Võ vẽ ko có, sức khoẻ thì tầm tầm, 3 đánh 1 thế này kết cục vài phút nữa ra sao cũng đã có sẵn trong đầu. Nhưng chùn bước hay bỏ chạy thì chắc chắn là ko rồi, trời cho tôi cái tính lỳ, đôi khi sau này vì nó mà tôi mang hoạ nguy hiểm vào thân nhưng tựu chung nhờ có nó tôi mới có đủ cứng cỏi, kiên trì để đối mặt với nhiều chuyện. Mà trước mắt, ngay lúc này chính là bảo vệ Minh và Phong.
1 tay 1 cờ lê khua khoắng, phang đập loạn xạ với 3 cây tuýp. 3 thằng này “người trần mắt thịt” chứ ko phải hạng côn đồ lưu manh như mấy thằng dạo nọ nhưng chúng lại có “đồ” trên tay. 1 thân 1m ko võ vẽ, chỉ có chút kinh nghiệm xô xát với tụi cướp đêm chợ LB nên sơ hở quanh thân tôi lộ ra mỗi lúc 1 nhiều. Tối tăm mặt mũi trước những đòn phang, đạp, mất phương hướng vì bị đánh vào mặt. Nếu tách riêng đánh lẻ từng thằng, có lẽ còn có thể cố sức trụ đc. Chứ cùng lúc 3 đánh 1 thế này, ko có gì khó hiểu khi tôi bị ép cho quay cuồng. Thiếu chút nữa đã bị chúng đánh cho nhừ tử nếu ko nhờ thanh cờ lê sắt vẫn nắm chặt trên tay cùng cơn điên say máu càng đau càng lỳ làm đối phương đôi lúc cũng phải chùn tay. 3 thằng ko ít thì nhiều cả 3 cũng đều máu me xây xẩm chứ chẳng nguyên vẹn, ngon lành gì.
– Bốp!!!
1 tuýp giáng mạnh vào lưng tôi, cộng với vết đau có sẵn từ trước làm tôi đau đến phải há miệng lấy hơi vì lực chấn động dồn dập như chạm tới 2 lá phổi. Thực sự đau đến muốn gục… bất lực, lo lắng, uất giận, tất cả tổng hòa thành 1 cảm giác khó chịu… khó chịu vô cùng. Mặt mũi và cơ thể dính kha khá thương tích khiến thể lực của suy giảm. Chân tay tôi rệu rã, run rẩy, thở ko ra hơi làm bước đi rối loạn, ko thể tiếp tục cầm cự, tránh đòn chứ đừng nói đến phản công hay đánh trả… Thực sự đến lúc này, tôi đã muốn gục…
– Bang… Pang!!!
Đúng vào thời khắc tôi loạng quạng trúng thêm 1 đòn nữa thì có 2 tiếng động chát chúa vang lên ngay phía trên đỉnh đầu. Tiếng kêu thất thanh của 2 thằng vang lên ngắt quãng… Tôi ngẩng mặt lên thì bên cạnh lúc này đang là Minh với chiếc bao đàn guitar trên tay. Cúi xuống thì cả 2 thằng đang nửa ngồi nửa quỳ ôm đầu lăn lộn, máu cũng đã rỉ ra trên đầu 1 thằng. Nhìn lại tay Minh vẫn còn run run vì 2 cú đập mạnh đến vỡ đàn. Hình ảnh cô gái đáp “gạch” thẳng tay cách đây hơn 1 năm lại hiện hữu trong đầu tôi. Ăn trọn cái sống đàn ấy vào gáy, thương tích để lại hẳn ko nhẹ chút nào.
Như đóm sắp tàn đc mồi thêm lửa, bằng tất cả sức lực còn lại tôi gào thét lao lên như 1 thằng điên mất cảm giác đau, ko biết sợ chết. Nhưng cũng chỉ tới mức khua khoắng, trừng mắt “thị uy” vậy thôi vì thằng Luân và 2 thằng còn lại đã “chờn” ra mặt và thực sự muốn rút khi dân tình xung quanh kéo đến mỗi lúc 1 đông. Nếu vẫn lỳ lợm cố tình ở lại, khả năng chúng nó bị dân tình cho ăn đòn ko phải là ko có.
– ĐM chúng mày cứ đợi đấy. Tao ko để mày yên đâu Minh ạ!!!
Luân cố vớt vát chút đe doạ bằng miệng lưỡi rồi rồ ga phóng vυ't đi. Ko biết những ngày sắp tới có yên ả hay ko nhưng chí ít hn chúng nó đã biết sợ.
***
“Con gái chưa chắc đã cảm động những thằng vì nó mà đánh nhau. Nhưng chắc chắn sẽ động lòng những thằng vì nó mà ăn đòn!!!”
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện mà tôi muốn vỗ tay đôm đốp câu nói ko thể chuẩn hơn thằng Kiên từng nói với tôi. Đàn bà con gái thường giàu cảm xúc, dễ mủi lòng, đánh động hay khơi dậy đc thứ này trong họ thì gần như đã nắm đc 1 nửa trái tim phụ nữ…
– Ai da!!!
Tự bóp cái đầu quấn đầy băng của mình rồi rên lên thành tiếng như để chứng minh những điều tôi vừa nghĩ là hoàn toàn linh tinh. Ko có chút gì sáng suốt khi chính cái sọ này vừa bị tổn thương. Dù vậy vẫn ko thể ko cảm khái cái “chân lý” trong câu nói của Kiên. Bằng chứng là biểu hiện lo lắng của Minh khi đưa Phong vào viện và thái độ ân cần lúc nào cũng líu ríu, túc trực trong phòng khi anh ta đc chăm sóc. Nếu so đo chi li thì thương thế của tôi cũng… Haizz, có lẽ ko nghĩ nữa thì hay hơn, dù sao ban nãy vào viện, so với Phong tôi vẫn còn tỉnh táo và tự chủ hơn anh ta. Nên việc Minh đối với tôi ko quá lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Sức tàn của con người quả là kỳ diệu, có lúc tưởng chừng sẽ gục ngã thì chỉ sau vài giây đã có thể đứng dậy gào thét, đỡ người này vần người nọ. Làm hết chuyện này đến chuyện khác để đến giờ, dù đã qua 12h đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo sậu, chưa muốn chợp mắt. Phần nào đó có lẽ bởi vẫn muốn đợi Minh nói 1 câu “mệt rồi, về nghỉ trước đi.” chẳng hạn, tôi mới “cam lòng”. Cơ mà cô ấy vẫn đang ở trong phòng, chắc muốn chờ Phong ngủ mới yên tâm ra ngoài, có phải vậy ko nhỉ??? Chẳng muốn đánh cuộc lòng kiên nhẫn với những thứ vớ vẩn mình vừa đặt lên bàn cân. Tôi mở cửa bước vào phòng… Phong vẫn chưa ngủ, đầu tay mặt đều đc băng bó giống tôi. Có vẻ đã tỉnh táo hơn trước vì thấy anh ta đang nói chuyện gì đó với Minh vui lắm. Thấy tôi vào Phong cười tươi.
– Ô Hoàng, cậu vẫn ở đây à… Haiz, Minh thật là, vậy mà làm anh tưởng Hoàng về rồi.
– Chết thật, em lơ đễnh quá… tôi cứ nghĩ băng bó xong anh mệt nên về nghỉ trước rồi cơ. Mà sao ko vào phòng, nãy giờ anh vẫn ngồi ngoài đấy à? – Minh ngu ngơ hết nói lại hỏi, tôi chỉ cười nhẹ.
– À, tranh thủ chợp mắt ấy mà.
– Hoàng thế nào rồi, có còn thấy đau ko? – Phong nhìn khắp thương thế của tôi.
– Hiện tại thì bình thường, chắc phải tối nay mới “lên cơn” đc anh ạ, hê hê.
– Cảm ơn Hoàng nhiều nhé, tối nay mà ko có Hoàng chắc anh và Minh ko lành lặn đc như thế này đâu.
-Có gì đâu anh, giúp bạn mình chứ có phải giúp ai đâu mà câu nệ.. Mà nói chuyện đc thế này, em thấy anh có vẻ tỉnh táo hơn hẳn rồi đấy.
– Ừ, chắc nằm tạm đây đêm nay thôi. Ngày mai có kết quả kiểm tra tổng thể là về đc rồi.
– Cứ ở lại đến khi nào bác sĩ cho về mới đc về chứ anh. – Minh cười dịu dàng.
Biết đêm nay Minh ở lại viện nên tôi chỉ hỏi han qua loa thêm vài câu rồi ra về. Mà thực chất có phải là về đâu…
***
2h đêm, chắc Minh và Phong đã yên giấc rồi. Tôi mơ hồ suy nghĩ nhưng lập tức trở về hiện tại khi chuyến xe hàng đầu tiên đã về đến chợ LB. Vắt khăn mặt quanh cổ, chảo hỏi vài người quen ở đây đã lâu ngày ko gặp. Tôi chính thức trở lại cv cửu vạn của mình.
– Aahhh… Bịch!!! – liền sau tiếng kêu vì đau của tôi là tiếng bọc hàng rơi từ trên xe xuống đất.
– Mày nghỉ mẹ đi Hoàng, ko làm đc thì ra kia nghỉ đi. Ở đây làm vướng chân vướng tay người khác.
– Thôi nghỉ đi em, tao đã bảo rồi, chân tay mày băng bó thế kia thì làm sao mà làm đc. Thôi ra kia nghỉ đi.
Cả đội bốc hàng đều “đuổi”, ko còn cách nào khác tôi đành rời đi, mà chính xác ko đi ko đc vì hn… quả thực tôi ko còn sức để làm việc. Khắp mình mẩy đều ê ẩm, cánh tay đến giờ mới bắt đầu sưng to vì phù nề. Tệ nhất là cái lưng, vừa mới trị dứt điểm đc vài ngày, giờ lại dở chứng vì vết thương do thanh tuýp gây ra. Hết cách, thực sự là vậy, đến cái cv bán sức đơn giản nhất này giờ tôi cũng ko còn khả năng làm tiếp nữa. Trong chốc lát, nỗi lo về tiền ăn ở, thuê nhà, sinh hoạt đã ngủ quên bấy lâu, nay bỗng dưng thức giấc. Còn chưa kể lời hứa lo tiền học ôn thi cho My nữa, chỉ còn vài tháng nữa thôi là con bé lên đường rồi. Haiz, thôi thì việc nào đến thì lo việc đó trước vậy.
Về đến nhà tắm táp cũng như cực hình vì thương thế khắp mình đau nhức, chạm vào nước còn xót và ê ẩm thêm.
– Mày làm cái gì mà vác cả “ngợm” về nhà thế này hả Hoàng???
Thằng Kiên sáng dậy cũng tá hoả khi thấy bộ dạng kinh dị như “xác ướp” của tôi. Kể cho nó nghe mọi chuyện xong, định nhờ nó bôi thuốc mà quên mất thuốc của Minh đã dùng hết rồi, đành miễn cưỡng tìm đến giấc ngủ cho quên nỗi đau. Giấc ngủ nặng nề trôi qua, đến gần trưa tôi gọi cho a.Long, quyết định xin nghỉ hẳn cv ở chợ LB để anh ấy xếp người khác cho ổn định. A.Long hỏi nhiều lắm nhưng tôi chỉ nói chung chung lý do ko đảm bảo đc giờ giấc học tập và nghỉ ngơi. Tuyệt nhiên ko nhắc gì đến chuyện chấn thương ko thể làm tiếp để anh ấy khỏi suy nghĩ. Người đã có ơn với mình mà còn khiến họ phải áy náy nên tôi rất tránh.
– Thế giờ mày định sống bằng gì hả Hoàng?
– Em nộp hồ sơ vài chỗ rồi anh.
– Nếu vẫn làm quán xá linh tinh thì ko thấm đâu. Mẹ mày giờ còn đang lo gây dựng lại cửa hàng nên mày cố tìm việc gì kiếm nhiều nhiều chút để còn phụ mẹ nuôi em.
– Em hiểu ý anh mà, em cũng biết vậy nhưng giờ người khôn của khó, mình lại ko có cái tài gì đặc biệt nên phải hưởng theo số đông thôi anh.
– Uh, anh hỏi mày cái này, hình như mày có bằng oto rồi phải ko? Lúc trước thi thoảng vẫn thấy mày lấy xe nhà đi mà.
– Vâng, em thi hồi mới lên đh anh ạ.
– Đc rồi, vậy mày sắp xếp học nâng lên bằng C cho anh, tiền học anh tặng. Cố gắng học ngay từ giờ, đến hè học xong anh tìm mấy tuyến phụ xe cho mày kiếm thêm.
– Dạ… vậy có đc ko anh?
– Ko đc cũng phải đc, nam nhi trí ở ngoài quần. Mày cứ ru rú quanh cái đất HN này làm gì, đi dần đi cho sau này nó ghê gớm… Mà anh vẫn nói đấy, mày học trên này có gặp phải vấn đề gì liên quan đến xích mích hay va chạm cứ nói với anh, nhớ chưa. Ngày trước nhà mày giúp anh nhiều, giờ anh ko giúp mày thì còn giúp đc ai nữa.
A.Long nhiệt tình vậy, biết tính anh sống thẳng, ko thích dài dòng câu chữ màu mè nên tôi nhận lời. Hè này coi như có thêm cv, cũng là thêm 1 sự trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
***
Buổi trưa cơm nc qua loa tôi lại vào viện thăm Phong, cũng là để xem tình bình Minh thế nào. Đến nơi ko thấy Minh đâu nhưng tôi lại gặp Nhung và mẹ của Phong đang chăm sóc anh ấy.
– Thì ra sáng nay Minh báo cho Nhung rồi Nhung báo cho bố mẹ a.Phong phải ko? – tôi và Nhung đứng nói chuyện bên ngoài hành lang bệnh viện.
– Ồ ko, Minh chỉ báo mình thôi còn bố mẹ a.Phong là do anh ấy tự báo. Có khi anh ấy sợ mình lo nên ko muốn gọi, may có Minh gọi mình mới biết. Mà Hoàng cũng hay thật đấy, cứ im thin thít vậy là thế nào… Coi kìa… – Nhung nói rồi nhăn mày khẽ lườm.
– Nhìn te tua quá ah…
– Quá te tua ấy chứ, mình thấy… có khi còn tệ ngang a.Phong ấy… – nghe Nhung nói vậy tôi cười nhẹ.
– Nhung thấy vậy thật à, hề, vậy mà mình cứ tưởng còn ko có ai nhận ra cơ đấy… – nói dứt lời mới thấy mình thật luyên thuyên. Nhung cũng chỉ cười nhẹ, lại nhìn tôi 1 lượt.
– Đã vậy sao ko kêu bác sĩ, y tá họ làm kỹ 1 chút!!!
– Ko sao, toàn là vết thương ngoài da thôi. Mà Nhung này, Minh về lúc nào vậy?
– Lúc mình vào Minh vẫn còn ngồi cùng mẹ a.Phong. Đến khoảng 10h thì về rồi, em ý nói chiều sẽ đến vì chiều a.Phong ra viện.
– Vậy à, mà hn mình cũng mới biết a.Phong là trai HN đấy.
– Ừm. – Nhung có vẻ ko để ý lắm. – Đến hn mình cũng mới biết 1 người lạ như Hoàng đấy?
– Sao lại lạ?
– Nếu mình nhớ ko lầm thì đây đã là lần thứ 4 mình và Hoàng gặp nhau. Vậy mà 1 chút thông tin về nhau cũng chẳng có. Mình chịu thua rồi, Hoàng lười hỏi còn hơn cả mình. Vậy rốt cuộc ko muốn hỏi hay là ko muốn biết vậy?
Nhung chấp tay sau lưng vừa đung đưa vừa hỏi, nhìn cái dáng dễ thương cùng câu hỏi kỳ kỳ làm tôi bật cười. Dù sao cũng nhờ Nhung mở lời tôi và cô ấy mới biết thêm kha khá về nhau. Sự thật Nhung ko phải dân múa hay nhảy nhót gì, đơn giản chỉ là 1 sv kiến trúc biết đàn biết hát mà thôi.
***
Đã qua 1 tuần kể từ sau buổi tối “đau thương” ấy. Minh điềm nhiên thông báo tin tay Luân bị anh họ của cô ấy “xử lý”. Chẳng biết hiệu quả đến đâu mà hq tay Luân phải đến tận nhà Minh nhận lỗi và xin cô ấy tha thứ. Cái giả phải trả là vài cái bạt tai nhục nhã xem ra vẫn còn nhẹ chán so với những gì hắn đã gây ra.
– Thôi, chấp nó làm gì. Giờ tôi chỉ muốn nó đi cho khuất mắt tôi thôi.
– Vậy ra ông anh họ của cô chính là cái ông ngày xưa chạy con pkl chở cô đến phá xe tôi đấy à?
– Xuỳ, kỷ niệm đẹp hay sao mà nhắc đi nhắc lại mãi vậy.
– Hơi đâu mà nhớ, cơ mà ông lấy làm gì mà có vẻ ghê gớm vậy.
– Lối sống phức tạp tạo nên những con người phức tạp. Ghê gớm cũng tương tự vậy thôi.
– Cơ mà sao nó biết cô “cơ cấu” vậy rồi mà vẫn cố làm vậy nhỉ?
– Nó có biết đâu, chính vì ko biết nên mới liều mạng vậy mà, nhưng tôi nghĩ lý do phần nhiều là vì nó cay cú tôi.
– Vì bị cô đá?
– Hơn thế nữa… yêu nhau tròn 1 năm nhưng nó vẫn chưa “làm gì” đc tôi. 1 năm trời ko động tay động chân đc gì, đùng 1 cái bị đá. Lại thấy tôi ngồi sau xe “trai đẹp”, hỏi sao ko cay đc cơ chứ, hì hì.
– Haizz, thôi chẳng dông dài nữa, nay gọi tôi cafe từ sớm thế này là có chuyện gì?
– À ừ, hì… Đi mua sắm vài thứ với tôi nhé!!!