Khi bóng người đó lên tiếng và tiến lại gần hơn tôi mới nhận ra đó là Luân – ny của Minh.
– A.Luân, anh đến thăm Minh à, Minh vừa lên nhà đấy anh.
– Anh biết, lúc nãy đứng kia anh cũng thấy rồi.
– À vâng, hn lớp đi du lịch nên em đưa Minh về. – ko hiểu sao nhưng tôi thấy mình cần 1 lời giải thích.
– Ừ, chuyện đó anh cũng biết rồi.
– Thế sao vừa rồi anh ko ra với nó? – nghe Luân rề rà, tôi hỏi trực diện luôn vấn đề.
– Haizz… chẳng biết phải nói thế nào nữa… Tóm lại là có chuyện nên anh mới phải làm vậy. – đắn đo 1 hồi Luân hỏi tôi. – Giờ có phải về luôn ko, nếu rảnh thì nói chuyện với anh 1 lát.
Quán nước bên đường… nằm chếch đối diện khu nhà Minh trọ, tính ra chắc chỉ cần vài chục bước chân là sang tới nơi. Trời về tối hơi lạnh, con phố vắng lại hoe, thi thoảng vài chiếc lá rụng theo gió cuốn bay là là lưng trừng trên tầng không, nhìn mà buồn man mác. Nuốt nửa cốc trà nóng, lót dạ đủ 2 chiếc kẹo lạc tôi cũng nghe xong chuyện Luân kể. Đại ý là gần đây xảy ra sự tình cờ khiến Minh hiểu lầm chuyện anh ta cùng 1 cô “em gái” khác. Cả 2 cãi vã, giận và đã ko gặp nhau tới gần 1 tháng nay. Ban đầu Luân gọi điện thì Minh còn nghe và chửi mắng, chứ mấy hn tuyệt nhiên cô ấy ko thèm nghe máy nữa.
– Chú là bạn Minh, vậy chú giúp anh… “thiết kế” 1 cuộc gặp với Minh có đc ko!!! – Luân đăm chiêu nhờ vả.
– Sao anh ko nhờ cái Huyền hay mấy đứa khác giúp mà lại là em?
– Cũng có nhờ rồi nhưng mấy đứa biết tính Minh nóng nên ko dám.
– Em thì cũng vậy thôi, có khác gì đâu.
– Chú cũng là bạn Minh nhưng thấy Minh có vẻ nể chú hơn… Cố gắng giúp anh đc ko, anh chỉ cần 1 cuộc hẹn để nói chuyện và giải thích với Minh thôi.
Thú thật tôi chẳng muốn xen vào mấy chuyện riêng tư thế này làm gì, nhất lại là chuyện liên quan đến tình cảm. Tuy nhiên chuyện gì cũng vậy, dù muốn hay ko thì trước sau gì cũng phải gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng. Nghe từ 1 phía Luân tôi cũng chỉ biết vậy, chưa rõ thực hư thế nào nhưng thấy anh ta có vẻ khẩn khoản nên tôi cũng đành tặc lưỡi nhận lời.
– Vậy để mấy hôm nữa cho tình hình giãn ra đã rồi em xem thế nào. Chứ lúc này Minh vẫn còn giận thì ko vội đc đâu.
– Ừ, cố gắng giúp anh, anh cảm ơn chú nhiều!!!
***
Kỳ 2 này tôi đăng ký học nhiều môn hơn nhưng do đã tạm nghỉ việc cửu vạn nên vẫn thấy nhàn nhã hơn hẳn. Thi thoảng còn có thời gian đi đá bóng và ăn nhậu với mấy đứa trong lớp. Học cũng đã đc gần năm nên tôi cũng quen thân thêm nhiều đứa bạn mới. Duy chỉ có chuyện tình cảm là vẫn vậy, ngoại hình chẳng có gì đặc biệt lại thêm vấn đề tài chính nên tôi chẳng đặt nặng chuyện này… hay đúng hơn là chẳng có đứa con gái nào thèm để mắt tới tôi. Minh và Huyền thỉnh thoảng lại đưa chuyện này ra kháo và trêu chọc, tôi cũng kệ vì sự thực ế ẩm phản ánh đúng hoàn cảnh lúc này nên chẳng có gì phải ngại hay sốt ruột. 2 đứa thấy tôi thờ ơ ra mặt chẳng trêu nổi nữa, lại quay ra mối lái này nọ. Tất nhiên tôi biết 2 đứa nó phần nhiều chỉ muốn tôi có “hứng thú” trở lại, chứ bạn bè nó giới thiệu toàn những đứa xinh xắn, kiêu kỳ thế kia. Chỉ nghĩ đến chuyện phụ mẹ và lo cho My là tôi đã cười xoà bỏ qua rồi, chiều chuộng sao nổi mấy “hotgirl” đó chứ.
– Sao anh nhát gái quá vậy, hay là kén quá nên ko kết mấy đứa em giới thiệu?
“- Quên chuyện nhát gái đi nhé!!!” – tôi nghĩ thầm trong bụng khi nghe Huyền nói vậy, ngoài mặt thì vẫn cười xuề xoà. – Anh còn phải lo học, lấy cái chữ để báo đáp gđ chứ yêu đương gì em, hề.
– Nói nghe khϊếp quá, gì mà “học lấy cái chữ” chứ… Hoàng này, hay là anh… iu xừ nó cái Minh đi, em thấy nó với anh hợp nhau đấy, hì hì hì.
– Thôi, chẳng đùa với cô nữa, anh lên lớp đây.
Rời cangtin nhưng đi bên cạnh Huyền vẫn ko thôi cười. Tôi biết nó chỉ đùa cho vui thôi nhưng ko hiểu sao trong lòng vẫn thấy xốn xang nhẹ… Nhẹ như gió cuối xuân thoang thoảng man mát, qua đi rồi vẫn còn chút se se, râm ran trong lòng.
***
– May quá xong rồi à, có khách vừa đến gọi order, giờ em mang lên cho họ đi, hn khách gọi nhiều quá!!! – chị quản lý giục nhẹ khi tôi vừa từ tầng 3 xuống, giờ lại tiếp tục lục tục leo lên tầng 4. Cuối tuần nên khách đến đông và gọi cũng nhiều hơn, quán tôi tương đối lớn vậy mà mới hơn 9h tối đã full phòng. Mang đồ lên phòng… 1 lần nữa tôi lại gặp tay Quân, lần này hình như hắn đi với bạn hoặc đối tác khách hàng vì thấy mấy người còn lại đều là nam giới và ăn mặc có phần chỉn chu. Chẳng biết do bạn hắn là khách quen hay do hắn thấy tôi làm ở đây nên cố tình tới lui như vậy. Tôi cũng chẳng bận tâm, lẳng lặng bày biện mọi thứ theo yêu cầu. Lúc ra tới hành lang, chuẩn bị xuống dưới quầy thì tay Quân cũng ra theo.
– Nói chuyện 1 chút đc ko? – hắn vừa hỏi vừa đưa tay tìm thuốc.
– Nếu vẫn chỉ là chuyện về Thuỳ thì khỏi cần, tôi ko có thời gian.
– Chưa nói gì sao cậu đã biết là nói về Thuỳ!!!
Hắn cười khẩy, vẫn thở ra cái giọng rề rà khệnh khạng đó nhưng giờ tôi lại thấy bình thường. Làm việc trong cái môi trường này, hàng ngày tiếp xúc đủ mọi thành phần từ tri thức, trẻ trâu cho tới chí phèo… Thì dù có ko cần cố, độ tĩnh và sự nhẫn nhịn theo thời gian cũng tự động tăng lên như 1 dạng đề kháng của tâm lý. Đối diện với tay Quân cách đây 1 năm, tôi chỉ muốn lao vào đập nát bản mặt đáng ghét của hắn. Còn hiện tại, tôi nhìn hắn chỉ như 1 gã hề khi đang phải trằn trọc với nỗi lo về người cũ trong Thuỳ.
– Vẻ lo lắng đang hiện rõ trên mặt anh kìa!!! – tôi cười khẩy, đâm chọt hắn thôi chứ mặt mũi hắn lúc nào cũng tỉnh rụi.
– Thế à, sau 1 năm hình như cậu vẫn chưa thôi ảo tưởng về bản thân thì phải. – hắn cười thành tiếng.
– Hê, phải có gì thì tôi mới nói vậy chứ!!!
Tôi nói vu vơ, tay đưa lên gãi cằm cao ngạo. Cái khó chịu nhất của những kẻ đang yêu là nghe phải những câu đâm chọc mập mờ, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó. Với 1 kẻ kiêu căng, lòng đầy sở hữu như tay Quân, những lời tôi vừa nói có lẽ cũng đủ để hắn phải chột dạ.
– Gì là chuyện gì? – hắn nheo mắt lạnh giọng, tôi thầm hả dạ.
– Trước sau vẫn lại là chuyện về Thuỳ à. Haizz, bình tĩnh, bình tĩnh nào ông anh. – tôi nhại giọng hắn khi xưa. – Có tiền, có danh, lại có tuổi như ông thì phải tin vào những gì mình đang có chứ. Đi hỏi người ngoài như tôi có giúp ông giữ đc chúng ko, ko đc đúng ko!!! Thế thì hỏi làm gì, người làm ăn ko ai nói lời thừa, cái này ông chắc phải rõ hơn tôi. – tôi nhếch mép.
– Hừ, đừng nghĩ khoa môi múa mép vậy mà đã tưởng mình hay. Với tôi, cậu trước sau vẫn chỉ là 1 thằng trẻ ranh, ko đáng nói tới!!! – vẻ mặt hắn tĩnh trở lại.
– Ko còn chuyện gì vậy thôi nhé, chào. – tôi chẳng dông dài, nói rồi bước xuống luôn.
– Hoàng này… cẩn thận đấy!!! – tay Quân hất hàm cười nhếch mép, sau cùng hắn mới chịu bỏ đi.
Ngày hôm sau đến làm thì tôi nhận đc quyết định cho thôi việc của chủ quán. Lý do: “làm việc chưa đủ tốt”… trong khi suốt nửa năm qua tôi chưa có lấy 1 lần làm phật ý khách hay gây thiệt hại gì cho quán.
– Thông cảm cho quán em nhé, cố gắng tìm việc gì tốt hơn vậy. Lúc nào rảnh thì qua thăm mọi người.
Mới làm có 2 tuần lại đc nhận lương cả tháng, nhìn vẻ mặt gượng gạo, miễn cưỡng khi đưa tiền của chị quản lý mà tôi cười đắng. Lòng nhớ lại câu nói hq của tay Quân, ko biết hắn bằng vào mối quan hệ hay dùng cách gì, chỉ biết trong lòng tôi lúc này đang lạnh lẽo gằn lên từng chữ.
“- Sẽ có ngày tao tính sòng phẳng với mày, Quân ạ!!!”
***
Mới chỉ trải qua 2 ngày thất nghiệp mà tôi đã thấy tù túng chân tay, bứt rứt ko chịu nổi. Cứ ngồi nhà học mãi cũng ko tốt, lại nghĩ tới lời hứa với Luân tôi bèn gọi cho Minh hẹn cafe.
– Tối nay đc nghỉ hay sao mà lại rủ rê cà phê cà pháo thế này. – Minh đến quán liền sà ngay vào ghế, vừa giở menu vừa nói. – Chà chà, nên chọn thứ gì đắt nhất đây!!!
– Haiz, gọi đến để chia sẻ nỗi buồn mà đặt nặng ăn uống thế này làm lòng càng buồn hơn. – tôi xìu giọng.
– Hì, buồn á? Mặt lạnh như đít bom như anh mà cũng biết buồn á, thế buồn chuyện gì nào?… Này, nói đi chứ, buồn là buồn chuyện gì, thất tình hay là thất nghiệp? Nói mau… – Minh khua tay trước mặt tôi giục.
– Ờ… – tôi gật gật.
– Cái gì? Tức là sao?
– Thì thất nghiệp thật chứ sao… haizzz…
– Cái quán karaoke ấy à… Xuỳ, vậy mà cứ tưởng chuyện gì… Thế làm sao mà bị ngta đuổi? Có phải lại gây chuyện gì đúng ko?
Minh hỏi đến đó thì vừa lúc Luân xuất hiện, vờ như tình cờ gặp nhau nên tôi mời anh ta ngồi cùng. Mặt Minh lúc này đã bắt đầu đanh lại, ko thèm nhìn Luân đến 1 cái mà chuyển sang ngồi cạnh tôi luôn. Thấy Luân trơ khấc như người thừa, nghĩ cũng tội nên tôi kiếm cớ. – Ôi chà… 2 người cứ nói chuyện đi nhé, em đi wc chút…
Minh nghe vậy quay ngoắt sang lườm tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Biết làm sao đc, tôi trc sau cũng chỉ vì ý tốt mà thôi, việc còn lại đành phải để 2 người tự giải quyết. Thoả hiệp với lòng mình vậy nên tôi rời đi mà chẳng có lấy 1 chút áy náy với Minh. Cứ nghĩ lát nữa cả 2 phải niềm nở cảm ơn “ông tơ” này, tôi cũng thấy hoan hỉ trong lòng.
Hết “xả thải” đến rửa mặt, lại vòng lên lan can tầng trên hút thuốc. Chờ mãi 10′ chậm chạp mới trôi qua, nghĩ từng đó là đủ để 2 người họ giải quyết xong vấn đề, tôi yên tâm trở xuống… Bước chân vừa rời khỏi bậc thang cuối cùng, đã nghe giọng nói khá to của Minh…
– Tôi nói chia tay là chia tay, đã nghĩ kỹ rồi. Biết tính tôi thì đừng có cố chấp nữa!!!
Minh hất tay Luân rồi đứng dậy trước sự níu kéo bất lực của anh ta. Thấy tôi đi tới Minh nhìn thẳng mắt tôi… nghiêm nghị, trách móc rồi bỏ đi. Mấy người khách xung quanh vẫn tò mò ngó nghiêng nãy giờ. Nhìn khuôn mặt hết thẫn thờ lại vò đầu bứt tai của Luân thấy cũng tội. Ngồi lại vỗ vai an ủi, nói vài câu động viên, sau đó tôi cũng trả tiền rồi cũng rời đi luôn.
Ko biết anh ta đã gây ra chuyện gì mà Minh lại gay gắt và dứt khoát đến vậy. Đi ngoài đường mà cứ thấy nóng gan nóng ruột, do dự 1 hồi tôi quyết định gọi cho Minh. Chuông kêu khá lâu, cứ nghĩ giận rồi ko thèm nói chuyện thì Minh lại nhận máy.
– Gọi làm gì!!! – giọng tràn đầy bực tức.
– Uhm… về đến nhà chưa?
– Hỏi làm gì?
– Bạn bè quan tâm thì hỏi thôi, cô vẫn ở ngoài phải ko? Ở đâu đấy, nói để tôi qua, mình nói chuyện 1 chút.
– Bạn bè quan tâm… – Minh nhại giọng tôi. – Nếu thực sự quan tâm thì phải biết nghĩ cho nhau chứ đừng lừa lọc đưa nhau vào tình huống khó xử!!!
– Lừa lọc gì đâu, tôi chỉ vì… – tôi cố gắng nhẫn nại.
– Nói để anh biết, đừng nghĩ tôi coi anh là bạn thì có thể can thiệp vào cuộc sống và chuyện riêng tư của tôi. Bạn cũng có nhiều cấp độ của bạn, ko phải ai tôi cũng cởi gan cởi ruột. Vì vậy đừng có ỷ vào chữ “bạn” rồi thích làm gì cũng đc, ảnh hưởng đến người khác lắm, hiểu chứ!!!
Minh nói dứt câu liền dập máy luôn, về tôi vẫn lặng người giữ nguyên đt trên tai. Ko phải vì toàn bộ những lời Minh vừa nói mà chỉ vì duy nhất 2 từ “cấp độ”.
“- Cấp độ à, ko biết với cô ấy thì mình đang ở cấp độ nào… ” – trong 1 phần giây hình như cả người tôi cũng tê đi thì phải. Cười nhẹ theo hơi thở dài, cố gắng xem những lời Minh nói chỉ là nói quẩn trong cơn tức giận. Tôi đề ga cho xe chạy về nhà trong lặng lẽ.
***
Hôm sau là ngày duy nhất ko học chung môn với Minh nên tôi cũng chẳng biết thái độ cô ấy với mình hiện tại ra sao. Đêm qua nhắn tin xl cũng ko thấy động tĩnh gì, chẳng biết đã nguôi ngoai chưa hay vẫn còn ôm 1 bụng giận dỗi. Học xong đến hơn 5 rưỡi chiều lại vội vội vàng vàng theo thói quen chạy ra bãi gửi xe. Bỗng nhớ lại mình đã bị thôi việc, lòng bất giác trùng xuống ghê gớm. Về đến nhà cũng thấy trống trải vì hn Kiên phải ở lại cty trực máy. Qua loa bữa tối bằng 2 gói mỳ rồi lại ngồi xem mấy bộ phim Mỹ để luyện T.A. Ngồi gật gù tới 9h kém thì có số máy lạ gọi tới.
– Hoàng à, Hoàng ơi… tay mình gặp sự cố rồi, giờ qua chỗ mình đc ko? – là giọng con gái.
– Ơ… cho hỏi ai đấy ạ?
– Hoàng chưa lưu số mình à… mình Nhung đây mà, mình gọi cho Hoàng vì tay mình…
– À… ờ, nhớ rồi, vậy giờ đang ở đâu để mình qua.
Đi trên đường mà tôi ko khỏi tự hỏi sao con bé này lại gọi mình. Cứ nghĩ lần ấy nó nói đùa để xin số thôi, ai dè giờ dính phải vụ “bảo hành trách nhiệm” này thật. Gái con đứa mà tính toán trước sau chi li kinh, trông xinh xinh hiền hiền thế mà quái thật. Cứ nhìn từ Minh nữa sẽ thấy, con gái càng xinh càng quái, mà ko quái thì cũng dữ. Lóc cóc phi ra tận bờ Hồ, cứ tưởng nhà Nhung quanh khu đấy, đang nghĩ giàu vậy mà tính toán thì lại có điện.
– Mình thấy Hoàng rồi, nhìn sang trái đi.
Theo hướng chỉ tôi thấy Nhung đang đứng trên vỉa hè bờ hồ đoạn đối diện vườn hoa Lý Thái Tổ, giữa dòng người qua lại trước mặt nhưng nhìn cô ấy vẫn rất nổi bật. Dáng người mảnh mai, trên khoác áo dạ xám, dưới mặc quần tất đen, tóc dài buông xoã nửa trước nửa sau. Nhung cười nhẹ khi thấy tôi, cô ấy tối nay… xinh thật, đẹp dịu dàng, giản dị. Nhìn cô ấy cười tôi cũng thấy thoải mái hơn sau chút nghi ngờ nhỏ nhen vừa rồi.
– Tay bị làm sao vậy, bị động à, hay vết bó bị lệch?
– Thực ra thì… ko sao cả… – Nhung nói nhỏ rồi len lén nhìn tôi.
– Ơ… thế sao Nhung bảo có vấn đề mà?
– Ừ thì mình nghĩ… muộn thế này rồi, phải nói vậy thì Hoàng mới chịu đi, hì.
– Ồ… có gì đâu, có gì thì cứ nói thôi, đi đc thì mình sẽ đi mà.
– Vậy ko giận mình chứ? – Nhung chớp mắt cười.
– Giận gì, làm như mình nhỏ nhen lắm vậy. Cơ mà lần sau còn thế nữa thì giận thật. – tôi làm bộ “nguy hiểm”.
– Vậy chứ, con trai thì phải rộng lượng, hì. Vậy giờ gửi xe rồi đi dạo với mình nhé.
Nhung tự nhiên đưa ra ý kiến cứ như 2 đứa đã hẹn trước với nhau thì phải. Tôi tuy thấy kỳ lạ nhưng vẫn cho xe chạy lên vài quãng nữa đến bãi gửi.
Mặc dù đã hơn 9 rưỡi tối nhưng khu vực bao quanh bờ hồ vẫn nườm nượp người qua lại. Tôi và Nhung vẫn chậm từng nhịp chân như vậy, cảm nhận sự thư thái khi nhàn tản dạo bước dưới tiết trời se se ngày muộn. Đôi lúc khẽ rùng mình tận hưởng vị ngọt lạnh của gió hồ man mác, thi thoảng lại vi vu thổi qua mặt hồ. Ánh đèn đường hắt qua tán lá trên cao chiếu rọi xuống lòng đường những tia sáng “vụn vỡ” vàng vọt. Dễ làm lòng người cảm thán bởi khung cảnh man mác của không gian và tiết trời xung quanh…
Buổi gặp mặt và đi dạo với Nhung tối nay thực sự khá đặc biệt, đặc biệt bởi sự kỳ lạ và có chút gì đó… mơ hồ. Ko hẹn trước mà gặp gỡ chỉ qua câu nói đùa của Nhung. Đi dạo cùng nhau nãy giờ nhưng 2 đứa lại chẳng có nhiều chuyện để nói, dễ hiểu thôi khi ngay cả những câu hỏi xã giao bình thường nhất như đang học gì, làm gì, ở đâu, gđ thế nào cũng ko hỏi lấy 1 câu thì làm gì có thông tin về nhau để khai thác. Ko phải tôi ngại ngùng gì và tôi biết Nhung cũng vậy, chỉ là cả 2 hình như đều nhận ra điều thú vị trong sự kỳ lạ ấy nên cứ mặc nhiên để nó diễn ra như vậy, ko thay đổi. Điều này làm tôi nhớ lại lần dạo biển đêm với Minh, cứ im lặng ngồi bên nhau, ko hỏi, ko trả lời, ko nói chuyện… Chẳng thấy chút ngại ngùng, nhàm chán nào mà chỉ thấy những êm đềm, nhẹ nhõm lãng đãng trôi qua trong lòng.
***
Hơn 10h tối, cuối cùng Nhung cũng giục tôi để về. Nhung đi xe riêng, *** hẳn hoi nhưng tôi vẫn đề nghị đưa cô ấy về tận nhà vì cũng đã khá muộn.
– Ko nghi ngờ mình muốn thăm dò nhà cửa gì hay sao mà đồng ý nhanh vậy? – tôi vừa lái xe vừa hỏi Nhung, xe đi chầm chậm cũng như là đi dạo vậy.
– Có gì đâu, cũng muộn rồi mà, có Hoàng đi cùng cũng thấy yên tâm hơn. – Nhung thẳng thắn. – Mà vừa rồi đi dạo ko biết Hoàng có thấy điều gì kỳ lạ ko?
– … – thấy tôi im ỉm cười, Nhung nói luôn.
– Chắc đang nghĩ con bé này ăn gì mà câm như hến phải ko, hì. Dù sao cũng cảm ơn Hoàng đã kiên nhẫn đi cùng mình tối nay.
– Mình thì lại tưởng Nhung nghĩ vậy về mình cơ, 1 thằng ngơ ngơ đơ như khúc gỗ, hahaha. – thấy tôi cười vô tư Nhung cũng thoải mái cười theo.
– Vậy ko muốn hỏi tại sao tự dưng mình lại gọi cho Hoàng à?
– Mình cũng đang thắc mắc đây, vì sao vậy?
– Thực sự thì… cũng chẳng biết nữa. Bạn mình cũng có vài đứa nhưng ko hiểu sao lúc đó mình lại chỉ muốn gọi cho 1 người nào đó lạ mà quen.
– “Lạ mà quen”? Vậy mình là người đó à?
Nghe tôi hỏi vậy Nhung chỉ cười ko nói, đi cùng nhau thêm 1 quãng nữa cuối cùng cũng đến nhà cô ấy. Đứng chờ Nhung bấm chuông, tôi cũng kịp đánh giá sự bề thế của ngôi nhà mặt đường này, hay đúng hơn là cả dãy phố này hầu như nhà nào cũng đều bề thế như vậy. Dãy phố phân lô nhà lớn đường rộng, hè to thế này thường chỉ có quan chức hay dân kinh doanh có tiền mới ở thôi. My bấm mấy tiếng chuông xong quay lại nhìn tôi, thấy tôi cười tỏ ý muốn tạm biệt cô ấy cũng cười nhưng nụ cười có phần ngượng nghịu và… dang dở. Ánh mắt Nhung lại hướng vào trong nhà nhưng mơ hồ trĩu xuống, ko phải mong mỏi chờ đợi mà có gì đó giống như mệt mỏi và áp lực. Thấy Nhung như vậy ko hiểu sao tôi lại chần chừ chưa muốn đi ngay. 1 lúc sau có 1 người phụ nữ ra mở cửa, nghe cách nói chuyện có vẻ là người giúp việc.
– Cảm ơn Hoàng vì tối nay nhé!!! – Nhung cười.
– Cười chào mình mà nhìn buồn vậy? – tôi đùa.
– Nụ cười trước cơn giông bão!!! – Nhung cười tươi hơn rồi chào tôi.
Nhung lên nhà rồi, tôi vừa định đề ga để về thì cô giúp việc cầm chổi ra quét đám phân chó ị lung tung trước hè. Thấy trời tối quá nên tôi giữ đèn pha soi đường cho cô ấy dễ quét hơn… Nhớ lại 1 chút… nếu ai đã từng xem qua bộ phim “dị nhân Benjamin” hẳn còn nhớ tình tiết nữ chính bị oto đâm tới ko thể tiếp tục tập múa, vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành diễn viên múa bale nổi tiếng TG. Ở đó người ta nhắc đến triết lý về thời gian và số phận, trong đó bánh xe định mệnh và tích tắc thời gian là 2 thứ ko thể tách rời nhau. Cho đến lúc này tôi vẫn nghĩ nếu ko có 15s nán lại soi đèn ấy, hẳn cuộc đời của tôi và Nhung đã bớt đi 1 điểm giao để dẫn tới những sự việc sau này.
– Xoảng!!!
Có tiếng đổ vỡ từ trong nhà Nhung vọng ra, đứng ngay trước cửa nên tôi có thể nghe thấy nó rõ ràng…