Cảm thông tẩu tử mất con đau đớn, vì vậy dù ngày thường bị Tôn thị ức hϊếp, Lý thị cũng hiếm khi tranh chấp với nàng, nhẫn nhịn cũng liền qua.
Hổ Tử nhìn chung quanh, nam nhân trong nhà đều đã đi làm ruộng, vội vàng kéo mẫu thân vào trong phòng, cẩn thận từng li từng tí từ trong vạt áo lấy ra cái bánh bao thịt dê được bọc trong giấy dầu, còn cẩn thận đặt túi trà kia ở đầu giường.
Mùi thức ăn mặn tràn ra, Lý thị nhất thời mất bình tĩnh, không chắc chắn hỏi: "Đây là đồ ăn? Ngươi lấy được từ chỗ nào?”
Hổ Tử đem bánh bao thịt còn hơi ấm nhét vào trong tay Lý thị, Lý thị lúc này nhìn đến bối rối, vỏ bánh bao trắng như tuyết cơ hồ muốn đem dầu bên trong thấm ra. Thật sự là đồ ăn!
Đầu năm nay đồ ăn rất trân quý, ai lại cho người ta ăn không? Lại còn mang cho đồ ăn mặn?
Hổ Tử lúc này mới đem những chuyện thần kỳ xảy ra hôm nay sinh động như thật báo cho Lý thị, Lý thị cầm bánh bao thịt kia không thể tin tưởng: "Hổ Tử ngươi nói đây là tiên nhân tặng? Thính Vân được tiên nhân cứu? Tiên nhân còn phân phó ngươi làm việc?”.
Sáng nay nam nhân trong nhà đi làm ruộng, Lý thị vốn định đi thăm Tiêu Thính Vân ngủ ở phòng củi, ai ngờ không nhìn thấy người mà còn bị mẹ chồng mắng chửi một trận, Lý thị cũng đã đoán được ba phần.
Trong lòng tuy có tiếc hận nhưng cũng không thể tránh được, năm nay mạng người tiện như cỏ rác, có lẽ đây chính là số mệnh của Tiêu Thính Vân đi. Ai ngờ mạng hắn không thể tuyệt, thế nhưng lại được tiên nhân cứu.
Mùi thơm của bánh bao thịt trong tay làm cho Lý Thị môi khô miệng khát, nhịn không được tách bánh bao thịt ra, mùi thịt dê nồng đậm xông tới, Hổ Tử đứng một bên nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tỏa sáng.
Lý thị lại đem một nửa bánh bao thịt lấy ra hai non rưỡi, phân cho Hổ Tử, Hổ Tử ăn như hổ đói, miệng không ngừng tán thưởng nói: "Ăn ngon, ăn thật ngon! Đây là món ăn ngon nhất mà Hổ Tử đời này từng ăn. Thịt dê thật thơm!"
Lý thị bật cười: "Ngay cả cha ngươi cũng chưa từng nếm qua thịt dê đâu."
Lý thị lại đứng dậy cẩn thận từng li từng tí đem hơn phân nửa bánh bao thịt còn lại bỏ vào trong túi giấy giấu vào trong tủ, dùng bát chế trụ, chuẩn bị để lại cho trượng phu.
Bởi vì Hổ Tử gặp gỡ được tiên nhân, Lý thị ngồi thêu hoa đều cảm thấy có chút không yên lòng, thẳng đến trượng phu Vương Đại Trụ từ ruộng trở về, Lý thị vội vàng lấy ra bánh bao nhân thịt dê đã lạnh kia, kể lại chuyện vừa rồi.
Vương Đại Trụ mệt nhọc một ngày, buổi trưa liền uống nước, ăn một chút bánh nướng khô cứng, giờ phút này thấy nửa cái bánh bao thịt kia cũng không chịu nổi một ngụm ăn hết, mặc dù nguội nhưng mùi dầu mặn làm cho Vương Đại Trụ cảm thấy vất vả ngày hôm nay coi như là đáng giá, hắn đã không biết đã bao lâu rồi chưa nếm qua món mặn.
Ngon quá!
Vương Đại Trụ liếʍ sạch dầu mỡ bên môi, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát nói: "Tiên nhân này là thật hay giả còn không rõ ràng lắm, nhưng đã ăn của người, thì phải làm việc cho người. Bọn họ đã phân phó chúng ta làm việc, chuyện này thế nào cũng phải hỗ trợ làm."
Chỉ là hỗ trợ đổi trà thành tiền bạc mua xiêm y, đây cũng không phải là việc gì khó.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, gian ngoài truyền đến tiếng cười nói: "Lão Vương gia, ngày mai trên trấn họp chợ, nhà các ngươi có muốn cùng đi không?".
Người tới là nhà nghèo trong thôn, Trần tú tài. Hắn xem như nằm trong số ít người có văn hóa, có thể biết chữ đọc sách trong thôn, một tháng sẽ lên trấn trên mấy chuyến.
Trần tú tài đi đứng không tốt, cho nên mỗi lần đi lên trấn trên đều là ngồi trên xe bò. Xe bò rộng rãi, hắn một người ngồi tóm lại có chút lãng phí, cho nên thôn Đào Hoa nếu có thôn dân muốn đi lên trấn liền có thể đi xe bò cùng Trần tú tài, một chuyến chỉ cần một văn tiền, xem như một khoản thu nhập nhỏ.
Vương Đại Trụ vội vàng đáp một tiếng, bảo Trần tú tài ngày mai để lại một chỗ trống cho thê tử, quay đầu lại bảo Lý thị rót nước cho Trần tú tài uống.