Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 15

Chương 15: Sinh bệnh
“Carlos, ngươi hình như không mấy vui vẻ?” vừa đi xa khỏi cự hùng, Estes liền rời khỏi vùng lông ở cổ ngân lang, lo lắng nhìn nó.

Đối với cảm xúc dao động tiểu tinh linh luôn dễ dàng cảm nhận được.

“Không có việc gì”

“Không thể nói với ta được sao?” khuôn mặt Estes buồn bã, râu trên đầu cũng rủ xuống. Cậu chỉ là muốn quan tâm bằng hữu mà thôi, nhưng hiển nhiên đối phương không cho là vậy.

Nó trả lời cho có lệ dù Estes không quen đối nhân xử thế cũng có thể nhìn ra điều đó.

Tâm tình không tốt, Estes cũng không chờ ngân lang trả lời đã bay ra xa, cậu đã nghe thấy tiếng nước nên cũng không cần ngân lang dẫn đường.

Ngân lang nhíu nhíu mày, đi sát phía sau.

Đi tới nguồn nước, trước mặt Estes hiện ra một con sông. Mặc kệ mực nước nông sâu thế nào đều có thể dễ dàng khiến cậu chết đuối nên Estes chỉ lấy chút nước, ngay tại bờ sông rửa mặt, chải đầu.

Cởi ra quấn áo bằng lá cây, Estes tiếc nuối phát hiện nó đã không thể tiếp tục mặc được nữa. Tùy tiện ném một bên, Estes từ túi nhỏ lấy ra một bộ đồ mới.

“Ô lỗ~ lỗ~ thật là lạnh!” khi nước lạnh như băng chạm vào cơ thể, Estes đánh cái rùng mình. Quá nửa đêm nước tắm lạnh ngắt thật khó chịu.

Ngân lang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của tiểu tinh linh do đông lạnh mà đỏ bừng liền nhíu mày “Vẫn là đốt lửa đun chút nước ấm tốt hơn đi?”

“Không cần phiền phức, ta tắm nhanh thôi, một thân toàn bùn khó chịu muốn chết!”

“Như vậy sẽ sinh bệnh”

“Carlos, ta không có mảnh mai như vậy” nói xong Estes đã dội nước từ đầu đến chân.

Đông chết!!!

Mặc dù lạnh như vậy, Estes vẫn là một chậu lại một chậu dội xuống. Miệng mím chặt, chính là không chịu thừa nhận mình lạnh.

Ngân lang nhìn bộ dạng tiểu tinh linh cậy mạnh, biết là nhóc đang không vui vì chuyện lúc nãy, cảm thấy càng thêm bất đắc dĩ “Ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói cho ngươi, đừng lấy thân thể của mình để trút giận”

“Ta mới không có như thế !” Estes đáp trả lại một câu rồi dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa. Khi mặc xong quần áo, cậu đánh cái rùng mình, một lần nữa quay về vùng lông cổ của ngân lang “Là ngươi nói nga, ta hỏi cái gì ngươi cũng sẽ nói cho ta biết”

“Ừm, vậy giờ muốn hỏi gì?”

“Ngươi với cự hùng kia có quan hệ gì?” Estes ở trên lông cổ của ngân lang tìm một vị trí thích hợp, nằm ở trên hưởng thụ nhiệt độ ấm áp từ cơ thể ngân lang, thoải mái nhịn không được lăn lộn qua lại.

“Phụ thân hắn có thể coi là lão sư của ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ” ngân lang đỡ lấy tiểu tinh linh, nó còn muốn đi tìm thủ hạ của nó.

“Lão sư? Cùng nhau lớn lên? Carlos, ngươi là thú nhân!?!” A! Estes rốt cục bắt được trọng điểm, đứng bật dậy rồi lại bi ai phát hiện ra động tác của mình quá đột ngột khiến cậu lăn từ trên lưng ngân lang xuống. Thời điểm rơi xuống cậu luống cuống tay chân bắt lấy một nhúm lông rậm của ngân lang mới tránh bị nhãn mạo kim tinh (đầu bay đầy sao)

“Làm sao vậy?” ngân lang nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, đáng tiếc cổ của nó không giống như cổ cú mèo có thể quay được 180 độ nên căn bản là không thể nhìn thấy tình trạng của tiểu tinh linh.

Thậm chí Estes đang nắm lấy nhúm lông của nó, nó cũng không cảm nhận được, ai bảo cậu lại quá nhỏ ni.

“Không, không có việc gì” Estes cười gượng, một bên cố leo lên vị trí ban đầu “Carlos, ngươi là thú nhân?”

“Ân”

Trời ạ! Vậy là cậu vẫn luôn ở cùng kẻ mà cậu e sợ nhất, Estes cảm thấy không thể tin được.

Nhưng kì dị là khi biết ngân lang là thú nhân, Estes không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy kinh ngạc mà thôi.

Giống như khi mới gặp thì cảm thấy sợ hãi nhưng bây giờ không còn cảm thấy thế chút nào.

Ngược lại, bây giờ cậu hưng trí bừng bừng hỏi ngân lang “Vậy sao ngươi lại ở trong rừng rậm Vĩnh Cửu? Sao lại làm Lang vương? Không phải bảo thú nhân rất chán ghét rừng rậm Vĩnh Cửu sao?”

“Ngươi nghe ai nói thế?” ngân lang thực nghi hoặc, nó xác định ở trong khu rừng này không ai có thể nói chuyện này với Estes. Chẳng lẽ là nhóm động vật? Không thể nào, động vật mà thấy thú nhân thì sẽ lập tức bỏ chạy, sẽ không tới gần thú nhân. Mà thú nhân cũng sẽ không nói chuyện này nọ với chúng.

Đương nhiên là nhóm cổ thụ, họ bảo nếu không phải vì kiếm ăn, thú nhân sẽ không chạy vào rừng rậm. Estes biết mình nói lộ hết vội che miệng, tròng mắt loạn chuyển “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu”

Gặp Estes cố ý dấu giếm, ngân lang cũng không truy hỏi, hồi đáp “Đúng là nếu không phải cần tìm kiếm lương thực thú nhân sẽ không tiến vào rừng rậm. Nhưng đây cũng không phải do chúng không thích nơi này” mà bởi vì chỉ có thú nhân trưởng thành mới được phép tiến vào rừng rậm. Nhưng thú nhân trưởng thành lại luôn ham thích theo đuổi á thú nhân.

Rừng rậm Vĩnh Cửu lại cấm á thú nhân. Mà thú nhân có bạn lữ (bạn đời) á thú nhân sẽ không nguyện ý ly khai bạn lữ của mình. Mà thú nhân chưa có bạn lữ lại lo lắng nếu ngốc quá lâu ở trong rừng thì bạn lữ của mình sẽ bị thú nhân khác truy mất.

Hơn nữa, ở quá lâu trong rừng thú nhân sẽ nhiễm “Mùi” đặc hữu của nơi này khiến họ không thể lại gần á thú nhân.

Bất quá mấy việc này ngân lang cảm thấy không cần thiết phải kể chi tiết cho tiểu tinh linh.

“Còn về vấn đề vì sao ta trở thành Lang Vương. Có đôi khi có nhiều thuộc hạ hành động sẽ tiện lợi hơn”

“Vậy đại gia khoả (ta gọi là tên béo nha :”> mặc dù nó chỉ có nghĩa là to thôi) kia vì sao lại tới tìm ngươi?”

“Làm ta trở về” Ngân lang giải thích đơn giản vấn đề của bộ lạc.

Estes giờ mới hiểu tên kia là đến cầu ngân lang trở về làm tộc trưởng.

“Bất quá hắn như vậy chẳng giống đến cầu người chút nào” cậu tổng kết.

Vốn tưởng rằng cự hùng sau khi được thả ra sẽ lập tức quay về bộ lạc, ngoài ý muốn là hắn vẫn tiếp tục ở lại.

Nhưng ngân lang tạm thời cũng không có tâm tư quản hắn bởi vì Estes đã sinh bệnh.

Đầu tiên bị trầm trong bùn, tiếp đó bị làm khô, suốt dọc đường lại lo lắng hãi hùng, cuối cùng là tắm nước lạnh, Estes nghỉ ngơi không bao lâu thì ngã bệnh.

Việc quay về sào huyệt của bầy sói bị đình lại. Ngân lang dẫn bầy sói tìm một huyệt động ở phụ cận trú tạm.

Bất quá để tránh việc xảy ra ngoài ý muốn, ngân lang ra lệnh cho đại bộ phận lang quay lại sào huyệt bảo vệ số lang còn lại, chỉ giữ lại một số ít ở bên người.

Cự hùng thấy thực áy náy, Estes sinh bệnh cơ bản là do hắn làm hại. Để bồi tội, hắn tự nhận nhiệm vụ hái thảo dược, mà cũng nhờ vậy ngân lang mới không một vuốt làm thịt hắn. Nhưng cũng đừng hòng ngân lang cho nó sắc mặt hòa nhã.

Ngân lang thực sự lo lắng, tiểu tinh linh quá nhỏ. Nó sợ không thể chiếu cố tốt cho cậu được.

Estes mơ mơ màng màng, cả người như bị lửa đốt. Mặc dù vậy cậu vẫn luôn cảm nhận được có người ở bên cạnh chăm sóc. Cậu muốn mở mắt ra nhìn một chút xem đó là ai nhưng đến cả khí lực để mở mắt cũng không có.

Bệnh tình của Estes tới rất dũng mãnh. Mặc dù ngân lang dùng tới thuốc tốt nhất cũng chỉ có thể khiến cho nhiệt độ của cậu không tăng thêm. Nhưng không có dược giảm nhiệt, khống chế bệnh tình.

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, ngân lang hối hận phát hiện ra lấy năng lực của nó hiện tại không thể chữa khỏi cho Estes.

Đối với việc này ngân lang vô cùng nôn nóng, nó không chỉ một lần phát động công kích với cự hùng, phát tiết lửa giận của mình.

“Carlos, dẫn cậu ấy ra khỏi rừng rậm. Chỉ cần ra khỏi đây, cậu ấy sẽ nhận được trị liệu tốt nhất” cự hùng mỗi ngày mặt mũi đều bầm dập, thấy tình hình của tiểu tinh linh không có tiến triển liền đề nghị. Đương nhiên hắn cũng muốn nhân cơ hội này bắt ngân lang quay về bộ lạc.

Mặc dù ngân lang không muốn chỉ sợ cũng sẽ vì tiểu tinh linh mà thoả hiệp.

Mệnh lệnh cho số lang còn lại quay về sào huyệt, ngân lang cõng tiểu tinh linh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên hướng ngoài rừng rậm.

Bị bỏ lại đằng xa cự hùng chỉ có thể cắm cổ đuổi theo.