Lão Công Bị Gãy Chân

Chương 7

Có việc thì ở nhà mở video hội nghị, không có việc gì thì nằm trên giường xem phim.

Hai ngày trước anh mở xem xong bộ phim mỹ hơn 200 tập, trước mắt chưa có phim gì để xem, không biết có nên chuyển qua phim thái xem thử một chút không.

Nói tóm lại cuộc sống trải qua vừa nhẹ nhàng vừa thích ý.

166.

Cứ như vậy khó tránh khỏi bị người khác ghen ghét.

Hai người bạn hợp tác cùng anh thì ở công ty bận sứt đầu mẻ trán, liền gọi điện thoại tới uy hϊếp anh.

Tiểu tử cậu mà còn không đi làm, thì chức vụ của cậu mau mau nhường cho người khác đi, đến khi trở về thì chỉ có thể làm nhân viên quét dọn WC nam.

Hắn ủy khuất mà ôm chân của mình.

Thế giới này quá hà khắc với năm nhân rồi.

167.

Còn may em ấy không có bỏ rơi mình.

Anh vừa nghĩ đến em ấy trong lòng liền ngọt ngào.

Từ khi anh bị gãy chân đến nay đều được em ấy chăm sóc cẩn thận

Anh như đứa trẻ to xác, đến việc đi WC cũng cần em ấy giúp đỡ.

Em ấy mặt đỏ hồng, hỏi muốn đỡ chỗ nào?

Anh kích động, thiếu chút nữa là không ra được.

168..

Bất quá thoải mái thì thoải mái, nhưng cũng có chỗ không tốt.

Mỗi ngày ăn xong lại nằm, không có vận động, rất dễ mập lên.

Anh vừa lên cân điện tử, hiển thì so với trước kia nặng hơn mười mấy cân.

Trừ bỏ cân nặng của thành cao thì vẫn nặng không ít, đều là do đống thịt trên bụng của mình.

Anh nói với cậu, lần sau làm vẫn để anh ở bên trên đi, tăng cường vận động thêm một chút.

Cậu không chịu đồng ý, nói sợ làm bị thương chân của anh, vẫn kiên trì tự mình động.

Anh cũng không có biện pháp khác.

169.

Anh nghĩ nghĩ quyết định trước tiên nên đem thạch cao tháo ra sớm trước mấy tuần.

Thứ nhất là không muốn đi dọn nhà vệ sinh.

Thứ hai là không muốn em ấy phải chịu vất vả lo lắng đủ thứ.

Buổi sáng trước khi cậu đi làm, anh ấy liền hỏi thứ bảy có rảnh không, đi cùng anh đến bệnh viện.

Cậu cúi đầu, nói để chủ nhật rồi đi, thứ bảy em có việc rồi.

Nói xong thì đi ra ngoài.

170.

Em ấy chưa nói với anh là có chuyện gì, nhưng trực giác của anh cảm thấy. em ấy có điều không đúng.

Bởi vì em ấy chưa bao giờ nói chuyện mà chỉ nói một nửa, anh hiểu rất rõ.

Buổi chiều em ấy tan tầm về nhà, so với ngày thường chậm hơn nữa giờ.

Em ấy nói là kẹt xe trên đường.

Nhưng mà vừa nãy anh ghé vào cửa sổ nhìn xuống, thấy em ấy đứng dưới lầu nghe điện thoại hơn nữa tiếng.

171.

Buổi tối tắt đèn, anh hỏi em ấy có phải có tâm sự gì không?

Em ấy lập tức nói không.

Anh một lát sau cũng không hỏi lại.

Qua một lúc em ấy nhích lại gần, dựa vào đầu vai anh, âm thanh rầu rĩ nói, "thật ra là có một chuyện."

Anh nghiêng người ôm lấy em ấy, âm thanh ôn nhu và kiên nhẫn hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

172.

Em ấy nói, "Anh còn nhớ hay không, em từng nói em có một người em trai nhỏ hơn em mười mấy tuổi."

Anh gật gật đầu.

"Ba mẹ em muốn đưa nó xuất ngoại du học, hỏi em có thể giúp đỡ hay không."

"Em cùng người nhà đã nhiều năm không liên lạc, hôm trước gọi tới lại là nói chuyện này, nên em có chút tức giận."

Anh nói, "Vậy em đáp ứng rồi sao?"

Không có, em nói em đã bị đuổi ra khỏi nhà, đã không còn là con trai của bọn họ, chuyện trong nhà cùng em không có liên quan.

Cậu rúc sâu vào trong lòng của anh hỏi, "Có phải em rất xấu hay không? Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của em .

Anh vỗ vỗ lưng em ấy nói, "không có, bảo bảo rất ngoan.

173.

Cậu nói thứ bảy cha mẹ hẹn gặp mặt, nói dù cậu không đưa tiền, cũng muốn gặp một chút xem mấy năm nay cậu sống có tốt không.

Cậu mềm lòng liền đồng ý.

Kết quả hôm sau lúc tan làm về nhà lại nhận được điện thoại của em trai,

Em trai nói mình không muốn đi nước ngoài du học, cũng không cần tiền của cậu.

Em trai còn nói, tôi biết anh mấy năm nay sống cũng không dễ dàng, nếu đã phủi sạch quan hệ, thì không cần phải hy sinh chính bản thân mình để giúp đỡ cái gia đình này.

Em ấy nói, không muốn phải nói với khác rằng mình có một người anh trai bị đồng tính luyến ái.

174.

Anh ấy hỏi, "Thứ 7 gặp mặt ở đâu?"

Cậu nói "Còn chưa quyết định chỗ gặp."

"Vậy gọi họ tới nhà chúng ta đi."

Cậu nghe lời anh, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cậu mới yên tâm.

175.

Tối thứ bảy cha mẹ cậu đến rất đúng giờ.

Vợ chồng hai người hiên nhiên không nghĩ cậu lại ở một tiểu khu xa hoa như vậy, vừa vào cửa liền nhịn không được đánh giá vài lần.

Cậu đã nhiều năm không nhìn thấy mẹ của mình, khi gặp lại phát hiện bà đã già đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc.

Cậu trong lòng ê ẩm, liền gọi một tiếng, "Mẹ."

Mẹ Nhậm đỏ hai con mắt.

Dù sao cũng là con trai đó chính mình sinh ra, năm đó cậu không quay đầu mà rời đi, mẹ Nhậm trộm khổ sở rất lâu.

Cho nên ngày đó trong điện thoại nói nhớ cậu, cũng không phải là nói dối.

176.

Bên này hai mẹ con đang cảm thấy xúc động khi gặp lại nhau, bên kia cha kế khuôn mặt dữ tợn của cậu không thức thời mà tiến lại gần.

Cha kế cười lấy lòng, nhưng khuôn mặt lại càng hiện lên vẻ dữ tợn.

Ông ta nói A Kỳ à, sao lại không gọi cha.

Cậu nhíu nhíu mày, giả bộ không nghe thấy.

Anh tiến lên đứng chắn ở giữa tách hai người bọn họ ra.

177.

Hai vợ chồng giờ mới chú ý đến có người đứng ở bên cạnh.

Anh lớn lên tuấn tú lịch sự, chỉ là do đang chống gậy, nên hình tượng bị kéo thấp xuống.

Cha kế không để anh vào mắt, chỉ thuận miệng hỏi, "Cậu là ai?"

Anh nói, " Tôi là chồng của Nhậm Kỳ."

Biểu tình cha kế trong nháy mắt giống như nuốt phải ruồi bọ.

178.

Ông ta nói với cậu.

"Lần này chúng ta tới là muốn thương lượng một chút với con về chuyện em trai muốn ra nước ngoài du học."

"Thật ra thì, chuyện này cũng là muốn tốt cho con, con xem loại người như các con sau này cũng sẽ không có con, khi về già không nơi nương tựa, lúc đó không phải dựa vào em trai con chăm sóc sao."

"Con hiện tại đối tốt với em trai con một chút, tương lai lúc còn cần em trai con cũng sẽ giúp đỡ con."

179.

Ông ta nói một đống đạo lý, cậu một mực yên lặng mà nghe.

Ông ta cảm thấy có gì vọng, khuôn mặt cười lên đầy dầu mỡ.

"A Kỳ a, cho nên….."

"Cho nên lúc ông không đối xử tốt với em ấy, tại sao không nghĩ đến tương lai ông cần em ấy giúp đỡ?" Anh cường ngạnh mà đánh gãy lời ông ta đang nói.

180.

Cha kế vì thể diện có chút nhịn không được, cười chống đỡ nói, "Cái này sao có thể giống nhau, khi đó điều kiện gia đình không thể so được với hiện tại, nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, anh trai thì nên nhường em trai một chút phải không."

Anh cười nói, "Ừ đúng là không giống nhau, hiện tại chúng tôi đúng là có tiền, chỉ là không cho ông mà thôi."

Mặt ông ta lập tức đen thui, thu hồi nụ cười giả tạo, nhảy dựng lên chỉ tay vào mũi anh mắng.

"Mẹ nó, mày cho rằng mày là ai! có chút tiền mà coi thường người khác vậy sao? Tao nói cho mày biết, nếu không phải mẹ nó nhất quyết phải đi gặp nó, chứ tao không có hiếm lạ chút tiền đó của bọn mày."

181.

Anh chính là đang chờ ông ta thẹn quá hoá giận, tâm tình rất tốt mà nói câu, "Không tiễn."

Mẹ Nhậm bởi vì xấu hổ, mà vẫn ngồi yên một chỗ không lên tiếng, lần này không thể ngồi yên mặc kệ được nữa, vội vàng lôi kéo ông ta ra ngoài.

Ông ta không nuốt trôi cơn giận này, lúc đi đến cửa thì hất tay mẹ Nhậm ra, nhổ một ngụm nước miếng trên mặt đất, quầy về phía cậu chửi, "Mấy tên đồng tính luyến ái chết tiệt, sớm muộn gì cũng nhiễm bệnh!"

Anh đột nhiên nâng cái chân đang bó thạch cao lên, đá một cú vào mông của ông ta, đạp ông ta ra khỏi cửa

182.

Anh đem cửa đóng lại, sau đó kiêu ngạo mà vỗ vỗ tay.

Kết quả quay đầu nhìn lại, thấy em ấy đứng ở phải sau mình đầu rủ xuống.

Anh luống cuống, trong lòng nghĩ chẳng lẽ lúc nãy mình nói quá nặng lời, nói như thế nào thì đó cũng là cha mẹ của em, mình cho là hả giận, nhưng không biết em ấy nghĩ thế nào.

Anh vội vàng nói lời xin lỗi, "Bảo bảo anh xin lỗi, vừa rồi là do anh xúc động, thật ra chúng ta cũng không phải là không cho được số tiền này."

Cậu không nói gì.

Anh ôm chặt lấy em ấy vừa dỗ, "Bảo bảo, Kỳ Kỳ, vợ ơi….."

Cậu cười, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, ""Đừng gọi nữa, em không có giận anh."

Anh được một tấc lại muốn tiến một thước, "Vậy hôn một cái."

Nói xong liền đè người lên tương, một thật sâu.

83.

Cậu ôm cổ anh, hai người dựa vào trên tường động tình hôn môi. Đang đến đoạn cao trào lần đầu tiên cậu chủ động cởi khuy áo cho đối phương, nhưng lại bị ảnh kéo ra.

Cậu không hiểu vì sao mà nhìn anh.

Chỉ nghe anh kêu một tiếng, "A."

"Bảo bảo……chân anh hình như có chút đau."

184.

Lúc nảy đá người là anh đang rất nóng giận, nên không có khống chế lực đạo tốt, lúc này

Cái chân đang bó thạch cao thế mà có cảm giác ẩn ẩn đau nhức.

Trực giác của cậu cảm thấy không ổn, vội vàng lái xe chở anh đến bệnh viện.

Đến bệnh viện chụp phim thì thấy, xương đùi của anh lại bị rạn nứt.

Chân của anh ấy lại bị gãy.

Giấc mộng thoát khỏi thạch cao cứ như vậy mà tan biến, trong lòng liền u oán.

Càng không vui khi tên bác sĩ không biết chỗ nào nghe được tin tức mà chạy tới, nghiêng người dựa trên khung cửa cười chế giễu anh.

Lúc này anh đang giang rộng chân ra để cố định lại một lần nữa, tư thế ngồi không được tốt cho lắm.

Anh cảm thấy thẹn lại vừa tức giận, trào phúng nói, "Cậu tới làm gì, chưa từng gặp qua bác sĩ nào mà rảnh rỗi như vậy."

Tên bác sĩ này còn mỉm cười, nói tố chất thân thể của anh không tốt, tương lai làm sao chăm sóc tốt cho A Kỳ.

Anh có chút khó chịu đang định phản bác, lại nghe được em ấy vừa cười vừa nói, "không sao, mình chăm sóc anh ấy là được rồi."

Anh tức khắc cảm thấy tự tin mười phần, kiêu ngạo mà dựng thẳng lưng ưỡn cao ngực.

Ở trong lòng hát vang câu hát, "Có lão bà nam nhân giống như bảo bối."

186.

Nụ cười của cậu ta phải nhạt dần.

Lúc này có mọt bác sĩ trẻ mang mắt kính đi lại đây, kéo áo cậu ta nói có bệnh nhân tìm.

Cậu ta gật đầu, nói tạm biệt, rồi cùng vị bác sĩ trẻ rời đi.

Bước chân của cậu ta lớn, làm vị bác sĩ trẻ phải chạy chậm theo sao.

Cậu ta dừng lại làm vì bác sĩ trẻ đâm đầu vào sau lưng của cậu ta.

Cậu ta quay đầu chình chỉnh lại mắt kính cho vị bác sĩ trẻ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Cậu nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng một trước một sau biến mất ở cuối hành lang. Tự nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

187.

Anh bị bác sĩ phụ trách dặn đi dặn lại, không thể làm bất cứ động tác kịch liệt gì, nếu không chờ làm phẫu thuật đi.

Anh giống như học sinh tiểu học phạm lỗi ngoan ngoãn mà gật đầu.

Cậu lại giống như gia trưởng của một đứa trẻ nghịch ngợm, đứng ở bên cạnh liên tục đảm bảo, tuyệt đối không để cái chân đó của anh ấy động một chút nào.

Vì vậy dưới sự kiên trì của cậu, anh bị cậu cõng xuống lầu.

188.

Trên đường về nhà, cậu nhận được điện thoại của em trai.

Lúc cậu nhìn thấy tên người gọi thì sửng sốt, sau đó trước mặt anh mở loa ngoài của điện thoại.

"Có phải bọn họ tới tìm anh phải không?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của thiếu niên, nghe rất có trọng lượng, không giống với tưởng tượng của anh.

Cậu "ừ." một tiếng.

"Tôi thấy trên lưng của ba có một chỗ bị bầm tím."

"Thực xin….."

"Không có chuyện gì, là do bọn họ làm không đúng."

189.

Cậu xấu hổ không biết nói gì, hai bên đều trầm mặc trong chốc lát.

Em trai đột nhiên thấy đổi đề tài nói chuyện.

"Anh, tẩu tử là một người tàn nhẫn, anh cùng anh ta ở bên nhau có bị khi dễ không? Anh ta có đánh anh hay không?"

"Không có, anh ấy rất tốt."

Đối phương hiển nhiên không quá tin tưởng, thở dài nói.

"Được rồi, nếu anh chịu ủy khuất, thì sớm một chút rời khỏi anh ta, sau đó lấy vợ sinh con, trở về làm một con người mới.

90.

Vừa kết thúc cuộc gọi, anh cảm thấy rất thú vị, liền nói cậu.

Trong ba người thân của em mà nói, anh muốn thấy người em trai này nhất, hôm nào có thể gặp mặt được không vậy.

Cậu nhìn anh hỏi gặp để làm cái gì.

Anh cười cười nói,

"Để cho cậu nhóc thấy anh có bao nhiêu ôn nhu dịu dàng."

191.

Thực tế thì anh còn cần phải ở nhà để tĩnh dưỡng nửa tháng, anh anh chờ không được, muốn sớm trở về đi làm.

Cậu tôn trọng quyết định của anh, lái xe đưa anh đến công ty.

Cậu đỡ anh ra khỏi xe, không yên tâm hỏi một câu, "Anh có thể tự mình đi lên không?"

Anh tay chống nạng, âm thanh mềm nhũn nói, "sợ là không được."

192.

Cậu đưa anh vào tháng máy.

Lúc này là giờ cao điểm đi làm, bên trong tháng máy chen đầy người.

Cậu sợ anh bị người khác và phải, nên đi chuyển đến đứng chắn trước người anh.

Anh mỉm cười, lặng lẽ vương tay, ôm lấy eo của cậu.

Hai người không gian nhỏ hẹp, bỏ qua sự tồn tại của những người xung quanh, hưởng thụ ấm áp riêng thuộc về đối phương.

193.

Công ty của anh nằm trên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy nhân viên đứng thành hàng hai nhiệt liệt chào đón.

Cậu hoảng sợ, không biết phải làm sao.

Vừa quay đầu nhìn thấy mặt anh vẫn bình tĩnh, cậu nghĩ có thể đây là hoạt động thường ngày.

Đường đi bắt đầu từ tháng máy đều được trải thảm đỏ, cậu đỡ anh đi từ từ, xung quanh bốn phía đều vắng lên tiếng vỗ tay.

Thậm chí còn có nhân viên lôi pháo ra đốt chúc mừng.

194.

Đột nhiên cậu cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt.

Nhưng mà không đợi cậu hỏi, thì đã nghe thấy mọi người đồng loạt hô lên,

"Chúc mừng ông chủ tân hôn vui vẻ."

Ngày sau đó trên trán cậu được anh hôn lên.

Mặt của cậu "ba" một cái đỏ bừng lên.

195.

Anh và cậu dưới sự chứng kiến của mọi người, đi trên thảm đỏ như trong hôn lễ.

Anh nói cho cậu biết, đây là mọi người trong công ty ra chủ ý thực hiện, anh cũng là vài phút trước khi sắp đến công ty mới biết.

Cậu nghe xong đặc biệt cảm động.

Anh hỏi cậu có thích không.

Cậu gật đầu không ngừng nói thích

196.

Anh cảm thấy thực hạnh phúc.

Trong cuộc đời anh gặp được ba điều may mắn nhất.

Thứ nhất có cha mẹ yêu thương bao dung mình.

Thứ hai có các nhân viên ưu tú nhất.

Thứ ba có một người yêu anh sâu đậm, mà anh cũng rất yêu người đó.

197.

Anh nắm chặt tay cậu, trong lòng tràn đầy thâm tình mà nói ra lời thề.

"Anh yêu em, Nhiệm Kỳ."

"Em cũng yêu anh, Đoạn Đặc Vỹ."

End.