Thập Niên 80: Nghiên Cứu Khoa Học Đại Lão Làm Ruộng Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 7

Chai Klein, được chế tạo ra từ những lực lượng và tài nguyên đứng đầu ở Tinh Tế, lấy An Ninh tinh thần lực làm điểm cơ bản, hai cái khác hợp hai làm một.

Có cái chai, thì có thể đưa hạt giống đi Tinh Tế, tuy rằng chai Klein tạm thời mất đi công năng cơ bản vô cùng lớn, nhưng mấy viên hạt giống nhỏ vẫn là có thể chứa được.

Xác nhận cái chai xong, An Ninh từ trên giường đất đi xuống, nhưng mà cô có chút tò mò sờ sờ, nguyên lai đây chính là trong truyền thuyết lửa ở phía dưới đốt, người ở phía trên ngủ giường đất.

Ở Tinh Tế, cô từng cho rằng "ngủ giường đất" là một loại cực hình.

Nhưng hiện tại cô biết giường đất chỉ là một cái công cụ lớn dùng để ngủ cộng thêm sưởi ấm.

An Ninh tò mò quan sát một chút, nhịn xuống xúc động muốn phá cái giường đất ra nghiên cứu, đẩy cửa đi đến phòng bếp dạo quanh một vòng, cô đói bụng.

Một trong những hậu quả tiêu hao tinh thần lực chính là đói bụng, nhưng trong phòng bếp cô không tìm được cái gì cả, dứt khoát đi ra sau nhà, chỉ trong nháy mắt, An Ninh đứng tại chỗ.

Nhà họ An phần đất chính giữa toàn là nhà cửa các loại, sau nhà thì toàn bộ trồng rau.

Ở Tinh Tế sinh hoạt lớn lên An Ninh, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cây nông nghiệp, đến cổ địa cầu tìm kiếm hạt giống chính là nhiệm vụ của cô.

Trong mắt cô lóe sáng chạy ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí né tránh để tránh giẫm phải cây con, chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay vươn ra, kích động, sợ hãi, lại khẩn trương, bàn tay muốn sờ lại do dự, mở ra khép lại nhiều lần.

Cuối cùng, An Ninh chỉ dùng một ngón tay chạm vào lá mầm rau cải, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng xúc cảm chân thật khiến tim cô đập nhanh hơn, giống như tìm được bạn đời định mệnh.

Thời đại này thật tốt, cô nhất định phải cố gắng trồng trọt, tìm được hạt giống tốt nhất, truyền tống về Tinh Tế, để Tinh Tế cũng có thể có nhiều đồ ăn như vậy.

An Ninh kích động, ngồi xổm trên bờ ruộng, sau khi bình phục một hồi lâu, cảm giác đói khát càng ngày càng mãnh liệt, khiến cô đứng lên, tìm thứ gì đó có thể ăn.

Tìm kiếm trong ký ức, An Ninh biết hiện tại cây nông nghiệp duy nhất có thể ăn là hành lá nhỏ, cô đứng dậy tìm hành lá nhỏ, nhổ một cọng lên, lột vỏ ngoài, nhìn hành lá trắng nõn, cắn một miếng.

“Mùi vị thật kỳ quái.”

An Ninh chưa từng ăn thức ăn nơi này, đối với bất kỳ một loại mùi vị nào đều là mới lạ, cô cắn một miếng, một miếng, lại một miếng.

Thoáng cái cô đã ăn vài cọng hành lá nhỏ, cuối cùng An Ninh dứt khoát ngồi dưới đất, chậm rãi gặm hành, vừa gặm vừa thưởng thức cây nông nghiệp xung quanh, trong mắt cô, đây là phong cảnh đẹp nhất.

Nhưng vì uống một vại nước lớn kia, làm cho cô chạy nhiều lần WC, trước tiên thích ứng WC.

Vì hạt giống, mọi thứ đều có thể!

Hơn bốn giờ chiều, trong ruộng có người bắt đầu về nhà nấu cơm.

"An Ninh —— An Ninh ——"

Thanh âm của Lâm Thúy Hoa đột nhiên vang lên, khi bà ấy từ cửa sau đi ra, liền nhìn thấy con gái nhà mình, một tay một cây hành lá, bên trái gặm một miếng, bên phải cắn một miếng, ăn ngon lành.

"Con đang làm gì vậy?"

Đang ăn hành An Ninh, giơ hành nhỏ trong tay lên, thành thật nói: "Con đang ăn hành.”

Lâm Thúy Hoa muốn nói gì đó lại cũng không mở miệng nói, dứt khoát hô: "Mau vào phòng bếp, nhóm lửa cho mẹ, mẹ muốn nấu cơm.”

Nấu cơm?

An Ninh lập tức cầm hành trong tay, mở miệng to ăn hết, không có một tia lãng phí, mà tốc độ dưới chân không chậm chạy vào nhà.

Sau khi nàng vào nhà, cô nhìn thấy Lâm Thúy Hoa múc một thứ cô không quen biết, bỏ vào trong nước rửa vài lần.

“Nhìn cái gì vậy? Mau nhóm lửa đi, con không đói bụng à?"

"Đói!"

An Ninh mang một cái băng ghế nhỏ, ngồi nghiêm chỉnh ở trước hố bếp, vẻ mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng cần bao thuốc nổ đâu.