Lý giáo sư thật ra cũng phải nói rõ ràng một chút, Ngô Diệp đi rồi, cuộc sống sinh hoạt của bọn họ chính là thẳng tắp giảm xuống. Tần Vô Hoa tuy năng lực gϊếŧ tang thi quả thực lợi hại, nhưng mà tu luyện dị năng, mua đạn, mua xăng, có việc nào mà không phải sử dụng tới tinh hạch? Không có phương thức gian dối để kiếm tiền của Ngô Diệp, Tần Vô Hoa bản thân còn có kế hoạch khác. Hơn nữa, Ngô Diệp vừa đi thì tang thi kiểu mới lập tức xuất hiện, giá hàng ở Lam Thành điên cuồng tăng lên, làm sao còn có thể tiêu tiền như nước giống trước, một ngày ba bữa thịt? Đương nhiên, nếu chỉ ăn no thì Tần Vô Hoa vẫn có thể lo được.
Sau mạt thế, giá trị vũ lực của Kỉ Vân không cao, đã biến thành tiểu nhân vật giãy dụa ở trong tầng chót, ý thức gian nan khổ cực đã khắc vào tận xương. Cậu thời điểm đi làm nhiệm vụ, sau khi biết qua được sự hung tàn của tang thi kiểu mới, lúc này mới thuyết phục Tần Vô Hoa tích trữ đầy đủ đi mua lương thực, đạn, súng ống dự bị cùng với xăng về nhà. Sự thực chứng minh, Kỉ Vân phòng ngừa chu đáo không hề sai. Sau đó một ngày, cũng vào lúc trời sáng ngày hôm qua, giá cả lương thực của Lam Thành trở mình tăng vọt. Bên trong khu giao dịch vẫn hò hét loạn cào cào, các sạp quán nhỏ cùng những thương nhân buôn bán nhỏ lẻ bình thường luôn xuất hiện đầu tiên bỗng tập thể mất tích, chỉ có cửa hàng do Lam Thành trực tiếp bán là vẫn còn buôn bán. Ngoài cửa hàng đều là vệ binh của khu dân cư, tất cả trên vai vác súng, đạn lên nòng để phòng thủ.
Giá lương thực tăng vọt không thể tránh được có người gây náo loạn. Người phụ trách đứng đầu của Lam Thành Quý Tường hung hăng tuyên bố, phàm là người nào gây chuyện cũng đều sẽ bị xử tử, người nhà của người gây sự sẽ bị đuổi ra khỏi Lam Thành. Mắt thấy đại quân tang thi vây chặt bốn mặt, lúc này bị đuổi ra khỏi thành thì chỉ có một con đường chết. Nhóm người sống sót có nhiều bất mãn hơn nữa thì cũng chỉ có thể nén giận trở lại trong bụng, thành thành thật thật xếp hàng mua lương thực. Chỉ là dùng chính sách đè ép như vậy để đạt được bình tĩnh, bình tĩnh này có thể tới khi nào? Theo thời gian trôi qua, nhóm người sống sót sinh ra thấp thỏm nóng nảy càng ngày càng nhiều, bình thường nói dăm ba câu cũng có thể giải quyết được một chút cọ sát hiểu lầm, nhưng hiện tại trực tiếp bay lên thành dùng quyền cước.
Ngô Diệp ở bên cửa sổ đứng không tới nửa giờ đã thấy được vài trận kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Lam Thành, sẽ trở nên hỗn loạn.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, anh em Dương Khởi mang theo khách hàng lớn tới tận cửa.
Khách hàng lớn tên là Chu Thương, là một dị năng giả cấp hai trung giai hệ chữa trị. Đừng nhìn cái đầu nho nhỏ tuổi tác không lớn của cậu ta mà lầm, ở Lam Thành tiếng tăm cũng không hề nhỏ. Ở cái thời đại thiếu bác sĩ ít thuốc men này, hệ dị năng chữa trị của Chu Thương không phải là nổi tiếng bình thường đâu. Dị năng của cậu ta không chữa được đau đầu nhức óc, nhưng mà ở phương diện xúc đẩy tốc độ khép lại của miệng vết thương thì phi thường hữu hiệu. Chu Thương giao thiệp với mấy đoàn đội cố định có thực lực ở Lam Thành, cuộc sống vui vẻ trôi chảy, kiếm được đầy chậu đầy bát. Khổ nỗi cao tầng của Lam Thành vẫn dùng những điều kiện rất hậu đãi để mời chào cậu ta, cho nên không cam lòng bỏ được. Lần này khó có được cơ hội miễn phí đi tới phía bắc, con đường trên không vẫn là có hệ số an toàn cao nhất, cậu ta choáng váng mới có thể không rời đi.
Chu Thương trong lòng đều hiểu rõ, tinh hạch cùng với vàng bạc châu báu trong tay cậu ta cũng không ít, thế nhưng đi tới cái nơi giá cả tiêu phí cao như thủ đô, chút tiền này căn bản là chẳng đáng bao nhiêu. Sau khi biết được thủ đô sẽ phái máy bay tới đây để đón những dị năng giả cấp hai, cậu ta liền một mức suy nghĩ làm sao để có thể bí mật mang theo một chút vật tư có giá trị theo. Vừa vặn lúc này, Dương Lệ Na tìm tới cửa, hỏi cậu ta xem có muốn hay không mua thuốc lá…
“Ngô thiếu, số lượng tôi muốn có hơi lớn, giá cả có thể hay không có chút ưu đãi?” Chu Thương ánh mắt rất tinh, nhìn thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn cùng với tư thế ăn vận là có thể biết được Ngô Diệp người này cuộc sống vô cùng sung sướиɠ an nhàn, hoàn toàn không thua kém gì so với con trai Quý Sùng của lão đại Lam Thành - Quý Tường. Kết hợp với ngữ khí tôn sùng của hai anh em Dương Khởi và vật tư có trong tay của cậu, vừa nhìn đã biết không phải người thường, mở miệng một cái liền dùng tôn xưng.
Ngô Diệp ở nhà đứng thứ hai, chữ ‘nhị’ hàm nghĩa có chút không hay cho lắm, bởi vậy người ngoài hầu hết đều trực tiếp gọi cậu là Ngô thiếu. Chu Thương xưng hô với cậu như vậy, cậu một chút khó chịu cũng không có, hài lòng tiếp nhận. Thế nhưng việc này ở trong cái nhìn của Chu Thương thì lại không phải như vậy.
“Xem ở trên mặt mũi của A Khởi, nhiều nhất chỉ có thể ưu đãi cho cậu thêm 5 bao.” Hàng hóa khi bán cần tính toán, Ngô Diệp là thấy được Chu Thương thật tâm muốn mua hàng.
Chu Thương không dự đoán được quan hệ của Ngô Diệp cùng Dương Khởi lại thân cận vậy, mơ hồ có hương vị giữa cấp trên cùng cấp dưới. Cậu vừa nãy mới ở tại chỗ của Dương Khởi kiểm tra qua hàng, chất lượng quả thật không tệ. Lấy giá cả mà Ngô Diệp định ra, thứ đồ này sau khi mang tới thủ đô cũng có thể tăng được gấp đôi, bán hơn 1000 tinh hạch cấp một một bao cũng không thành vấn đề.
“Tinh hạch trong tay tôi đều đổi thành tinh hạch cấp một, đại khái có trên dưới 30000 viên.”
Khả năng tính nhẩm của Ngô Diệp không tồi, “Làm tròn số, 30000 tinh hạch cấp một tôi có thể bán cho cậu 102 bao thuốc lá.”
Chu Thương ánh mắt sáng lên: “Trong tay của tôi còn có một khoản hoàng kim cùng châu báu.”
Ngô Diệp làm ra bộ dạng không hứng thú, lắc đầu cự tuyệt nói: “Tình huống của Lam Thành gần đây không tốt, một khi gặp chuyện không may, hoàng kim châu báo cũng không giống như tinh hạch, có thể dễ dàng mang theo.”
Chu Thương đương nhiên biết đạo lý này, trong lúc nguy hiểm, cân nặng của hành lý khi đi lên máy bay cũng không thể vượt quá được 30 cân, mà hoàng kim trong tay của cậu ta cũng không chỉ có từng ấy.
“Ngô thiếu, hai chúng ta đều là người sảng khoái, cũng đừng cò kè mặc cả. Hiện tại giá thị trường là 1 viên tinh hạch cấp một đổi được 5g hoàng kim. Tôi dùng giá 10g hoàng kim tương đương 1 viên tinh hạch cấp một. Về phần những châu báu trang sức khác, cậu xem rồi cho một cái giá xác định, như thế nào?”
Trong mạt thế, hoàng kim là do chính phủ cưỡng chế yêu cầu, vẫn nhưu cũ là một đồng tiền mạnh, thế nhưng mà những châu báu như ngọc thạch, phỉ thúy, chân trâu, kim cương linh tinh thì không được hoan nghênh như vậy, giá cả bình thường đều là do song phương thỏa thuận, dao động lớn không nhất định.
“Được, liền cứ như lời của cậu nói. Tôi chỗ này hàng cũng không nhiều, vẫn là câu nói kia, xem ở trên mặt mũi của A Khởi, nhiều nhất chỉ có thể cho cậu 200 bao. Tự cậu nhìn xem rồi xử lý đi.”
Lời này của Ngô Diệp rất có kỹ xảo, vừa kéo được quan hệ với Dương Khởi, lại có thể dùng thủ đoạn kinh doanh chiếm lời, đồng thời còn để lộ ra một tin tức: trong tay cậu còn có hàng tồn trữ, nhưng mà đồ vật này không còn nhiều lắm.
Chu Thương là người thông minh, lúc này sau khi cùng Ngô Diệp nói cảm ơn thì để cho Dương Khởi giúp mình khiêng đồ vật này nọ trở về. Dọc trên đường đi, cậu ta cũng cùng Dương Khởi nói không ít lời khách sáo. Dương Khởi bản thân cũng không rõ lắm nội tình của Ngô Diệp, như thế nào có thể trả lời tường tận? Ngô Diệp ngày hôm nay không chỉ giúp anh kiếm được tinh hạch mà còn bán mặt mũi cho anh, anh không thể nào thay thế giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo như Ngô Diệp. Ngô Diệp cố ý vô tình lộ ra bản thân dưới tay có một dị năng giả hệ lôi cấp hai hiếm thấy cùng một dị năng giả hệ phong cấp hai (Tiễn Hâm). Về phần Chu Thương đang tưởng tượng ra những cái gì, cũng không liên quan tới anh.
Chu Thương từ trong nhà mang tinh hạch cùng châu báu tới đây, thái độ so với ban nãy còn cung kính hơn một chút.
Ngô Diệp căn bản không rõ giá cả của châu báu tại vị diện có tang thi này, liền để cho Kỉ Vân đã lăn lộn khá lâu tại Lam Thành giúp đỡ định giá. Kỉ Vân chưa ăn qua thịt heo nhưng chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy sao? Định giá vô cùng hợp lý, sau khi giao dịch xong, chiếm được sự tâm phục khẩu phục của Chu Thương.
“Ngô thiếu, tôi còn có mấy người anh em quan hệ đặc biệt, bọn họ cũng muốn mua một chút hàng hóa để mang tới thủ đô, cậu xem có thể hay không chia cho bọn họ một chút hàng?” Chu Thương sau khi đem 12 cây thuốc lá bỏ vào trong túi quần, mở miệng thử thăm dò.
Ngô Diệp nâng mắt: “Chỉ có mười cây, qua đêm nay sẽ không còn giá này nữa.”
Chu Thương liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, trong lòng một trận kinh hoàng: “Tôi lập tức gọi cho bọn họ.”
Ngô Diệp dưới tay có hai dị năng giả cấp hai, hai anh em Dương Khởi cũng là cấp hai, thoạt nhìn quan hệ cùng với cậu cũng rất tốt. Phóng mắt nhìn toàn bộ Lam Thành, người sở hữu dị năng có thể đạt được tới cấp hai chỉ có 1/10, mỗi người đều là nhân vật được chủ thành hô hào mời chào, ở Lam Thành có ai dám không bán cho vài phần mặt mũi? Nếu lần này nguy cơ, Ngô Diệp khẳng định sẽ để cho thuộc hạ của mình xuất lực. Hơn nữa trong tay cậu có vật tư khan hiếm như vậy, quang cảnh ngày sau ai dám nói trước?
“Hàng trong tay của tôi xác thực không nhiều lắm, cậu với bạn của cậu tốt nhất là kín miệng một chút, tôi còn muốn sống yên ổn qua ngày.”
“Không thành vấn đề, tôi đảm bảo bọn họ tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”
Không qua bao lâu, tất cả bạn bè của Chu Thương đều trực tiếp mang hoàng kim cùng tinh hạch qua đây.
Ngô nhị thiếu ‘nhịn không được’ bị bọn họ nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng bán cho bọn họ 15 cây thuốc.
Ngô Diệp nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới qua một buổi tối mà thuốc lá cậu mang tới đã bán gần hết, chỉ còn lại không tới 10 cây.
“Phát tài rồi, phát tài rồi!” Ngô Diệp ôm túi đựng hoàng kim cùng với châu báu được buộc chặt, ở trên giường không có hình tượng mà lăn qua lăn lại. Tần Vô Hoa nhiều lần lo lắng cậu sẽ bị lăn xuống dưới giường.
Hơn nữa hoàng kim có giá mà ngọc thạch thì vô giá, chỉ riêng hoàng kim giao dịch trong đêm hôm nay, nếu cầm về Thiên Triều để bán, có thể bán trên trăm vạn. Trong đống châu báu giao dịch được có một ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay, là ngọc thuộc loại cực phẩm dương chi, chạm trổ vô cùng cẩn thận, vừa thấy liền biết là một vật phẩm cổ xưa. Tùy tiện đặt ở trong bất cứ một tiệm đồ cổ hay cửa hàng châu báu nào cũng có thể trở thành đồ vật trấn cửa. Chính là nếu bán ra ngoài bằng con đường không chính quy thì ít nhất cũng có thể bán được tới trăm vạn. Ngô Diệp dùng hai cây thuốc lá hãng Trung Hoa làm giả để đổi được, may mà cậu đã từng thấy qua không ít việc đời, bằng không nhất định sẽ bị lộ tẩy.
* cực phẩm chi dương: loại ngọc cực phẩm, chất trong và sáng, rất đắt tiền
“CMN, ánh mắt tinh tường cũng là một kỹ thuật, lần này đúng là nhờ có anh và Tiễn Hâm bảo kê cho tôi.” Ngô Diệp biết thực lực của mình yếu là một khuyết điểm lớn, nguy cơ lớn của Lam Thành sắp tới cũng khiến cho cậu sinh ra ít nhiều sầu lo. Cậu quyết định, chờ tới khi gom đủ được tích phân, trước tiên sẽ đem khóa gen bậc một cởi bỏ.
Vô luận là xuất phát từ lo lắng gì, nhị thiếu cảm thấy điều khiến cho cậu khó chịu nhất chính là thân làm lão đại, nếu thực lực so với tiểu đệ chênh lệch quá lớn, mặc kệ tiểu đệ có thể hay không sinh ra tâm tư khác, cậu cũng vô cùng mất mặt.
Tần Vô Hoa nhìn thấy Ngô Diệp, người trước thì cao lãnh; người sau… nhất là lúc một mình ở cùng với y, dường như chỉ là một đứa nhỏ không tim không phổi, không có một chút tư thái đề phòng nào, khiến cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác mềm mại cùng ấm áp không nói rõ ràng được. Lần đầu tiên hắn sinh ra một loại ý nghĩ… không thể để cho những người khác nhìn thấy được bộ dáng ngây người của Ngô Diệp.
Hắn nhịn không được vươn tay xoa xoa mái tóc bởi vì lăn lộn mà trở nên rối loạn của Ngô Diệp, miệng nhếch lên thành một tia cười cực kỳ nhạt: “Cậu là lão đại, những điều này là việc chúng tôi phải làm.”
Ngô Diệp có chút không cao hứng vỗ bỏ tay của Tần Vô Hoa, cậu cảm thấy ngữ khí của hắn giống như là đang dỗ trẻ con vậy, cảm giác ‘uy nghiêm lão đại’ bị mạo phạm.
Chính bản thân Ngô Diệp cũng không phát hiện ra, cậu ở trước mặt của Tần Vô Hoa căn bản sẽ không giấu diếm tâm tư. Đương nhiên, kỳ thực rất nhiều thời điểm cậu đều ‘nhị (ngốc)’ như vậy.
Tần Vô Hoa có chút tiếc nuối thu hồi tay, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện cậu có khả năng đi qua giữa hai vị diện, tuyệt đối không thể nói cho những người khác.”
Ngô Diệp đem túi đồ để qua một bên, cào loạn tóc nói: “Tôi cũng không phải kẻ ngốc, bí mật của tôi cũng chỉ có một mình anh biết. Nếu như tôi bị những người khác phát hiện, tôi sẽ hỏi tới anh đấy!”
‘Chỉ có một mình anh biết’, tám chữ ngắn ngủn, thế nhưng làm cho Tần Vô Hoa trong vài giây thời gian, tâm lý bị chấn động mãnh liệt.
“Cậu an tâm, cho dù là chết, tôi cũng sẽ không đem bí mật của cậu nói cho người thứ ba.”
“Đừng quá nghiêm túc vậy mà, anh làm cho tôi ngại quá. Nếu thật sự có người uy hϊếp đẩy anh vào chỗ chết, anh cứ bán đứng tôi đi, tôi cũng sẽ không trách anh đâu.” Cùng lắm thì… tôi không quay về nơi này là được. Chỉ cần có thể lấy được đầy đủ nguyên dịch gen chữa trị, cậu cho dù có chết cũng sẽ không quay về cái vị diện chân chính chỉ toàn người ăn thịt người này.
Tần Vô Hoa không lên tiếng, Ngô Diệp thế nhưng từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy được sự kiên nghị. Dưới ánh đèn lờ mờ, từng góc cạnh của Tần Vô Hoa hiện ra vô cùng rõ ràng, đường viền trên mặt thâm thúy, tựa hồ đặc biệt đẹp trai.
Mẹ nó, thật sự khiến cho lão tử ghen tị muốn chết!
Ngô nhị thiếu nghĩ tới bản thân một lần nữa trở lại vị diện tang thi, lại một lần nữa kiếm được không ít lời, buổi tối nhất định sẽ kích động tới ngủ không được. Chân tướng là sau năm phút tắt đèn, cậu thành công cùng Chu Công gặp nhau. Nửa giờ sau, chẳng biết xấu hổ dùng cả chân lẫn tay cuốn lấy một ‘vật thể’ ấm áp nào đó.
Tần Vô Hoa có chút ‘bất đắc dĩ’ đưa tay vòng qua lưng của Ngô Diệp, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc ấm áp. Hắn đã liên tiếp mất ngủ ba đêm, bỗng nhiên cảm giác thật sự có chút mệt mỏi.