Ngô Diệp mất tích suốt một tháng, Ngô gia đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một gia đình giàu có khiến người ta hâm mộ, suy tàn thế nhưng lại quá nhanh.
Ngô thị tập đoàn bắt đầu từ quản đốc phân xưởng Ngô Dung người người ngưỡng mộ bị sa thải, ở trong ánh mắt không ủng hộ của mọi người bỏ hết tất cả xuống biển kinh doanh. Ban đầu buôn đi bán lại sản phẩm điện tử, tới khi thành lập được một nhà máy thiết bị điện tử, từ nhà máy thiết bị điện tử lại tạo ra xưởng dụng cụ vi tính. Sau khi có tài chính tích lũy được từ ban đầu, Ngô phụ lấy ánh mắt độc đáo của mình tiến quân thị trường nhà đất phòng ở, trong thời gian hai ba mươi năm ngắn ngủn, từ chẳng có gì trở thành một gia tộc có tài sản tới mấy chục triệu, trở thành hào phú hiếm có trong quốc nội.
Ngô Dung không thể nghi ngờ chính là kiêu ngạo, cùng với kẻ có chỗ dựa lớn vững chắc so sánh, tất cả của ông đều là dựa vào ánh mắt khôn khéo độc đáo của bản thân mà gây dựng nên. Nhưng, đồng dạng, bởi vì không có hậu đài, cho nên Ngô Dung không dám rêu rao, bên ngoài chỉ có một ít người biết giá trị con người của ông. Hơn nữa ở sau khi con lớn tiếp nhận công ty, ông cũng giã từ sự nghiệp đang đi lêи đỉиɦ vinh quang, là trạng thái nửa về hưu ru rú ở nhà làm bạn cùng đứa con cùng vợ, không ở trên tạp chí tài chính và kinh tế lộ diện, là một phú hào ẩn hình được người trong giới hâm mộ khen ngợi.
Tuy rằng đứa con thứ hai không có tâm chí lớn, đứa con út thân thể bẩm sinh bị bệnh tật, nhưng mà ông may mắn còn có một đứa con lớn hoàn toàn kế thừa được khôn khéo cùng giỏi giang của mình. Mỗi khi có người ngoài dùng ngữ khí chua loét hâm mộ ông sinh được đứa con tốt, trong lòng ông có một sự kiêu ngạo không nói nên lời, cảm thấy được gia đình sự nghiệp đều gặt hái tốt đẹp, không uổng cuộc đời này.
Nhưng mà, Ngô Dung nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa con lớn từ trước nay vẫn luôn làm cho ông kiêu ngạo kia không chỉ có kế thừa sự khôn khéo và giỏi giang từ ông, mà ở thời điểm ông không biết đã học xong được tính kế âm ngoan. Gia đình cùng sự nghiệp nhìn như trọn vẹn của ông, thế nhưng ở trong một tháng ngắn ngủn liền biến thành hoa trong gương trăng trong nước, ở một khắc Ngô Diệp mất tích kia bị phá thành từng mảnh nhỏ.
* hoa trong gương trăng trong nước: hư vô, chung quy chỉ là con số 0
Con thứ hai ly kỳ mất tích; con lớn lấy lý do kinh doanh không tốt, tự nhận lỗi mà từ chức, ở trước đó đã đào rỗng tài chính của công ty, sau đó cùng tập đoàn đối địch làm đám hỏi. Ngô Dung vô điều kiện giao cho con trai lớn con dấu bảo lưu gốc, hiện tại lại trở thành bằng chứng dẫn tới tài chính phi pháp của tập đoàn, khiến cho ông không thể không giao tất cả cổ quyền trong tay cùng tiền bồi thường kếch xù để bình ổn tức giận của nhiều người. Tập đoàn vất vả kinh doanh gây dựng nên trong chớp mắt giang sơn đổi chủ, mà ông tùy thời có thể gặp phải tai ương lao ngục. Sau khi con trai út biết được chân tướng, bệnh tim tái phát, phải nhập viện. Bác sĩ nói nếu không tìm được trái tim tương thích, cậu sẽ có khả năng không thể sống tới mùa đông năm nay. Vợ chịu không nổi đả kích liên tiếp ập tới, cũng ngã xuống…
Ngô Dung cuộc đời lần đầu tiên chân thực cảm nhận được bốn chữ: vô lực xoay chuyển.
Nếu việc này phát sinh sớm hơn mười năm, Ngô Dung đại khái còn tin tưởng có thể làm chút gì đó để ngăn lại cơn sóng dữ này. Chính là hiện tại ông đã 55 tuổi, thân thể vài năm nay không khỏe, mà cuộc sống thanh thản cũng đã ma sát đi góc cạnh cùng tâm chí mạnh mẽ của ông. Nghĩ tới thời điểm bản thân có thể an hưởng tuổi già, trong một tối liền hai bàn tay trắng, thân thể chịu nợ lớn.
Mà hại ông mất hết tất cả lại là ‘đứa con ngoan’ luôn làm ông kiêu ngạo, do đích tay ông dạy dỗ.
Biết được sự tàn nhẫn của Ngô Sâm, Ngô Dung không thể tiếp tục lừa mình dối người —- A Diệp mất tích lâu như vậy không có tin tức gì, có lẽ đã lành ít dữ nhiều; A Ly tuổi nhỏ lại ốm yếu, có thể sống qua năm nay hay không còn chưa nói trước được. Một khi A Ly xảy ra chuyện gì, Ngô Sâm chính là đứa con duy nhất của mình, là huyết mạch cuối cùng. Không nói tới ông hiện giờ đã là người già tuổi đã xế chiều bước nửa chân vào trong quan tài, không thể đưa gã vào trong ngục giam được; Ngô Sâm trù tính lâu như vậy lại còn cùng cao tầng công ty cấu kết, cùng mấy người cậu của gã trong ứng ngoài hợp, sự tình được làm không chút sai sót. Cho dù có lỗ hổng cũng là gã cố ý lưu lại để kiềm chế ông, một khi có người tham gia điều tra, người thứ nhất thân rơi vào tù lao chính là ông.
Nói thật Ngô Dung phải vì sự thận trọng tính toán từng bước, mưu tính không sai sót chút nào của Ngô Sâm mà vỗ bàn tán thưởng. Chỉ là âm mưu quỷ kế này lại dùng trên người chính cha ruột cùng anh em, Ngô Dung chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng nản chí.
“Ngô Dung, Ngô Dung, anh nói xem, em rốt cuộc đối với Ngô Sâm làm ra cái gì, để cho nó hận em như vậy, hận A Diệp và A Ly như vậy?” Hà Uyển Thục nói xong, nước mắt liền chảy ra, hai con mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Đều nói mẹ kế khó xử, Hà Uyển Thục thời điểm gả cho Ngô Dung, Ngô Sâm đã 6 tuổi. Từ quật cường không nói một câu nào với bà, tới sau đó nho nhã lễ độ gọi bà là mẹ. Hà Uyển Thục hao tổn thời gian trên người Ngô Sâm còn nhiều hơn trên người con ruột Ngô Diệp. Vậy mà tới cuối cùng, chân tâm lại không được trả bằng chân tâm. Chuyện tới nước này, bà nhịn không được mà nghĩ, nếu như bà cũng như những người mẹ kế khác trực tiếp phế bỏ không nuôi dưỡng Ngô Sâm, hoặc tựa như Ngô Sâm đối với A Diệp, làm cho gã ‘mất tích’ giống như vậy, thì làm sao xảy ra nhiều chuyện như ngày hôm nay?
Ngô Dung cùng Hà Uyển Thục sống cùng hơn hai mươi năm, như thế nào không thể nhìn ra giờ phút này bà đang nghĩ cái gì. Ông cầm bàn tay lạnh lẽo của vợ, nói: “Uyển Thục, em không phải là loại người nhẫn tâm như vậy, em vì Ngô Sâm làm ra những gì, anh đều biết. Là nó có lỗi với em, trách anh không dạy bảo nó cho tốt, trách anh biết rõ nó có mấy người cậu lòng muông dạ thú còn để cho bọn họ kết giao. Đều là anh sai. Năm đó mẹ của anh không phải đã mời cao nhân coi số mạng cho A Diệp sao? Nó là đứa có phúc khí lớn, hiện tại không có tin tức gì chính là thông tin tốt nhất. Nó nhất định sẽ bình an trở về.”
“Anh đừng an ủi em. A Diệp không về được, nó không về được nữa.” Hà Uyển Thục tên như người, hơn nửa đời người dịu dàng hiền thục, thời khắc này lại giống như sói mẹ mất con mà khóc lóc thê thảm, “nó sao lại độc ác như vậy? Đó là em trai của nó, là em trai ruột, nó tại sao lại không buông tha cho nó? A Diệp đứa bé kia một chút suy nghĩ muốn cùng nó tranh đoạt cũng không có, nó tại sao không tha cho nó? nó đem công ty đào rỗng, tại sao không thể lưu lại cho A Diệp một cái mạng? Ô ô ô… đều tại anh, đều tại anh, tại sao nhất định phải bắt A Diệp tới công ty… ô ô…”
Hà Uyển Thục nói xong khóc không thành tiếng, khuôn mặt đã từng được bảo dưỡng nay trở nên già nua tiều tụy. Nước mắt một lần lại một lần chảy lên trên nếp nhăn nơi khóe mắt, trong một tháng ngắn ngủn, bà nhìn như đã già đi gần 10 tuổi.
Ngô Dung nhìn bộ dạng bi ai của vợ, không khỏi từ trong đó cảm thấy đau xót, nước mắt tung hoành. Trong phòng ngủ không lớn lắm, chỉ còn lại tiếng khóc bi thương tuyệt vọng của hai người già cả.
“Cha, mẹ, hai người khóc cái gì? Hai người làm sao vậy? Hai người tại sao lại ở nơi này?” Ngô Diệp bỗng dưng hiện ra trong phòng, nhìn thấy cha mẹ đều khóc, cả người đều bối rối.
Hà Uyển Thục cùng Ngô Dung thời điểm nghe được thanh âm của con trai, nghĩ tới bản thân sinh ra ảo giác, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Hai vợ chồng nhìn thấy con trai đã mất tích một tháng đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong vài giây đầu trống rỗng. Lập tức, Ngô Dung bước một bước thật lớn vọt tới trước mặt Ngô Diệp, không chút nghĩ ngợi gì một tay vỗ lên đầu của Ngô Diệp, âm thanh khàn khàn như tiếng khóc: “Tiểu tử ngu ngốc, con tới tột cùng là chạy đi đâu? Con có biết hay không chúng ta tìm con sắp phát điên rồi!”
“Ngô Dung, đang yên đang lành anh như thế nào lại đánh đứa nhỏ? Có cái gì không thể từ từ nói sao?” Hà Uyển Thục lấy nhanh nhẹn khác thường, cơ hồ trực tiếp vượt tới trước mặt của Ngô Diệp, đem Ngô Diệp ôm vào trong ngực, “A Diệp, con có đau hay không?”
Ngô Diệp mặt có chút đỏ, đã qua nhiều năm không được hưởng đãi ngộ được mẹ che chở. Sau khi qua 8 tuổi, cậu chỉ cần không nghe lời thì kết cục sẽ là bị cả cha lẫn mẹ xử lý. Đương nhiên, phần tử xuất thân tri thức như mẹ của cậu không thể nào sẽ động thủ cước, nhưng mà khả năng công kích tinh thần của bà tuyệt đối khiến cậu thừa nhận không nổi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Ngô Diệp nhìn thấy cha mẹ đột nhiên già đi rất nhiều, trong lòng vô cùng khó chịu, lớn tiếng hỏi: “Trong nhà có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngô Diệp ở vị diện có tang thi ngây người một tháng, đặc biệt là cuối tuần gần nhất, mỗi ngày đều không ngừng gϊếŧ chóc. Chỉ là cậu có lẽ còn chưa ý thức được, Ngô phụ Ngô mẫu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy được biến hóa của đứa con.
Ngô phụ thời điểm tuổi còn trẻ ra bắc vào nam, vô luận là tốt hay không tốt đều đã nhìn qua rất nhiều. Ông nhạy bén phát hiện được sát khí trên người con trai mình.
“Trước không nói tới sự tình trong nhà, tháng này con đi đâu vậy?” Lập tức, Ngô phụ nghĩ tới cái gì đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai, “Con như thế nào lại xuất hiện ở trong phòng?” Cửa phòng trộm bên ngoài rõ ràng là đóng, ngay cả cửa phòng cũng đều được khép chặt, đứa con biến mất đã lâu như thế nào lại xuất hiện ở trong phòng?
Ngô mẫu rất nhanh phản ứng trở lại, bà cũng gắt gao nhìn Ngô Diệp, giống như sợ đứa con sẽ biến mất vào trong không trung, liền gắt gao ôm lấy cánh tay của con trai.
Ngô Diệp vốn muốn gạt người trong nhà chuyện về hệ thống cùng vị diện bên kia, trước khi thông qua cửa truyền tống để trở về, còn đặc biệt cùng hệ thống giải thích qua tốt lắm, khiến cho nó đưa mình tới trong căn nhà mà bản thân thời điểm học đại học đã đặt cọc tiền mua lại. Đây là căn nhà cũ, ba phòng ngủ một phòng khách. Lúc trước mua chính là vì căn nhà này ở gần trường. Bình thường trừ bỏ khi cậu mang bạn bè trở về, cùng thời điểm có người mỗi tuần đúng hạn tới quét tước vệ sinh ra, thì cũng không có những người khác tới. Cậu đột nhiên xuất hiện cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy. Vậy mà lại vừa vặn đυ.ng phải cha mẹ ở đây.
Ngô Diệp biết cha mẹ mình không dễ lừa, đơn giản đem hai người đỡ đến bên giường ngồi xuống, đơn giản nói ra một chút sự tình về hệ thống cùng vị diện song song. Ngô Diệp khó có được tâm nhãn, sợ làm cho cha mẹ lo lắng, chỉ nói vị diện bên kia so với bên này khoa học kĩ thuật phát triển hơn chứ không đề cập tới sự việc bệnh độc D cùng tang thi.
Không để ý tới cha mẹ đang kinh ngạc, Ngô Diệp sau khi nói xong vội hỏi trong nhà tới tột cùng xảy ra chuyện gì.
Ngô phụ thở dài, cùng cậu nói ra toàn bộ sự tình.
Ngô Diệp sau khi nhớ lại đoạn trí nhớ đã mất kia, liền đoán được sự tình đêm hôm đó là do đại ca làm. Nhưng mà, trên thực thế, Ngô Sâm so với cậu nghĩ còn ngoan độc hơn.
Lại hỏi ‘nó vì cái gì mà làm như vậy’ đã không còn ý nghĩa.
Ngô Diệp đem hoàng kim trong bao để lên trên giường: “Cha, hoàng kim này người nghĩ biện pháp bán đi. Vô luận như thế nào cũng không thể để cho trị liệu của A Ly bị gián đoạn.”
Kỉ Vân giúp cậu đổi hoàng kim, ngoại trừ năm bao hoàng kim nay ra, còn có một ít trang sức. Ước chừng 20 cân hoàng kim đắp thành một đống nhỏ ở trên giường tỏa ra ánh vàng rực rỡ, hết sức chói mắt.
Ngô phụ thuận tay sờ vào một cái, cảm khái rằng đứa nhỏ không hiểu chuyện rốt cuộc cũng đã trưởng thành: “Nhiều hoàng kim như vậy, con như thế nào có được?” Nhớ tới sát khí trên người Ngô Diệp, Ngô phụ trên mặt mang theo tàn khốc. Một đứa con đã đi lên con đường tà đạo, ông không hi vọng một đứa con khác của mình cũng tiếp gót.
“Hệ thống không phải có thể đổi được đồ vật này nọ sao? Bên kia đánh chiến, vật tư khan hiếm, con dùng hệ thống đổi chút muối, buôn đi bán lại nhiều lần thì kiếm được mấy thứ này.” Ngô Diệp không muốn tiếp tục ở đề tài này dây dưa, cậu nói: “Con muốn đến bệnh viện thăm A Ly. Hệ thống thần thông quảng đại, có lẽ sẽ đổi được thứ gì đó để cứu A Ly.”
Đã từng hi vọng rằng có thể tìm được một trái tim phù hợp cho em trai, hiện tại xem ra là không thể tiếp tục đùa giỡn. Vô luận như thế nào, cậu cũng không thể thờ ơ với gia đình, ngồi nhìn cha mẹ cùng em trai mình cứ như vậy bị Ngô Sâm hủy diệt. Cùng lắm thì cậu sẽ quay trở về vật lộn sinh mệnh tại vị diện tang thi. Cậu quyết không thể trơ mắt nhìn A Ly tuổi còn nhỏ mà chết đi!
Một ngày nào đó, cậu sẽ làm cho Ngô Sâm phải hối hận! Khiến cho gã phải trả giá vì những chuyện mà gã đã làm ra!