Hai năm sau
Mùa xuân năm nay, Cố Vi theo mẹ về quê, đón Tết cùng bà ngoại và các cậu, một nhà náo nhiệt hẳn lên, vô cùng có vị Tết.
Diệp Huệ bây giờ đã không còn như xưa, vừa về nhà đã bị mọi người vây lấy, cũng coi như có cảm giác vinh quy.
Hai năm này, có quá nhiều thay đổi với bà, từ người phụ nữ bị Cố Quốc Khánh bỏ ơi cho đến hôm nay đã trở thành người giàu nhất thành phố C, từ bùn đất bước lên cao, bà chỉ cần đến hai năm. Hai năm, này, bà đã khiến người khác nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên đến trầm trồ.
Nhưng thực ra Diệp Huệ cảm thấy mình như đang mơ vậy, bất ngờ dẫm phải tên lửa, sau đó vυ't bay.
Lúc đầu bà còn do dự rất lâu, đầu tư một vạn năm tệ, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Vi Vi, lúc đó bà quả có nghĩ sẽ kiếm được chút tiền, nhưng vạn vạn không ngờ đến bà không những kiếm được tiền mà kiếm được rất nhiều tiền.
Khi lần đầu tiên Tư Sùng Chí đưa sổ tiết kiệm cho bà, nói là tiền hoa hồng năm đầu, bà đã bị con số trên sổ dọa đến ngây người, sợ mình đang nằm mơ.
“Cậu chắc chắn đây là tiền của chúng tôi?” Lúc đó bà hỏi đi hỏi lại Tư Sùng Chí vô số lần, cảm thấy có lẽ anh tính sai rồi, số tiền đó, gấp không biết bao nhiêu lần số tiền bà bỏ ra lúc đầu.
Tư Sùng Chí nhẫn nại giải thích, trung tâm điện khí Vi Vi là trung tâm duy nhất ở thành phố C này, đủ các loại điện khí nên buôn may bán đắt. Số tiền này nên thuộc về bà, bà cứ yên tâm nhận lấy.
Vi Vi ăn nên làm ra, bà biết, chỉ cần có thời gian, bà đều đến tận nơi đi vài vòng, mỗi lần đến, đều bị dòng người trong đó dọa sợ.
Tư Sùng Chí quả không hổ là doanh nhân thành đạt, anh nghĩ ra vô số ý kiến hay ho, hôm nay tốc bán, ngày mai rút thăm trúng thưởng, ngày kia giảm giá, mỗi ngày đều có chương trình mới mẻ, ưu đãi không ngừng, khiến ai nấy cũng muốn đến xem thử.
Hơn nữa anh thiết kế một bộ phận phục vụ chuyên nghiệp, chuyên giải đáp mọi thắc mắc của khách hàng, để mọi người yên tâm mua hàng.
Vốn chỉ là bán hàng, lại có thể nghĩ ra nhiều phương thức đặc sắc như vậy, đúng là tài giỏi.
Diệp Huệ mang tâm thái vui vẻ, cũng học theo áp dụng cho cửa tiệm mình. Không ngờ hiệu quả bất ngờ, mọi người đều mê mệt kiểu ưu đãi này, bán buôn vô cùng thuận lợi, cứ vậy kiếm được vô số lời.
Tết năm nay, Diệp Huệ sau khi trưng cầu ý kiến Cố Vy, quyết định cho mỗi gia đình cậu một vạn, để bọn họ đón năm mới may mắn hơn. Về phần bà ngoại, Diệp Huệ gửi bà một vạn làm tiền cất riêng, bà ngoại nhận phong bao, chưa mở ra đã rơi nước mắt, nói con gái có phúc, không có con trai cũng đại phú đại quý.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Cố Vi hỏi bà ngoại có muốn lên thành phố ở cùng không, cuối năm bọn họ sẽ chuyển sang nhà mới có hai taangfm lại cách Tư gia không xa.
Mợ cả mợ hai cầm tiền của Diệp Huệ, quả nhiên xem bà như bồ tát, nghe Cố Vi đề nghị, liền vội đồng lòng cùng khuyên bà ngoại đến ở một thời gia, bà ngoại thừa biết ý đồ hai cô con dâu, còn không phải là muốn bà đến xem xem nhà con gái bà có bao nhiêu tiền, có kiếm lời được chút nào không sao.
Cuối cùng bà ngoại cũng không đồng ý, nói là không quen sống ở thành phố.
“Chị có nghe chuyện Cố Quốc Khánh chưa?” Cậu cả ngồi bên, đang ăn bỗng dưng nhắc đến tên người này.
Cố Vi nghe tên bố, bất giác cũng muốn nghe.
“Chưa, chị với lão ta hết quan hệ rồi, lười nghe ngóng.” Diệp Huệ thản nhiên ăn một miếng cá, thấy vị không tồi, liền gắp cho Cố Vi.
“Hai năm trước không phải lão ta lại ly hôn sao? Hình như còn nợ tiền người ta, sau đó trốn chui trốn lủi trong thôn, mấy tháng trước mới lên trấn, hôm qua em lên trấn mua đồ, gặp lão ta, lão đang làm việc cho công xưởng, mỗi tháng lương hai trăm tệ, bao ăn ở. Cái lão này, vừa gặp toàn chuyện không may nên giờ nhìn còn già hơn em.”
Diệp Huệ than một hơi: “Tự làm tự chịu, đừng nhắc tới lão ta nữa, ăn không ngon.”
Cố Vi trầm mặc, trong lòng nghĩ, hai năm rồi cô vẫn chưa gặp Cố Quốc Khánh.
Ăn xong cơm, cả nhà ngồi xem chương trình xuân vãn, lúc này tiếng điện thoại của Diệp Huệ reo lên, cả nhà ngưỡng mộ nhìn bà, nghe ngữ khí là biết không ai ngoài Tư Sùng Chí.
Hai người chúc nhau nửa ngày, bà mới chuyển điện thoại cho Cố Vi.
Cố Vị nhận điện thoại, vừa alo đã nghe giọng nam ấm: “Tiểu Vi, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Đang làm gì vậy?”
Tiền điện thoại đắt biết bao nhiên, tên này lại không hề quan tâm, cứ vui vẻ nói chuyện phiếm với cô.
“Xem xuân vãn, còn anh?”
“Đang nhớ em.” Giọng trầm lại, bày tỏ nỗi nhớ với cô.
Cố Vi nghe giọng nói trầm ấm này, mặt đỏ lên, cần điện thoại ra ngoài vườn, sợ bị người khác nghe thấy: “Em biết rồi.” Cố Vi đáp.
Tư Sùng Chí cười cười, sau đó dùng ý cười hỏi cô: “Em biết? Sao em lại biết?”
Cố Vi hừ nhẹ: “Vậy anh còn chuẩn bị nhớ ai nữa?”
Đầu dây bên kia càng cười vui hơn: “Đúng đúng đúng, anh chỉ dám nhớ mỗi em, cũng chỉ có thể nhớ một mình em.”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật em, có muốn quà gì không? Anh mang đến cho em.”
“Không có.” Hai năm này anh tặng cô không ít đồ, Diệp Huệ cũng thường mua cho cô những thứ đang thịnh hành, cô cũng không thấy mình thiếu thứ gì.
“Vậy anh tự mua vậy.” Dỗ dành Cố Vi đã trở thành thói quen quan trọng mỗi ngày của anh, là niềm vui của anh.
Tư Sùng Chí chưa bày trò sến sẩm xong, bên này Cố Vi đã kết thúc: “Tiền điện thoại đắt lắm, cúp ha.”
“.....ờ được.”
Hai người tạm biệt nhau rồi cúp máy.
Trả điện thoại lại cho Diệp Huệ, Cố Vi ngồi xuống bên bà ngoại, cắn hạt dưa.
“Ai vậy, nói chuyện điện thoại lâu thế.” Mợ hai thích tám chuyện, hỏi dò Cố Vi, lập tức bị Cố Vi làm lơ.
Cuối cùng Diệp Huệ thay cô giải thích: “Là điện thoại của ông chủ trung tâm. Người tốt không còn gì để chê.”
“Là ông chủ sao? Vậy chắc lớn tuổi lắm rồi?” Cậu hai tiếp tục tò mò.
“Không hề, năm nay mới ba mươi, còn chưa lập gia đình.”
“Ba mươi rồi mà còn chưa có gia đình, không biết người giàu nghĩ gì nữa.”
Cố Vi làm như không nghe thấy, chăm chú cắn hạt dưa, xem tivi.
Vẫn là ông ngoại quan tâm cháu gái, liền học thăm việc học của Cố Vi: “Hè này là thi đại học rồi, có lo không cháu?”
Cố Vi lắc đầu đáp: “Dạ không.”
Thành tích cô xưa nay vẫn rất tốt, muốn lên đại học không có gì khó, nhưng cô muốn thi đại học ở Bắc Kinh, nên không dám lơ là.
“Được được được, có tiền đồ, muốn học đại học ở đâu?”
“Bố, Tiểu Vi muốn thi đại học Bắc Kinh.” Nhắc đến chuyện học hành của con mình, Diệp Huệ vui vẻ không thôi.
“Đi thủ đô a, được được được.” Ông ngoại cả đời làm nông dân, đi xa nhất cũng đến thành phố C là cùng, nghe cháu gái muốn đến thủ đô học đại học, vui mừng gật đầu không ngớt.
Cậu cả lại không đồng ý, nói với Diệp Huệ: “Một đứa con gái mà đi Bắc Kinh thì xa quá, chị cũng yên tâm sao?”
Diệp Huệ cười cười, nhìn Cố Vi nói: “Con gái lớn rồi, muốn thử sức, có gì là không yên tâm.”
Cố Vi nhìn bà, hai mắt giao nhau, cô nhịn không được đoán: Có phải mẹ nhìn thấu tâm tư cô rồi chăng?
Hai mẹ con ở quê đến mồng ba, vừa chuẩn bị về nhà, Cố Vi liền gửi cậu cả một vạn tiền riêng, nhờ cậu gửi cho Cố Quốc Khánh.
Tuy cho tiền, nhưng không nhắn lại lời nào, nỗi đau vẫn luôn còn đó, cô cũng chưa có ý định tha thứ cho Cố Quốc Khánh。
Diệp Huệ đương nhiên biết, nhưng giả vờ như không thấy, con gái vừa hiểu chuyện lại lương thiện, là niềm tự hào duy nhất của bà.
Vì rất nhanh đã đến kỳ thi đại học, vì thế kỳ nghỉ đông chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, sinh nhật Cố Vi vào ngày mồng năm, vừa hay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. Diệp Huệ quyết định tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, qua hôm nay, cô đã là người trưởng thành rồi.
Mồng năm, sáng sớm Diệp Huệ dã kéo Cố Vi đi mua đồ, cẩn thận lên thực đơn, đến chợ cứ theo đơn mà mua, Cố Vi đứng bên đảm nhiệm xách đồ.
“Tư Sùng Chí nói đã đặt khách sạn, bị mẹ cản rồi, sinh nhật tổ chức tại nhà mới ấm cúng.”
“Vâng.” Cố Vi gật đầu.
Diệp Huệ chọn cá, nói với cô: “Dì Lưu nói sẽ qua giúp đó.”
”Vâng.” Cố Vi tiếp tục gật đầu.
“.....”
“Con bé này, mới sáng sớm đã thất thần rồi.” Diệp Huệ nhìn Cố Vi, mắng vốn.
“Không có mà.” Cố Vi phản bác.
“Hứ...”
Trên đường về nhà, Diệp Huệ lại nhắc đến Tư Sùng Chí.
“Tâm tư của con, mẹ có hiểu đôi chút.”
Cố Vi kinh ngạc nhìn Diệp Huệ, sau đó lại nhìn đường: “Mẹ nhìn ra từ lúc nào?”
“Ban đầu mẹ không chắc lắm, nhưng sau khi con nói muốn đi Bắc Kinh, mẹ liền hiểu ra.”
“Vậy ý mẹ?”
Diệp Huệ thở dài một hơi, con gái bà, trưởng thành lại hiểu chuyện, làm gì đều có chừng mực, làm mẹ, có cơ hội để đưa ra ý kiến với cô quả thực chẳng mấy khi.
“Mẹ không phản đối hai đứa đâu, Tư Sùng Chí là đứa có trách nhiệm, nhưng với thân phận của cậu ta, gia thế ghê gớm như vậy, sẽ đồng ý hôn sự với một người bình thường sao?”
Cố Vi bĩu môi, nói: “Nếu chút áp lực này còn không giải quyết được, vậy con nhìn lầm anh ấy rồi.”
“Tiểu Vi, con xác định sẽ là cậu ta? Con còn trẻ như vậy.”
Cố Vi dừng bước, nhẫn nại nói với Diệp Huệ: “Mẹ, con rất nghiêm túc, nếu bỏ lỡ người đàn ông này, có lẽ con sẽ cô đơn cả đời không chừng.”
Từ lúc bố mẹ ly hôn, cô đã không còn tin vào tình yêu nữa, cô cho rằng mình sẽ cô đơn rất lâu, nhưng không ngờ Tư Sùng Chí lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, mang theo một mị lực khó cưỡng, luôn khiến người ta hoàn toàn bị hấp dẫn. Vừa mới đầu cô còn mơ màng, cho đến một ngày, cô bỗng dưng hiểu ra.
“Con mới mười tám, đời sau này còn dài mà, nói gì mà cả đời.” Diệp Huệ cảm khái. Bà không biểu lộ rõ là đồng ý hay phản đối. Vì bà thấy, những chuyện này vẫn nên để Cố Vi tự mình trải quam sau đó cảm nhận, thế mới gọi là trưởng thành.
Buổi trưa Tư Sùng Chí và Lan Khả Nhi về đến thành phố C, Tư Sùng Chí xách hành lý, Lan Khả NHi mang hai bó hoa lớn tiến đến nhà mới của Cố Vi.
Hoa là Tư Sùng Chí vừa mua lúc xuống máy bay, một bó bách hợp, một bó hồng đỏ.
Lan Khả Nhi thay anh cầm bó bách hợp đến tặng Diệp Huệ, Tư Sùng Chí đích thân tặng hoa hồng cho Cố Vi: “Năm mới vui vẻ, và sinh nhật vui vẻ nữa.”
Cố Vi nhận hoa hồng, thấy cánh hoa vẫn còn đọng sương: “Đây chính là...quà?”
Tư Sùng Chí lắc đầu: “Đương nhiên là không, quà lát nữa sẽ tặng sau.”
Dì Lưu trưa chạy đến giúp, sau khi dùng cơm xong, Tư Sùng Chí và Diệp Huệ đến trung tâm phát phong bao năm mới cho nhân viên, Cố Vi và Khả Nhi ở nhà xem phim.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm, chủ yếu là Lan Khả Nhi nói, sau đó cô nhắc đến việc Tư Sùng Chí năm mới vừa cãi nhau với người nhà.
“Thực ra cũng không tính là cãi nhau, hai mẹ con họ lúc nào cũng thế, nói vài câu rồi chiến tranh lạnh.” Nhắc đến chuyện này, Lan Khả Nhi cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại đã quá quen.
Nhưng vừa nói đến chuyện này, Cố Vi đã nhìn cô: “Sao lại cãi nhau?”
“Thì là vì chuyện đi xem mắt....” Lan Khả Nhi nói xong, mới phát hiện mình lỡ lời, nếu bị anh họ biết, không chừng sẽ xử đẹp cô.
“Xem mắt?” Cố Vi nheo mắt, nhìn Khả Nhi: “Cậu nói rõ xem nào.”
Lại đến rồi, ánh mắt này, ánh mắt nhìn thì lạnh nhạt nhưng kỳ thực sắc bén vô cùng, mỗi lần bị cô nhìn như vậy, Khả Nhi luôn không tự chủ được nhấc tay đầu hàng.
“Ầy, cũng không liên quan đến anh tớ, là vì mẹ anh ấy, cả ngày cứ ép anh ấy đi xem mắt, nhiều năm rồi, anh tớ căn bản không thèm để ý, chỉ có mẹ anh ấy là kiên quyết không từ bỏ thôi. Lần này bà ấy tìm về rất nhiều cô gái, chọc tức anh tớ bỏ nhà đi, đến đêm giao thừa cũng không về.”
Lúc Lan Khả Nhi đến nhà mới nghe chuyện này, cũng thành thật kể hết cho Cố Vi, nói xong còn chắp tay lại van xin: “Cậu đừng bán đứng tớ cho anh ấy đó nhé!”
Cố Vi im lặng, cầm lấy một bao đậu, cũng không ăn, chỉ cầm mân mê trong tay.
Buổi tối cả nhà lại quây quần bên mâm cơm, nâng ly chúc mừng Cố Vi, năm nay cô đã 18, đã trưởng thành, trong cốc cô không còn là nước hoa quả nữa, mà là rượu nho.
Tư Sùng Chí nhớ lại kiếp trước, tửu lượng Cố Vi vô cùng tốt, nhưng có thể là do sau này mới luyện tập. Thật không biết Cố Vi của kiếp này, sau khi uống ly rượu đầu tiên sẽ ra sao, anh thật sự mong chờ.
Nhưng sau khi uống hai ly rồi, sắc mặt Cố Vi vẫn không thay đổi, không hề đỏ lên, Tư Sùng Chí không khỏi nghi ngờ: Lẽ nào tửu lượng tốt là bẩm sinh? Nếu như vậy, nguyện vọng được thấy cô say tan biến rồi?!
Sau bữa cơm, Diệp Huệ mang ra chiếc bánh gato đẹp mắt, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật, Cố Vi cũng nghe lời đọc lời ước, một là gia đình mạnh khỏe, hai là có thể đi Bắc Kinh học đại học, ba là...cô nhìn Tư Sùng Chí, mím mím môi, cất điều ước thứ ba vào lòng.
Vì vừa ăn no, căn bản không thể nạp thêm bánh ngọt nên sau khi thổi nến xong, mọi người mang quà ra tặng. Diệp Huệ tặng cô đôi găng tay tự đan, Lan Khả Nhi tặng cô bộ sách nổi tiếng, Cố Vi yêu sách, nên tặng sách chỉ có chuẩn.
Tư Sùng Chí tặng cô một chiếc lap top đời mới, kiểu dáng vô cùng thời thượng, Cố Vi có chút không nỡ động vào.
Trước lúc ăn cơm, Lan Khả Nhi có uống hai ly rượu, tửu lượng cô không được tốt, rất nhanh đã đau đầu vào phòng nghỉ ngơi. Đêm nay cứ vậy ở lại đây qua đêm.
Lúc Tư Sùng Chí đứng dậy cáo từ, Diệp Huệ tỏ ý để Cố Vi tiễn anh, Diệp Huệ nghĩ nếu hai đứa đã có ý với nhau, chắc chắn là muốn có thời gian ở riêng, nên bà mượn lý do tiễn người để hai người ở bên nhau một lúc.
Diệp Huệ không ngờ là, kêu tiễn người thôi mà Cố Vi cư nhiên tặng mình cho người ta luôn!!!
Cố Vi tiễn Tư Sùng Chí ra vườn, hai người dừng chân, nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Tư Sùng Chí xòe tay đến trước mặt Cố Vi.
Vì anh không lên tiếng, Cố Vi cũng biết được anh có ý gì, bình tĩnh đưa tay ra đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Tư Sùng Chí nhẹ nhàng nắm lấy, cảm nhận được bàn tay mềm mại, liền nhịn không được hôn lên.
Trừ lần hôn lên trán cô hai năm trước, đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của hai người ở kiếp này. Lúc chạm nhau, tim cả hai đều đập vô cùng nhanh, cả người như có điện chạy qua. Cảm giác này, quả thật không thể nào tuyệt hơn.
“Hôm nay ngoại trừ sinh nhật em, còn là một ngày lễ quan trọng của phương Tây, em có biết là gì không?”
Tư Sùng Chí vừa nói, vừa cẩn thận đặt một món đồ lên tay cô, món đồ vẫn còn ấm, là vì bị anh nắm chặt trong tay.
Cố Vi nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay mình, im lặng lắc đầu, cô không hiểu lắm về phương Tây.
“Hôm nay là lễ tình nhân, là người của các cặp đôi.” Tư Sùng Chí giải thích, lại nói: “Còn nhớ không, hai năm trước anh từng nói, muốn tặng nhận cho em, nếu em không đồng ý, bây giờ có thể tháo ra.”
Anh giả bộ như rất bình tĩnh, thực tế đang vô cùng hồi hộp đến không thở nổi, nội tâm gào thét: Em mà dám tháo xuống, anh lập tức cút cho em xem!!!
Cố Vi đưa tay ra trước mắt, tỉ mỉ ngắm chiếc nhẫn, một hồi sau mới ừ một tiếng: “Kiểu dáng đẹp lắm.”
Ý là, sẽ nhận sao?
Tư Sùng Chí thở ra một hơi, anh phát hiện sau ấn tượng khó quên của kiếp trước, anh rất khó xem Cố Vi như một đứa trẻ mà đối đãi.
Trong tiềm thức, nữ nhân này bất kể đứng trước mặt anh với diện mạo nào, vẫn luôn là nữ vương anh tự hào, chưa từng thay đổi.
“Anh....” Anh nuốt nướt bọt: “Hôn em có được không?” Cho dù kiếp trước hai người có thân mật bao nhiêu, cho dù ở kiếp này ngay lần gặp đầu tiên anh đã ảo tưởng làm sao cưa đổ cô, nhưng ngay lúc thật sự ra tay, lại trở nên do dự, trở nên chậm chạp đi.
“Nhắm mắt.” Cố Vi ra lệnh cho anh.
Nghe Cố Vi lạnh lùng nói ra từ này, Tư Sùng Chí cảm thấy cả người mềm nhũn, như được quay về kiếp trước!
Nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn phối hợp cúi đầu, Cố Vi nhẹ tiến lên phía trước, nhẹ ngắm vẻ mặt đẹp trai của anh, sau đó kiễng chân nhẹ hôn lên môi anh.
Vào lúc chuẩn bị rời đi, liền bị Tư Sùng Chí ôm chặt lấy, cả người bị bao phủ bơi hơi thở của nam nhân.
Tiếng cười trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai: “Hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước vậy, làm sao mà đủ!” Sau đó liền hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, Đầu lưỡi tiến vào miệng cô, khiến Cố Vi chỉ nghĩ đến duy nhất một từ: Quá vô sỉ!
Nhưng cảm giác cũng không tồi, chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm này, thật là chuyện tốt đẹp.
Cố Vi ban đầu là bị động, sai đó cũng chậm rãi nghênh đón đầu lưỡi của anh. Nháy mắt hai đầu lưỡi chạm nhau, như có một luồng điện truyền qua, khiến chân cô mềm nhũn.
Sau đó, là điên cuồng cuốn lấy nhau, triền miên.
Cố Vi tay chân mềm nhũn, không cách nào đứng vững, toàn thân dựa vào người Tư Sùng Chí.
Nụ hôn kéo dài căn bản không dừng được, tách ra rồi, lại hôn, lại tách, lại hôn, cho đến khi môi Cố Vi sưng tấy lên, hai người mới miễn cưỡng dừng lại.
Vừa tiếp xúc thân mật xong, Tư Sùng Chí không nỡ rời đi, liền cười nói: “Em tiễn anh đi, trời tối thế này đi một mình, anh sợ.”
“Sau đó em về một mình?”
“Không, sau đó anh lại tiễn em về.”
“Sau đó em lại tiễn anh đi?”
“Như vậy thật ra rất lãng mạn, không phải sao?”
“........”
Cuối cùng, Cố Vi vẫn cùng Tư Sùng Chí về Tư gia. Tư Sùng Chí không nỡ xa cô, cô cũng không nỡ xa anh.
“Có muốn lên lầu ba tham quan không?”
Ở Tư gia, tầng ba là vùng cấm, không ai được phép vào. Đến dọn dẹp cũng đích thân Tư Sùng Chí làm, nên trước đây Cố Vi chưa từng lên, khoomng ngờ hôm nay được đề nghị đi tham quan.
Mỗi người đều có tính tò mò, Cố Vi cũng không ngoại lệ, Lan Khả Nhi từng nói thầm với cô, cuối lầu ba có một phòng luôn khóa chặt cửa, không cách nào xem trộm bên trong thế nào.
Trong ấn tượng của Cố Vi, Tư Sùng Chí là người tác phong chính trực, quang minh lỗi lạc, không ngờ anh lại xem trọng mình đến vậy.
Lúc đi theo Tư Sùng Chí, Cố Vi có một dự cảm, nếu dễ dàng bước vào lãnh địa của anh như vậy, có lẽ thật sự không thể quay đầu lại rồi, nhưng cô cũng hiểu rõ lòng mình, nên đi lên cùng anh, không có nửa điểm do dự nào,
Dọc theo cầu thang đi lên, cánh cửa mở ra trước mắt cô, Cố Vi lại một lần nữa nhìn thấy, thế giới khiến cô kinh hỉ.