Chương 9
Chẳng những miệng sói của hắn hôn xuống cổ nàng, vừa buông nàng ra, hắn cũng đồng thời giật phăng chiếc chăn mỏng quấn quanh người nàng ra, làm cho nàng bị xoay vòng vòng trên không trung như con quay.Mặc dù nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất đem chiếc chăn mỏng bao quanh thân thể mình lại, đồng thời nhanh chóng đá thanh đao sắc bén trên mặt đất, lưỡi đao hướng bóng dáng đang chạy trốn kia vọt tới, đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Lưỡi đao sắc bén cắm vào trên ván cửa, thân đao rung bần bật, lóe sáng, chiếu rọi nụ cười xảo trá trên khuôn mặt hắn. "Sau này còn gặp lại".
Để lại những lời này, bóng dáng cũng mau lẹ biến mất ngoài cửa. Nàng căm giận đuổi theo, Bên ngoài phòng lúc này tiếng gϊếŧ chóc khắp nơi, đám thổ phỉ chạy trốn thục mạng, bọn Quan binh rượt đuổi, chém gϊếŧ, khí thế hừng hực, khắp nơi tưng bừng hỗn loạn.
Nàng dõi mắt trong đám người tìm kiếm bóng dáng Trộm Sói nhưng ngoại trừ bụi đất tung bay, xung quanh đám nữ nhân thét chói tai, cùng với người, ngựa đánh, gϊếŧ, chạy loạn, bóng dáng Trộm Sói đã biến mất.
Nàng nắm tay chặc quả đấm, vẻ mặt vốn rất bình tĩnh nhưng vì tức giận mà kích động.
"A ha!"
Một bóng dáng cao lớn nhảy đến trước mặt nàng, không phải ai khác mà là tên Gấu Đen luôn có ý nghĩ xấu xa với nàng.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tấm chăn mỏng trên người nàng, hắc, hắc cười dâʍ đãиɠ.
"Tiểu nữ nhân (nhóc con), cuối cùng ta cũng đợi được cơ hội, ta không tin bây giờ còn ai có thể cứu được ngươi".
Hắn vẫn muốn tìm cơ hội dạy dỗ nữ nhân này, giải tỏa nổi hận bị đá một cước chí mệnh, tuy rằng tình huống nguy cấp trước mắt nhưng trong đầu đã bị chữ sắc che đi, hắn quyết định trước hết gian da^ʍ nữ nhân này, sau đó chạy trốn cũng không muộn.
"Xem đại gia ta dạy dỗ nữ nhân ngươi như thế nào!".
Lời uy hϊếp còn chưa nói xong, quả đấm nhanh như chớp đập vào mặt hắn, trực tiếp đem sống mũi của hắn đánh lệch ra, cái này gọi là người chết ầm ỉ, kẻ vũ phu im lặng.
Đáng thương cho Gấu Đen còn chưa biết chuyện gì xãy ra, đã bị đánh ngã xuống đất, hôn mê. Trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ tươi, cho dù hung hăng đấm nam nhân này một quyền cũng khó tiêu trừ nổi tức giận trong lòng nàng. Mộ Dung Tử nắm quyền, oán hận mắng.
Nam nhân hạ lưu!
Nam nhân hạ lưu đáng chết! Lại đem qυầи ɭóŧ của nàng đoạt đi!
Tại phòng nghị sự Huyện phủ, trên chiếc ghế bành ở công đường, một nam tử tuổi khoảng ba mươi đang ngồi, tướng mạo uy nghiêm, sắc mặt âm trầm lạnh lùng. Cuối đầu trước bàn, xem xét công văn do các quan địa phương trình lên. Hắn là quan Tuần phủ công chính nghiêm minh nhất, trong cuộc đời hắn hận một là quan lại tham ô, hai là địa phương có giặc cướp.
Xóa sạch chuyện ăn hối lộ trái pháp luật là trách nhiệm cả đời của Tuần phủ đại nhân Hạng Thiếu Hoài.
Đứng bên trái hắn là Ôn sư gia, một tay phe phẩy cây quạt lông, vẻ mặt luôn ôn hòa, bất kể lúc nào, mặt của hắn cũng tươi cười như thiên hạ thái bình.
Ưỡn ngực hiên ngang đứng bên phải Tuần phủ đại nhân là hộ vệ Vinh Ứng, một thân công phu rất cao, trung thành, thề nguyện sống chết vì đại nhân mà tận sức.
Cách bàn khoảng mười bước, có hai vị quan nhân đang cung kính cúi đầu đứng chờ, lại còn nơm nớp lo sợ, Huyện lệnh đại nhân mồ hôi lạnh tuôn ra. Trong phòng nghị sự yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lật hồ sơ của Hạng Thiếu Hoài, đôi lông mày khẽ cau lại, phát ra một cỗ uy nghi khinh miệt, hắn không hé răng, làm hai vị quan nhân không dám hít thở mạnh.
Tuần phủ đại nhân đi thị sát công việc khắp nơi trong cả nước, xuống nông thôn điều tra tình hình khó khăn của dân chúng, lần này, đi tới huyện Liễu Bình, đặt chân vào phủ nha nhỏ của bọn hắn.
Tuần phủ đại nhân rốt cục trầm giọng mở miệng.
"Lần này bắt bao nhiêu người?"
Chỉ là nghe âm thanh này bình tĩnh uy nghiêm liền làm cho người ta không tự chủ kính cẩn đứng lên.
"Bẩm đại nhân, lần này bắt được tổng cộng bốn mươi mốt tên đạo tặc, hai mươi ba người sống, mười tám người chết, lão đại sơn trại Thạch Bưu đã chết." Phủ nha đại nhân kính cẩn báo cáo.
Một bên Huyện lệnh đại nhân cũng chắp tay nói : "Chúc mừng đại nhân, vừa mới tiêu diệt bọn giặc cướp làm hại ở địa phương đã lâu, đại nhân phúc đức đã vì dân chúng tạo phúc!".
"Đủ rồi". Tuần phủ đại nhân cắt ngang lời nói của Huyện lệnh đại nhân.
"Hãy bớt những lời nói vô ích và xu nịnh đi, bản quan chỉ muốn nghe lời có ích".
"Vâng, vâng, hạ quan biết tội". Huyện lệnh đại nhân sợ tới mức không dám nói nhiều hơn một từ. Nghe nói vị Tuần phủ đại nhân này chưa đến ba mươi tuổi, phá án từ trước đến nay là “thiết diện vô tư”, không thích người khác bợ đỡ, nịnh hót, xem ra là sự thật. Cũng khó trách hai vị đại nhân rất cung kính, vị Tuần phủ đại nhân này tuổi còn trẻ, đã có không ít chiến tích, tận lực đả kích quan lại địa phương tham ô, rất nhiều quan lại địa phương vừa nghe đến tên Tuần phủ đại nhân Hạng Thiếu Hoài, người còn chưa tới, đã sợ tới mức té từ trên xuống.
Nghe nói tháng trước, hắn liền trừng trị một vị tham quan, báo lên triều đình, đem người liên can trừng phạt giam vào đại lao, không chút khoan hồng, mà lần này, Tuần phủ đại nhân sở dĩ đi tuần sát đến huyện Liễu Bình chính là vì truy bắt bọn thổ phỉ Thạch Bưu.
Huyện Liễu Bình chịu đựng thổ phỉ quấy nhiễu, vốn là quan phủ địa phương đã bó tay, không thể tưởng được tuần phủ đại nhân chỉ tốn ba tháng đã tiêu diệt sạch sẽ bọn thổ phỉ hung tàn.
Hai vị đại nhân khom lưng, cúi thấp đầu, liếc mắt nhau một cái, thỉnh thoảng cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt Tuần phủ đại nhân âm trầm, nghiêm cẩn, Phủ nha đại nhân quay về phía Huyện lệnh đại nhân chớp mắt. Huyện lệnh đại nhân hiểu ý liền nhìn về phía cái vị có dáng vẻ khôi ngô, nhã nhặn, trên mặt đang tươi cười, Ôn sư gia.
Ôn tử mặc áo bào trắng, thanh lịch, tướng mạo tuấn lãng nho nhã, mười phần hòa ái dễ gần, mắt nhìn thấy hai vị đại nhân không ngừng nháy mắt ra ám hiệu cầu cứu. Suy nghĩ một chút, mấy ngày nay ở phủ nha, hai vị đại nhân đối với hắn hết sức thân thiện, hắn phải giúp đối phương chuyện này vậy.
Ôn sư gia chắp tay nói : "Đại nhân, lần này diệt trừ bọn giặc cướp trong núi, bọn quan binh lập công lớn, nên khen thưởng người có công, người chết cũng mau chóng cho trợ cấp".
Tuần phủ đại nhân vốn vẫn còn đang xem kỹ sổ ghi chép, có sư gia nhắc nhở, lúc này mới gật đầu, nhìn hai vị đại nhân đứng một lúc đã lâu, ra lệnh:
"Trấn an binh lính cho tốt, thưởng phạt phải rõ ràng, những ai bị bọn cướp bắt đi làm nô dịch cũng phải sắp xếp cho bọn họ cho tốt".
Hai vị đại nhân không ngừng cúi người."Hạ quan tuân mệnh."
"Đi xuống đi".
"Hạ quan cáo lui." Giống như nhận được lệnh đặc xá, hai vị đại nhân khom mình, cung kính đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, vẫn không quên liếc mắt một cái nhìn Ôn sư gia cảm kích.
Một lúc sau, ngoài cửa nha dịch lại báo.
"Bẩm đại nhân, Mộ Dung cô nương cầu kiến".
Tuần phủ đại nhân ánh mắt lẫm liệt, trầm giọng nói : "cho mời vào".
"Vâng", nha dịch rời khỏi, không bao lâu, một nữ tử mặc trang phục nhẹ nhàng, thắt lưng buộc chặt, dáng vẻ anh khí đi tới.
“Mộ Dung Tử tham kiến đại nhân".