Chị Nhiên Nhiên thông minh xinh đẹp, rộng rãi hào phóng. Chị hay nói đùa, lập tức trở thành thần tượng Hinh Vũ. Từ nhỏ Hinh Vũ đã muốn có chị, hiện tại ước muốn cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Sở Nhiên giống Hinh Vũ, có đôi mắt to vừa sáng vừa tròn. Nhớ có một lần, hai người so mắt ai lớn hơn. Đều nói mình lớn hơn, giằng co không dứt.
Chị Nhiên Nhiên nói: “Cho anh hai em làm trọng tài.”
Hinh Vũ đương nhiên không mắc mưu: “Anh thích chị, đương nhiên sẽ thiên vị chị.”
Chị Nhiên Nhiên cười, “Vậy em nói làm sao bây giờ?”
Hinh Vũ không biết.
“Nếu không, chúng ta lấy thước đo?”
Hai cô gái ha ha cười cùng nhau.
Anh hai qua đây, hướng về chị Nhiên Nhiên nói: “Em lại trêu em ấy.”
Chị Nhiên Nhiên quay lại nhìn anh: “Chuyện con gái chúng em, không cần anh lo.”
Anh hai nhìn chị Nhiên Nhiên cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng và cưng chìu. Hinh Vũ nhìn đến ngây người. Anh hai thực sự rất thích chị Nhiên Nhiên. Cô cũng vậy.
Hinh Vũ biết, chị Nhiên Nhiên cũng rất thích cô. Hơn nữa, chị Nhiên Nhiên hiểu cô vô cùng. Chị Nhiên Nhiên còn mua sách cô thích xem, mua CD cô thích nghe, mua quần áo cô thích cho cô. Chị Nhiên Nhiên thường nói: “Nhìn em, giống như nhìn thấy chị mấy năm về trước.”
Hinh Vũ thích nhất một cái áo T-shirt, đó là chị Nhiên Nhiên mua. Trước ngực có con vịt (Tweety Bird)* đáng yêu đang dựng thẳng móng vuốt nói: “Làm việc phải chăm chú!” Hinh Vũ thực sự rất thích. Chị Nhiên Nhiên làm việc nghiêm túc, thành tích xuất sắc. Hinh Vũ cũng vậy.
Có một lần, anh hai và chị Nhiên Nhiên muốn đi xem phim. Hinh Vũ muốn đi cùng, anh hai không đồng ý.
Chị Nhiên Nhiên nói: “Tiểu Vũ, chúng ta cùng đi.” Sau đó quay đầu hướng về anh hai nói: “Anh có đi hay không?”
Anh hai tức gần chết. Không dám trừng chị Nhiên Nhiên, liền trừng Hinh Vũ.
Hinh Vũ thích cùng chị Nhiên Nhiên mặc quần áo giống nhau đi ra ngoài. Người khác đều cho rằng các cô là chị em ruột. Mỗi lần anh hai đều ghen tị, cùng chị Nhiên Nhiên nói: “Em thích em ấy hơn anh.”
Chị Nhiên Nhiên ha ha cười, “Đúng vậy, em cũng là vì Tiểu Vũ mới ở cùng một chỗ với anh.” chị ấy giống anh hai gọi cô là Tiểu Vũ.
Tốt nghiệp đại học, chị Nhiên Nhiên tiếp tục ở lại đại học B làm nghiên cứu sinh. Anh hai quay về quân khu Vũ Hán làm việc, thẳng đến cuối năm trước được điều đến quân khu Quảng Châu.
Chị Nhiên Nhiên năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Nghe nói luận văn thạc sĩ của chị có liên quan đến cải cách tài chính ngân hàng, hơn nữa đã bắt đầu tìm việc làm ở Quảng Châu.
Đây là năm mới đầu tiên sau khi chuyển đến Quảng Châu, so với những năm qua càng thêm bận rộn. Năm trước, Hinh Vũ và mẹ mua sắm đồ tết. Năm sau, theo cha mẹ đi chúc tết. Những năm qua ở Vũ Hán cũng như thế.
Mọi người sớm coi chị Nhiên Nhiên là thành viên trong gia đình. Mấy năm gần đây, trong nhà có đi thăm ai, đều mang theo chị. Lần trước đi nhà bác Lương chúc tết, chị cũng đi. Bác Lương thấy chị, hay nói đùa khó trách Thanh Vân chướng mắt Manh Manh nhà chúng ta.
Tết này, Hinh Vũ và anh hai theo cha mẹ đi chúc tết nhà lãnh đạo quan trọng ở tỉnh Quảng Đông và thành phố Quảng Châu. Chị Nhiên Nhiên mấy năm trước cũng thế, theo một nhà bọn họ đi cùng.
Đến nhà người ta chúc tết so với năm trước nhiều hơn. Mỗi ngày nhiều như trẩy hội…
Lúc kỳ nghỉ đông đến, nghe anh hai nói, công việc chị Nhiên Nhiên rất nhanh sẽ quyết định, chủ yếu là chị muốn đi ngân hàng nào.
Phòng tân hôn bọn họ đã chuẩn bị tốt. Hinh Vũ đi tham quan qua. Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều bằng gỗ lim, cổ điển, trang nhã, đẹp. Hinh Vũ vô cùng thích, khen anh hai có ánh mắt tốt. Anh hai kiêu ngạo nói: “Mỗi một món đều do Nhiên Nhiên tự mình chọn.” Màu sắc các gian phòng trong nhà lại không giống nhau. Phòng ngủ là màu hồng nhạt rất nhạt, thư phòng màu lam rất nhạt, toilet màu tím rất nhạt… Hinh Vũ cười nhìn anh hai, anh hai đỏ mặt nói: “Đều là Nhiên Nhiên chọn.”
Không tính ở cao trung, anh hai và chị Nhiên Nhiên đã quen nhau 7 năm. Bọn họ dự định chị Nhiên Nhiên tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì kết hôn. Hinh Vũ luôn luôn ngóng trông ngày hôm nay.
Dù như thế nào cô cũng sẽ không ngờ tới, hai người bọn họ yêu nhau như thế, quan hệ sau này lại có thể thay đổi. Và điều này, lại làm ảnh hưởng đến cô…
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua. Ngoại trừ cùng người nhà, người thân đi thăm nhà họ hàng bạn bè, thời gian còn lại Hinh Vũ đều dùng để đọc sách và vẽ tranh. Thời gian trôi qua nhàn nhã thoải mái dễ chịu.
Chỉ là, số lần cô nhớ đến Mạnh Phi càng ngày càng nhiều. Trên người người đàn ông đó, khắc sâu mùi vị cao quý vô cùng hấp dẫn cô. Mỗi lần nghĩ đến anh, trong lòng liền cảm thấy ấm áp và mềm mại. Cô cảm thấy kỳ lạ, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cô đã thích anh?