Chương 11
“Không! Song nhi, không được nhảy!!!” Sở Dịch nằm trên giường bất an mơ màng gào thét.“Song nhi!” Sở Dịch thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, giật mình tỉnh giấc.
“Đại ca!”
In vào mắt không phải hình ảnh của Song nhi, là khuôn mặt lo lắng của Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi.
“Song nhi đâu? Nàng đã chết rồi đúng không? Vì sao lại ngăn cản ta theo Song nhi?” Mắt Sở Dịch đỏ ngầu, thanh âm hơi khàn khàn, hắn cảm thấy quá đỗi kinh khủng, vô pháp tiếp thu chuyện này, một người chăm sóc hắn như vậy, người hắn yêu sâu nặng như vậy, biến mất trước mặt hắn. Khoảnh khắc ấy, hắn mới hiểu được, hắn thương nàng, yêu nàng đến mức nào, thế nhưng quá muộn rồi, hắn còn chưa kịp nói: “Song nhi, ta yêu nàng!”, nàng đã bỏ hắn mà đi…, mằn mặn, là nước mắt sao? Đã bao năm rồi hắn chưa từng rơi lệ?
“Đại ca! Ngươi bình tĩnh một chút được không?” Tiêu Ngọc Long bóp chặt vai Sở Dịch, tưởng mở miệng thoải mái nhưng chỉ có thể thốt ra một câu.
Nhìn đại ca mà hắn quý trọng trước mắt, một hán tử cứng rắn như thế, lại rơi lệ, cảm giác lúc này của Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi thật phức tạp.
“Đại ca, tỉnh lại một chút, lúc ngươi mê man chúng ta đã phái người xuống đáy cốc tìm kiếm, phía dưới cái gì cũng không có, không có thi thể, nên chắc chị dâu vẫn còn sống.” Thạch Phi mở miệng, hắn mong tin tức này có thể làm Sở Dịch tỉnh lại đứng lên.
Đích xác, Sở Dịch nghe xong tin tức này dường như có thể thấy một tia hy vọng, dù rất xa vời.
Sở Dịch có chút kích động, cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Không có thi thể? Vậy người ở đâu?”
“Đại ca, nếu phía dưới không có thi thể, như vậy hay là đại tẩu được người cứu đi, hoặc là chính mình đi ra ngoài cũng có thể.” Tiểu Ngọc Long cố gắng trấn an Sở Dịch.
Đột nhiên sắc mặt Sở Dịch càng thêm tái nhợt, căng thẳng gào thét nói: “Không! Các ngươi gạt ta đúng không? Lúc nàng nhảy xuống, bị thương nặng như vậy, nàng…” Nói đến đây Sở Dịch không thể tiếp tục, hắn không thể chấp nhận…
“Thực sự, chúng ta không lừa ngươi, không tin ngươi tự mình đi tìm, ngươi phải nhanh tỉnh lại, cùng đi tìm chị dâu.” Tiêu Ngọc Long nói tiếp.
Lòng Sở Dịch lóe lên hi vọng, Song nhi, Song nhi của ta. Sống phải thấy người, chết… phải thấy…, không, nàng sẽ không chết, ta nhất định phải tìm được nàng!