Tiếng đàn tại hậu hoa viên vương phủ phiêu đãng trôi, chỗ đất trống bên cạnh giả sơn (*núi giả, hình như là hòn non bộ =.=’) ẩn hiện một thân ảnh mềm mại đang múa kiếm.
Vừa qua một trận mưa nhẹ, khí trời ẩm ướt mà khoan khoái, mang theo mùi hương hoa cỏ thơm ngát.
‘Nhiên hương phủ cầm, trì kiếm khinh vũ’ (*đại khái là một người đánh đàn một người múa kiếm), mặc cho ai thấy được đều là một bức tranh phu thê tình thâm làm người khác phải ngưỡng mộ, thế nhưng, vương phủ hạ nhân đều biết rõ, thành thân đã nửa tháng, Vương gia vẫn bị bắt ngủ ở thư phòng, cho tới bây giờ cũng không thể bén mảng tới tân phòng nửa bước.
Kiếm chỉ cầm đình (* kiếm ngưng đàn dừng), Hạnh nhi chạy tới đưa khăn, dâng trà, thừa cơ hội thì thầm hỏi: “Tiểu thư, tối nay lại tiếp tục hành động sao?”
Ôn Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng đè thấp thanh âm trả lời: “Chơi đùa rất vui phải không?”
Hạnh nhi vẻ mặt oan uổng: “Nô tỳ nào có, tất cả đều là chiếu theo ý tứ tiểu thư mà làm.”
“Ta cho tới bây giờ chưa nói qua nha.” Nàng nghiêm trang nói.
Hạnh nhi chớp mắt, cười mập mờ, “Vậy nô tỳ biết buổi tối nên làm như thế nào rồi.” Nói xong xoay người muốn đi.
Ôn Nhược Thủy giữ nàng lại, nhỏ giọng cảnh cáo, “Ngươi đừng làm loạn nha.”
“Các ngươi đang nói cái gì?” Lý Dật Phong từ bên kia đã đi tới.
“Tiểu thư, ta đi trù phòng (*phòng bếp) thay ngươi đem bổ thang (thuốc bổ) tới.” Hạnh nhi lấy cớ cáo lui, trước khi đi còn tống cho chủ tử một nụ cười mờ ám.
Ôn Nhược Thủy chỉ có thể oán hận lườm nàng, lại không có biện pháp ngăn cản nàng chạy trốn.
“Hôm nay Vương gia không đi thư phòng đọc sách sao?”
“Sách lúc nào cũng có thể đọc, bồi nương tử quan trọng hơn a.”
Nàng chớp mắt, điềm nhiên nói: “Nghĩ không ra một Bình vương được thế nhân tán thưởng là tao nhã đức hạnh, có thể nói là bách tính điển phạm (*giống như gương mẫu điển hình), lại cũng là hạng người miệng lưỡi trơn tru.”
Lý Dật Phong thân thủ bắt lấy lọn tóc đen mượt buông xuống vai nàng đưa lên ngửi: “Là hương hoa lài.”
“Nghe nha hoàn thay ta chải đầu nói phát du (*dầu gội đầu) là Vương gia chuẩn bị.”
Lý Dật Phong tươi cười càng sâu sắc, “Nàng thích là tốt rồi.”
“Cũng là Vương gia một mảnh tâm ý.” Nàng đem tóc dài tự trong tay hắn vuốt lại , xoay người đi tới một bên cầm trường kiếm tra vào bao.
“Nàng tới nay vẫn ở trong phủ có phải rất phiền muộn hay không?”
“Vương gia là muốn xuất môn giải sầu ư?”
“Nương tử quả nhiên rất thông minh.”
“Cùng ta có quan hệ gì, là Vương gia ngươi biểu hiện quá rõ ràng thôi.” Nàng thay chính mình ngã một ly trà, chậm rãi uống một ngụm, ngẩng đầu hướng hắn nhàn nhạt cười.
Lý Dật Phong ngồi vào bên người nàng, từ trong tay nàng cầm lấy chén trà, cũng uống một ngụm, “Lấy lòng nàng không phải là khó như vậy chớ.”
“Lấy lòng ta làm cái gì?” Nàng cầm lấy một cái chén khác châm trà.
“Nương tử nàng đoán xem.”
“Ta đối với giải đố từ trước đến nay không có hứng thú.” Nàng chỉ chuyên tâm uống trà.
Lý Dật Phong thanh thanh yết hầu (*hắng giọng), chần chờ một chút, áp sát người nàng, “Nương tử thật sẽ không nghĩ vẫn để bản vương ngủ thư phòng ba?”
“Khụ khụ. . .”
“Nàng không sao chứ?”
Ôn Nhược Thủy thân thủ vỗ vỗ ngực muốn thuận khí.
“Nàng thực sự không sao ba?”
Rốt cục quá tức giận nàng gạt bỏ tay hắn vẫn còn đang giúp nàng vỗ lưng trấn áp cơn ho, hung hăng trừng mắt hắn, “Ta nếu như bởi một miệng trà mà bị sặc chết, vậy cũng quá mất mặt rồi.”
Hắn vẻ mặt vô tội nhìn nàng, “Ta cũng đâu có nói cái gì dọa người đâu….”
Rõ ràng là hù dọa nàng mà! Ôn Nhược Thủy tiếp tục trừng hắn…trừng cho ngươi thủng lỗ luôn!
Lý Dật Phong cầm quạt gõ cái trán của mình, hơi cúi đầu, lẩm bẩm một tiếng, “Nàng còn không có trả lời ta nga.”
Nàng nhẫn hết nổi rồi, không cần tốn hơi thừa lời, tay nắm thành quyền trực tiếp vung lên.
Hắn lập tức nhảy ra xa, hướng nàng thở dài, tiếp theo cười nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, không trả lời thì không trả lời.”
“Thật là không hiểu, vì sao mỗi lần nghe ngươi nói ta chỉ muốn đánh ngươi một trận.” Nàng mơ hồ không rõ nói thầm.
“Nương tử nàng nói cái gì?”
“Quan ngươi chuyện gì?”
“Chúng ta đây có muốn hay không đi ra ngoài dạo chơi?” Hắn lập tức nói lái sang chuyện khác.
Nàng liếc hắn một cái, “Vì sao không đi?”
Lý Dật Phong lần nữa bám dính lấy nàng, cười nói: “Vậy chúng ta thu thập một chút liền xuất môn ba.”
“Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
“Nếu như nàng muốn thì chỉ hai người chúng ta thôi .”
“Ngươi có ý tứ gì?”
Vừa thấy nàng nhướng mày, hắn lập tức xoay người ra bên ngoài đã đi, “Chúng ta đi thôi.”
“Ta trở về phòng thay y phục một chút.”
“Thay y phục ư?”
“Làm sao vậy?”
Lý Dật Phong gập lại quạt, âm thanh mang theo chút cẩn thận hỏi: “Ta cùng nàng đi có được hay không?” [pó tay a này, lì ớn (_ _!)]
Nàng thật rất muốn đánh người nha, bất quá nàng nhịn xuống, không nói một câu xoay người rời đi.
‘Không nói lời nào a!’—– hắn tự diễn giải thành ‘nàng ngầm đồng ý’, cho nên thật cao hứng lút cút chạy theo nàng.
Không ngờ, vừa tới trước cửa phòng liền nghe “Phanh” một tiếng, đã bị người nhốt ở bên ngoài.
Hắn chỉ có thể sờ sờ mũi, đứng ở ngoài cửa chờ. Ai, nương tử thật keo kiệt nha!