Sổ Tay Nuôi Vợ Của Thủ Phụ

Chương 7: Trúc mã đột kích

Sở gia vẫn tiếp tế Lương gia.

Tòa nhà này là do Sở gia dùng số tiền lớn để bảo vệ, bằng không một phòng cố quả của Lương gia đến cả cái nơi che gió che mưa cũng không có, càng miễn bàn bài vị tổ tổng để nơi nào.

Theo đạo lý, Lương gia không có lí do gì nghèo túng nhanh như vậy.

Nhưng khi Sở Kiều trùng sinh đến thì phát hiện Lương gia tiếp nhận không biết bao nhiêu ý đồ hãm hại.

Đầu tiên là Lương Ôn bị hưu, đồ cưới cũng bị nhà chồng chiếm. Sau đó sản nghiệp của Lương gia cũng lần lượt bị chiếm đoạt, Lương lão thái thái lại si ngốc.

Sở Kiều cảm thấy bản thân miễn cưỡng thành người đảm đương một phía, nàng làm hoàng thái hậu mấy năm nay cũng không tốn tâm sức như vậy.

Nàng đoán là đời trước nàng thiếu nợ Lương Thời.

Một mình hắn quy thiên, già trẻ Lương gia đều ném cho nàng!

Đời trước Sở Kiều tham ăn, khung xương nhỏ xinh, tuy nói trên mặt còn chút mập mạp của trẻ nhỏ, nhưng không đến mức đẫy đà, eo nhỏ cũng nhanh thành liễu yếu đu đưa trước gió.

Mỗi khi ngửi thấy mùi đồ ăn từ Sở gia cách vách truyền đến, nàng thèm ăn ghê gớm,hận không thể chạy sang cách vách biểu lộ thân phận, sau đó ăn thật ngon một bữa, còn ăn củ cải rau xanh như vậy nàng sẽ sớm thành quỷ.

Hai con riêng cứ theo lẽ thường đến Ngô gia tộc học, hài tử mười một tuổi là lúc tuổi lớn, lại nhanh đói.

Ma ma và lão quản gia bên cạnh Lương lão thái thái đều làm công ở Lương gia từ khi còn bé, Sở Kiều cũng không thể đuổi hai người đi, còn nữa không có mấy người này ai sẽ chiếu cố Lương lão thái thái?

Tính toán một cút, hiện nay toàn gia có mười miệng ăn phải nuôi sống, mỗi tháng Sở gia sẽ tiếp tế một chút ngân lượng, nhưng đó đều muốn dùng để cho hai con riêng đọc sách, còn có tiền thuốc thang của Lương lão thái thái.

Sở Kiều cảm thấy đầu vai nặng trĩu, áp lực quá lớn, xem ra phải nghĩ được biện pháp minh sinh tốt hơn.

Nhớ năm đó, ngay cả một kiện trang sức tùy tiện trên người nàng cũng là vô giá, nhưng hiện tại ngay cả một kiện quàn áo có thể diện cũng không có, ngược lại Sở Kiều cũng không phải là một nữ tử yêu làm đẹp, từ nhỏ người xung quanh đều nói cho nàng biết, “Kiều Kiều của chúng ta là dễ nhìn nhất, ai cũng không so bằng.”

Vì vậy, đối với quần áo trang sức Kiều Kiều luôn luôn không để ý, trước mắt nàng ngóng trông duy nhất là ngày trôi qua có thể tốt hơn một chút, để nàng mỗi ngày đều có thể được ăn bữa cơm ngon.

Về phần báo thù…… Có thể do lòng nàng không mang chí lớn, càng không có tâm lớn mưu sâu, trước mắt đã được gần mẫu thân và phụ huynh như thế, chỉ cần đến Sở gia là có thể được nhìn thấy bọn họ, đây cũng là trời cao hậu đãi nàng.

Nếu nàng có bất kỳ manh mối gì, ngược lại có thể nói bóng nói gió cho phụ thân và mẫu thân, còn có hai vị ca ca. Nhưng lấy thân phận này của nàng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc được với triều đình.

Càng miễn bàn tra được nguyên nhân nàng chết.

Thân mình Sở Kiều luôn luôn tốt, lại là chủ nhân không bận tâm quản sự, ngẫu nhiên yêu kiều bệnh một chút cũng là để ứng phó quyền thần, nào biết một tháng kia lại muốn mạng nhỏ của nàng.

Buổi tối trước đêm nàng chết, Viêm Đế vẫn ngồi trên tháp, lôi kéo tay nàng, một lần lại một lần nói: “Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, là nhi thần bất hiếu a, nhất định nhi thần sẽ nghĩ cách cứu ngài.”

Viêm Đế chỉ nhỏ hơn nàng mười tuổi, khi đó Viên Đế đã cao hơn nàng không biết bao nhiêu.

Hắn lại khóc giống như một đứa trẻ, vẫn không rõ ràng cho lắm sám hối.

Làm sao Sở Kiều có thể không nghĩ nhiều?

Lương Vân Nguyệt vẻ mặt khóc tang chạy ra từ hậu viện, vừa lúc Sở Kiều bắt gặp.

Trong tam bào thai, hai con riêng đều là nhân tinh, chỉ có kế nữ này là thật thà trung hậu, nhưng Sở Kiều lại cảm thấy nàng ấy là đại trí giả ngu. Lương Vân Nguyệt cũng là người có thể chịu được cực khổ, đã từng làm thiên kim tiểu thư nhưng hai năm qua vẫn đi theo sau Lương Ôn thêu hoa bán lấy tiền.

Ngay từ đầu Lương Vân Nguyệt còn không kính trọng lắm với một kế mẫu minh hôn là nàng lắm, nhưng từ khi thấy được Sở Kiều có lợi cho Lương gia, thái độ của nha đầu kia liền thay đổi.

Tóm lại, khẳng định Lương Thời không sinh được một nữ nhi trung thực.

Sợ Kiều gọi nàng lại, “Lão Tam, đang êm đẹp ngươi khóc cái gì?”

Lương Vân Nguyệt xoa xoa mắt, nàng là một tiểu cô nương tướng mạo tú khí, trên người là trang pục mày xanh lá cây điểm hoa vải là mẫu của năm kia, đã nhập thu, ống tay áo của tieru cô nương còn lộ ra một mảng lớn, không đổi mới là không thể.

Sở Kiều cũng thương tiếc kế nữ, nói đến cùng, người ta cũng gọi nàng một tiếng ‘mẫu thân’.

Lương Vân Nguyệt có một đôi mắt to có tính lừa gạt, nhưng Sở Kiều cũng có một đôi mắt như vậy, mẹ con hai người không phân sàn sàn như nhau. Khi làm nũng, càng thêm lợi hại.

Nàng mang theo nức nở nói: “Mẫu thân, nay là ngày giỗ của đại nương, nhưng tổ mẫu nói không đồng ý cho con đi tế bái.” Đại nương trong miệng nàng chính là thân mẫu của nàng- Trương thị Đại Hưng.

Nhắc tới cũng kỳ, hai hài thử không có lí do gì gọi thân sinh mẫu thân của mình là đại nương!

Dù sao, bản thân Sở Kiều cũng không rõ ràng, vẫn cảm thấy nhất định Lương Thời có bí mật gì giấu diếm.

Từ trong tay áo Sở Kiều lấy ra mấy đồng, nói một câu, “Ngươi đi mua chút hương khói, lúc tế bái không đẻ tổ mẫu ngươi nhìn thấy. Còn có, trước mắt dọn dẹp mấy đồ đạc dễ bắt lửa, đừng để đốt luôn tòa nhà này.”

Sắc mặt Lương vân Nguyệt cứng đờ, ‘……’ Kế mẫu luôn luôn nói mấy lời kỳ kỳ quái quái, sao nàng lại đối nhà, tòa tổ trạch này là thứ đáng giá duy nhất của Lương gia. Cũng không hiểu được nàng nghĩ thế nào?

Lương Vân Nguyệt nhận tiền, lại nói: “Mẫu thân, đã nhiều ngày nay không bán được châm tuyến, chúng ta không phải sẽ nhanh chết đói chứ?”

Vạch áo cho người xem lưng!

Đúng là Sở Kiều rất sốt ruột chuyện này, nàng cân nhắc một phen, “Thật sự không được, trước hết ngừng thuốc của tổ mẫu ngươi đi.”

Bệnh này của Lương lão thái thái hơn phân nửa là tâm bệnh, mỗi ngày dùng thuốc cũng không thấy có hiệu quả, nhưng Sở Kiều vẫn không dám nói ra chuyện này, sợ người Lương gia chỉ trích nàng không để tôn trưởng vào mắt.

Ai ngờ, Lương Vân Nguyệt lại nói: “Con cũng cảm thấy vậy, nếu không cứ xử lý như thế đi.”

Sở Kiều: “……” Hùng hải tử, không một ai lương thiện!

Mấy ngày này, không bán được châm tuyến, đồng thời quầy hàng hương liệu của Sở Kiều cũng xảy ra chuyện.

A Phúc vội vã trở về nói cho nàng biết, “Phu nhân, đại sự không tốt, quầy hàng ở thành phía Tây muốn thu tô, nếu chúng ta không giao nổi sẽ không cho bày quán.”

Không có quầy hàng, Lương gia thật sự sẽ không có tiền bạc làm gì hết.

Sở Kiều thấy chuyện không ổn, lại hỏi: “Sao đang êm đẹp lại thu tô? Là ai đi thu?” Kinh thành là đất dưới chân thiên tử, quầy hàng ở thành phía Tây cũng không phải là tài sản riêng, vậy chỉ có thể là lưu manh đầu đường thu phí bảo hộ.

A Phúc cũng không nói được nguyên nhân, lúc này lão quản gia tiến lên vài bước, thần sắc của ông có chút dị thường, như là do dư một chút, lúc này mới nói: “Phu nhân, ngoài cửa có vị công tử họ Chúc muốn gặp ngài.”

Chúc công tử?

Chúc Anh Sơn?

Vị này không phải là thanh mai trúc mã của khối thân thể Nhan Như Ngọc này sao?

Sở Kiều trùng sinh trong đầu mang theo ký ức của Nhan Như Ngọc.

Muốn nói về Nhan Như Ngọc, nàng cũng là người đáng thương, hai năm trước bị phụ huynh Nhan gia buộc đi minh hôn, mạnh mẽ nhét vào kiệu nhỏ, đưa đến Lương gia.

Từ đó về sau cô nương như hoa như ngọc thành quả phụ không còn tia hi vọng.

Kỳ thực trước đó, Nhan Như Ngọc sớm có một vị hôn phu thanh mai trúc mã.

Nhan gia vì trả nợ, lúc này mới đổi Nhan Như Ngọc lấy một ngàn lượng bạc, hơn nữa lúc trước Chúc gia cũng có ý tứ từ hôn, cọc hôn sự kia cũng không thành.