Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 3: Xuyên Sách (3)

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, có người đến, Tô Hoàn vội vàng nằm xuống lại rồi đắp kín chăn. Nàng nhìn thoáng qua mới thấy cái nhẫn vàng mà nàng từng đeo thử đó cũng xuyên sách đến đây cùng với nàng.

Cố phu nhân đẩy cửa đi vào, Tô Hoàn mở to hai mắt nhìn bà ta. Thấy nàng tỉnh dậy, Cố phu nhân cũng không bất ngờ mà đứng từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ta với ngươi làm mẫu tử mười mấy năm, ta cho phép ngươi ở lại Cố gia nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày sau dù có chuyện gì đi nữa ngươi cũng phải về lại Tô gia, trong khoảng thời gian này đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi trong phòng đi. Nguyệt Nhi đã quay về phủ, ta không muốn nó biết ngươi còn ở đây để nó khỏi khó chịu, hiểu chưa?’

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt cùng lời nói vô tình của bà ta, trong lòng Tô Hoàn hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, nàng không phải Tô Hoàn ban đầu nữa rồi nên không thấy khó chịu chút nào.

"Không cần đâu Cố phu nhân, ta lập tức về ngay đây!’

Nghe nàng nói như vậy, Cố phu nhân có chút kinh ngạc, sao nàng lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy được, chẳng lẽ đang giận lẫy sao?

Nhưng mà có giận dỗi gì cũng chẳng liên quan đến bà ta nữa, bà ta đã cạn tình cạn nghĩa rồi.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?’

"Nghĩ kỹ rồi!" Giọng nói của Tô Hoàn cực kỳ bình tĩnh, dù gì tình cảm mẫu tử đã hết, nơi đây cũng không phải nhà của nàng, nàng còn ở đây làm gì chứ?

Nàng không muốn ở chung một chỗ với Cố phu nhân đâu.

Cố phu nhân nghe nàng nói vậy nên hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt nàng trông không giống như đang giả vờ cho lắm.

"Ngươi biết thì tốt rồi, nếu muốn đi thì ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi về!’

Tô Hoàn gật đầu, nàng tháo chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay giấu trong chăn xuống. Bởi vì nguyên chủ mới mười ba tuổi nên chiếc nhẫn rất to, dễ dàng tháo xuống, nàng nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của mình.

Đây là đồ của nàng, không phải đồ của Cố gia nên mang đi được.

Sau đó Tô Hoàn rời khỏi giường mặc y phục của mình vào, nhưng đồ thời này hơi phức tạp, trước sau có tận mấy lớp nên nàng không rành cho lắm chứ không phải do nàng ngốc.

Cố phu nhân thấy vậy bèn sai nô tì đến mặc giúp nàng, nghĩ ngợi rằng nàng chẳng biết gì cả, chẳng làm được gì cả, sau này đến nơi làng quê sẽ sống ra sao đây.

Nàng giữ chặt chiếc nhẫn để người ta không phát hiện ra, sau khi mặc y phục xong, bọn hạ nhân bèn dọn dẹp đồ đạc cho nàng, chỉ có mấy bộ y phục thôi, còn lại chẳng còn gì cả.

“Không cần sắp xếp gì đâu, ta chẳng cần gì cả, cũng chẳng mang theo được, cho ta bộ y phục này để ta có mặt mũi ra khỏi cửa Cố phủ là được. Lúc trước ta chỉ có một mình, may nhờ có Cố phu nhân nuôi dưỡng chu đáo nên ta mới khỏe mạnh lớn đến ngày hôm nay. Công ơn nuôi dưỡng của người ta chưa báo đáp được, lúc đi ta sẽ rời đi một mình không mang theo gì cả!’

Đã đi rồi thì phải phủi sạch sẽ một chút, sau này đừng có chiếm hời gì chỗ nàng cả, không được đâu.

Hơn nữa, Tô Hoàn muốn tạo ấn tượng tốt với người nhà mình.